Lược Đoạt (Cướp Đoạt)

Chương 18

Một tòa nhà quy mô rộng lớn treo cờ nối tiếp nhau nằm giữa khu phố sầm uất nhất, trước cửa ra vào đều được nhân viên bảo vệ sâm nghiêm, khí khái cùng phong cách khiến người khác phải dừng chân nhìn vào.

sâm nghiêm: nghiêm ngặt dày đặc.

Chiều nay, một chiếc xe dừng lại ngay trước cửa, không ít Hắc y nhân đứng hai bên nghiêm chỉnh, chờ đợi một người nào đó.

Ước tính chừng mười lăm phút, một đám thiếu niên thiếu nữ nối đuôi nhau đi ra từ cành cửa thủy tinh chống đạn được thiết kế tự động, đón nhận từng ánh nắng gay gắt, người đi đường đều tò mò nhìn vào nhóm thiếu niên dễ nhìn kia.

“Lẹ lên nào, lẹ lên nào, các đứa nhanh đứng vào hàng đi, để chị điểm danh nào.” Kỉ Lộ lớn tuổi nhất sắc mặt tươi cười nhìn đám nhóc trước mắt, tay trái chống nạnh, tay phải dò cầm cuốn sổ điểm danh.

Đối với việc nàng xưng “CHỊ”, mọi người phản ứng không giống nhau a.

Lí Ngạo Nhiên vẫn luôn bất hòa với đám Viễn Li Lí Chân Ngôn thẹn thùng cười ngoan ngoãn vào hàng Phương Vu khuôn mặt khoan nhượng tránh gây bất hòa Thẩm Kế Quân bộ dạng lưu manh ngai kẹo cao su, thổi bong bóng.

Chỉ có Đường Thế Văn ôn hòa có phép tắc giơ tay lên, nói: “Kỳ cùng Hào chưa thấy ạ.”

“Đúng rồi….” Kỉ gật đầu xem như đã nghe, rồi mới hỏi Lí Ngạo Nhiên: “Kỳ không phải ở chung với cậu sao? Cậu ta đi đâu vậy?”

Liếc mắt nhìn Kỉ, Lí Ngạo Nhiên giương mắt nhìn không nói, lầm lì kiêu căng a.

Nhiều người im lặng nhìn lại, không nói gì, luôn nhìn thấy cảnh này a, mọi người nghĩ hắn cũng chỉ có thể đi với Kỳ thôi.

“Quân, mày đi lên tìm Hào đi.” Phương Vu cướp lấy kẹo cao su trên tay Thẩm Kế Quân, nói.

“Lạ không, vì sao là tao chứ?” Thẩm Kế Quân giật lại kẹo cao su đối với nó là không thể thiếu, phàn nàn: “Mày sao không đi chứ?”

“Không cần biết tại sao, Thẩm Kế Hào là em mày.” Phương Vu khuôn mặt kỳ quái nhìn nó, vừa đi vừa nói: “Tao đi tìm Kỳ.”

“Ai muốn đi tìm tên quái thai Hào đó chứ, tao đi tìm Kỳ, mày đi tìm nó đi.” Quỷ rống quỷ kêu lên, Thẩm Kế Quân cũng chạy đi, sau đó liền chạm mặt hai người đang muốn tìm.

“Các cậu còn ở đây, không mau điểm danh, trễ rồi kìa!” Lục Dĩ Kỳ toàn thân áo đen nhanh chóng bước tới, mái tóc ngắn màu đỏ chói mắt hơi rối, vừa chạy vừa cào cào lại tóc, khuôn mặt tuấn tú biểu tình như sắp gặp chuyện rắc rối.

Nếu đến trễ buổi huấn luyện, Đường chủ phụ trách huấn luyện bọn nó sẽ phạt khiến bọn nó phải kêu gào thấu trời a.

“Lớn tiếng… còn nói tốt thế hả…” Phương Vu dáng người cao giữ đỉnh đầu của Kỳ, “Nếu không vì đợi hai cậu, chúng tôi đã đi từ sớm rồi đó.”

“Ngưng a! Không liên quan đến tôi a.” Bị Phương Vu giữ lại đầu hơi choáng, Lục Dĩ Kì vội vàng giải thích: “Cậu đi mà hỏi Hào, đều là cậu ta kéo tôi đi ngủ a.”

Từ hướng Lục Dĩ Kỳ chỉ, Thẩm Kế Hào bước chân nhẹ nhàng mang khuôn mặt ngái ngủ, giống như ngủ không đủ vậy.

Đường Thế Văn vỗ vỗ tay, khiến cho bọn hắn chú ý xong thì cười thật nhã nhặn, rồi nói: “Những người khác đều lên xe, bốn người các cậu còn không nhanh lên, chờ đến mọc rễ luôn rồi nè.”

Yên tỉnh vài giây, “A —” hét lên một tiếng toàn bộ nhanh chóng chạy lên xe, nhanh chóng đóng cửa xe lại, sau đó gấp gáp liều mạng kêu lái xe nhanh chóng chạy đi, lái xe lắc lắc đầu không biết nên khóc hay nên cười.

Đám nhóc này, đều là huyết mạch của tổ chức a, tương lai sẽ là những nhân vật trọng yếu.

Lục Dĩ Kỳ ngồi ở ghế phụ lái, vừa đi qua đầu con phố, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác kỳ quái cường liệt, nó không tự chủ được kêu ngừng xe, rồi tâm hoảng loạn nhìn bốn phía xung quanh….

Không có gì cả, đối với hai thân ảnh cao lớn nhưng do quá xa nên mơ hồ không nhìn thấy.

Lại là cảm giác lo được lo mất cô đơn kia, Lục Dĩ Kỳ không hề để ý mà đưa tay nắm lấy chiếc vòng trên cổ.

Không biết tại sao, mỗi khi nó không vui, chỉ cần chạm vào chiếc vòng không li thân này, có thể có thêm sức lực đối mặt với tất cả khó khăn.

“…. Kỳ thiếu…. nhanh lên nhanh lên….”

Đám bạn trong xe kêu to, Kỳ lắc lắc đầu, nén lại tâm tính rồi nói: “Biết rồi mà.”

Lục Dĩ Kỳ lên xe, chiếc xe lại lên đường chạy đi.

————————————

Đi theo sau Lục Hạo Lập, Roth nhìn thấy y dọc đường đi luôn yên lặng, suy xét tới lui, hỏi: “Anh không đi gặp nó sao?”

Hắn rõ hơn ai hết, đối với Lục Hạo Lập, đứa nhỏ kia có bao nhiêu trọng yếu.

“Ân.” Nghe không ra tâm tính, Lục Hạo Lập vẫn bước đi, quay đầu lại, thế nhưng quá khứ lại khó có thể quên được, nhớ đến bộ dạng trưởng thành của Kỳ, mỗi chuyện thú vị xảy ra, cùng với …. Khuôn mặt vừa nhìn thấy kia.

Kỳ, chính là cuộc sống của y, nếu mình lại xuất hiện trước mặt nó thì sẽ không tốt lắm. Hơn nữa, nếu thôi miên của Kỳ bị giải trừ, dựa theo tâm trí của nó bây giờ thì e rằng nó sẽ không chịu nổi.

Kỳ không nhớ rõ mình là ai cũng không quan trọng nữa, quan trọng là… nó sống khỏe, mà mình cũng biết nó đang rất khỏe.

Cất bước đuổi theo, Roth từ phía sau nắm lấy vai y, đem má chôn vào cổ y, cúi đầu tiếng nói vừa trầm vừa xấu hổ nói: “Thật xin lỗi!”

Hắn trước kia, thật sự hại y thật thảm.

Nếu có thể được chọn lựa lại một lần nữa, tôi sẽ không dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy… Nếu, có thể quay lại… Tôi sẽ không….

“Ân.” Đáp cho có lệ, Lục Hạo Lập chậm rãi mở tay hắn ra, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, chúng ta đi thôi.”

Chuyện tới nước này, cần gì phải nhắc lại chuyện trước kia, nếu không thể chọn lựa lại thì nên bỏ qua quá khứ đi.

Có lẽ, quên cũng là một cách giải phóng bản thân, chỉ cần chạm đến những đau thương đã qua, một ngày nào đó mọi chuyện sẽ tốt thôi.

Sáng sớm mùa đông tuyết rơi trắng xóa, người đi đường đều lạnh run trong gió rét, nhựng bông tuyết nhu nhuận chậm rãi rơi xuống, phủ lên mặt đất một màu trắng thuần khiết.

Một biệt thư cao ba tầng nằm tọa lạc giữa khu dân cư cao cấp, tòa nhà này nửa năm trước bắt đầu được hai nam nhân dọn vào, bọn họ chỉ ru rú ở trong nhà, dân cư xung quanh cũng không biết rõ tính cách của họ như thế nào, mặc dù tò mò, nhưng ở nơi cao cấp thế này thì quan hệ hàng xóm xũng không thể nào thân thiện được, từ dó cũng chẳng ai quan tâm bàn tán nữa.

Không giống với bên ngoài trời đông tuyết phủ, lúc này trong biệt thự đang mở hệ thống sưởi ấm, không có cảm giác rét lạnh thấu xương của mùa đông, trong khí trời như vậy thì Lục Hạo Lập ung dung ngủ thẳng một giấc đến khi tỉnh hẳn.

“Lại có tuyết rơi.” Sau khi tỉnh vẫn nằm trên giường, Lục Hạo Lập nhìn tuyết rơi bên ngoài qua khung cử sổ thì thào tự nhẩm, “đã đợt thứ ba rồi đấy.” không có người đáp lời, Lục Hạo Lập cảm thấy kỳ quái nhìn sang bên cạnh, phát hiện Roth hẳn nên ngủ ở nửa giường còn lại thì lại không thấy đâu cả.

Chân không bước xuống giường, Lục Hạo Lập vừa vặn eo bẻ cổ vừa đi vào phòng tắm, sau đó như bình thường, cầm bàn chải để sẳn đó đánh răng rửa mặt, Roth còn giúp y phủ sẳn kem đánh răng.

Nhìn những thứ này, Lục Hạo Lập lại không nhịn được ngâm nga, bắt đầu rửa mặt, Roth đối với y rất tốt, tốt đến mức y không thể trách được một lời nào, nhưng cũng nhanh chóng khiến y muốn phát điên.

Mà tất cả, đều xuất phát từ nỗi sợ hãi của Roth, sợ hãi khi hắn không có bất cứ thứ gì có thể uy hϊếp Lục Hạo Lập, thì sẽ có ngày nào đó y không chút do dự lựa chọn cách rời đi khỏi hắn, càng sợ hãi Lục Hạo Lập vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho hắn, sợ hãi Lục Hạo Lập muốn về nhà… Tất cả sở hãi đó hình thành một loại bất an cực độ, không thể lay chuyển.

Cho dù bây giờ bọn họ bên nhau, có thể là Lục Hạo Lập đến giờ vẫn chưa nói tình cảm của y, Roth cũng không dám chắc y có yêu mình hay không, thái độ của y luôn luôn như vậy khiến hắn có cảm giác không xác thực.

Mới đầu cũng không phát hiện có vấn đề gì, nhưng càng về sau có lẽ đo tình cảm xuất hiện sự đồng cảm, Lục Hạo Lập càng ngày càng có thể hiểu nội tâm bất an của Roth cùng với sự áy náy sâu sắc của hắn, cảm nhận được tất cả mọi chuyện, y lại không nghĩ Roth nagy cả khi hai người họ cùng chung sống lại vẫn lo sợ nghi hoặc trước sau, thế như lại không biết nên làm sao cho phải.

Rửa mặt xong xuôi đi ra khỏi phòng xuống lầu, Lục Hạo Lập đoán chắc lúc này Roth ở trong nhà bếp chuẩn bị bữa ăn sáng, từ nhà bếp thiết kế hiện đại, trên bếp đang nấu cháo, mùi hương nương theo làn khói nóng tản ra xung quanh, hương thơm ngào ngạt khiến người ta phải thèm ăn, nhất là với người đang đói như Lục Hạo Lập.

Mái tóc đen dài buộc lại thả rủ sau đầu, Roth đang bận nếm gia vị, dung mạo tinh xảo tuyệt mỹ vẫn không có gì thay đổi, chỉ là thời gian đã mài đi khí tức sắc bén lạnh lùng, mà chuyển thành sự ôn nhu khó tả, hắn như vậy, vừa nhu hòa vừa ôn độ.

Lục Hạo Lập đứng bên cạnh Roth nhìn nồi cháo đang sôi, còn chưa nói lời nào thì Roth đã nghiêng đầu qua thoáng hôn môi y, nói “chào buổi sáng.”

Bình thường khi ân cần thăm hỏi tình cảm ấm áp, Lục Hạo Lập không tránh sự tiếp xúc của Roth, cảm nhận mùi hương thơm mát trên người hắn đáp lời: “Chào buổi sáng.”Sau khi tắt bếp Roth nâng hai tay ôm eo Lục Hạo Lập sát lại người mình, hai vầng trán dựa sát vào nhau, thân thể dán khít lẳng lặng nhìn nhau, cười nhẹ.

Dùng ngón tay di chuyển theo ngũ quan của y, hôn môi lên, Roth hỏi: “Sao lại thức sớm vậy? Không ngủ nhiều chút nữa?”

“Ân…” Đón nhận ánh mắt ôn nhu của Roth, bao dung cùng chuyên chú, Lục Hạo Lập nhìn, rồi mới không thể tự thoát ra mà bị luân hãm cùng mê hoặc trong đôi mắt chất chứa nhiều tình cảm kia….

Tựa hồ cảm giác được y đang rung động, Roth ôm y xoay người để y tựa người vào chiếc bàn thủy tinh, tay vươn ra bao lấy du͙© vọиɠ của y, lực xoa từ từ chậm rãi, cười khẽ bên tai y nói: “Buổi sáng… không có đi đâu sao?…”

Lục Hạo Lập hơi thở rối loạn vươn một tay ôm lấy cổ Roth, một tay đặt ở sau đầu hắn, ngưỡng cao đầu để Roth có thể thuận lợi liếʍ hôn tai cùng cổ y, âm thanh mẫn cảm khẽ hứ lên.

“Có đói bụng không?” Sau khi đặt một dấu hôn trên cổ y, Roth dùng sức ôm lấy y, vừa cọ cọ tóc mai của y vừa phun hơi thở nóng hổi nói: “Nếu không đói, tôi giúp anh một lần trước a.”

“….Không….” Thân thể vẫn đối với Roth thâm căn cố đế tựa vào, Lục Hạo Lập theo bản năng mong chờ mà rùng mình, hạ thể lập tức không thể khống chế được mà cương lên, đồng thời cũng cảm giác rõ ràng bàn tay Roth đang tiến vào áo y, hơn nữa bắt đầu xoa nắn ngực y, vuốt ve nhũ tiêm.

Tay phải vừa “chiếu cố” vật đang hưng phấn nơi hạ thể của Lục Hạo Lập, tay trái vừa an ủi điểm hồng hồng vừa cứng lên cùng co dãn trên ngực phải, Roth chỉ có thể vừa mυ'ŧ hôn lên xương quai xanh vừa dỗ dành: “… Kéo áo cao lên….”

Biết Roth đang muốn gì, Lục Hạo Lập giống như bị mê hoặc mà dùng hai tay kéo áo lên, theo chỉ dẫn của Roth mà thong thả kéo cao đến nách, lộ ra khuôn ngực màu đồng đang phập phồng hô hấp, trên khuôn mặt tuấn lãng nhuộm màu hồng nhạt.

Hai bàn tay linh mẫn của Roth ở trên thân thể trần trụi của y mà tha hồ vuốt ve, tiếp theo đó khẩn cấp nâng đầu hung hăng hôn lên cánh môi ôn nhuyễn của Lục Hạo Lập, lưỡi linh hoạt xâm lược thẳng vào khoang miệng y, lướt quét qua hết từng chỗ cùng từng chiếc răng bên trong, quấn lấy đầu lưỡi của y mà hôn nồng nhiệt—-

“Ngô…. Ngô…..” Nhắm mắt đáp lại nhiệt tình của Roth, hưởng thụ cảm giác sâu sắc của nụ hôn, hưởng đầu theo sự dụ dỗ của Roth, ngay khi Lục Hạo Lập chìm đắm trong nụ hôn quấn giao dâng trào kia, hôn đến mức khó có thể nhẫn thì, Roth bỗng nhiên rời khỏi y, chủ động tách ra.

“…..” Mở to mắt khó hiểu, thần sắc Lục Hạo Lập có chút bất mãn, đôi môi bị Roth hôn đến sưng đỏ hỏi: “Sao vậy?”

Roth thở hổn hển cười khổ, ánh mắt nhìn về hạ thân của mình, Lục Hạo Lập lập tức hiểu được, thoáng nâng đầu lúng túng.

Về chuyện nay, Roth không tiến nhập vào y nữa.

Tìиɧ ɖu͙© giữa hai người phát tiết vẫn là Lục Hạo Lập nhượng Roth tha hồ hôn môi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sau đó Roth sẽ dẫn y lên cực đỉnh của cao trào, cuối cùng Roth tự mình giải quyết dục hỏa bản thân.

Nhưng hình thức này sắp khó có thể duy trì tiếp tục, có vài lần trong lúc dạo đầu thì Roth đã không ngừng kích động, gần như không thể khống chế được nữa mà áp lên người y, mặc dù cuối cùng cũng buông lỏng, nhưng sau đó Lục Hạo Lập ý thức rõ ràng rằng vấn đề này không giải quyết không được.

Trước đó nghĩ rất nhiều nhưng đều không biết nên làm thế nào. Nếu muốn y bị Roth…. Nếu, mặc dù trước kia từng làm qua rất rất nhiều lần, nhưng bây giờ y hiện tại rất khó có thể tiếp nhận việc đó đặt giả thiết ngược lại, nhường y làm…. Roth thì, lại cảm thấy giống như là… cái quái gì thế này…..

Nghĩ tới nghĩ lui, khi đó Lục Hạo Lập đưa ra yêu cầu phân phòng ngủ, kết quả vừa nghe đã bị Roth phản đối kịch liệt.

Ngay lúc Lục Hạo Lập đang không biết làm sao, Roth lùi lại mong mỏi nhìn y một cái, bất đắc dĩ nhu loạn mái tóc ngắn của y, rồi mới ngồi lên cúi người kéo quần y, nhu cao thấp.

Du͙© vọиɠ nóng bức đột nhiên dâng trào, Roth dùng ngón tay bao phủ tận gốc nguồn gốc hỏa nhiệt, tiếp theo dùng tay trái lộng nó, vươn đầu lưỡi liếʍ linh khẩu yếu ớt của nó, mở miệng hàm trụ phần đỉnh hấp nhẹ, chậm rãi nuốt, tiến đến tận….

“…A…” Bàn tay ôm lấy đầu Roth, Lục Hạo Lập cúi đầu rên một tiếng, cảm giác khoang miệng ẩm ướt của Roth bao vây âm hành đang trướng đau của y, không khỏi say mê trong kɧoáı ©ảʍ mà Roth đang cố gắng làm với hạ thể y.

Roth cứ như vậy mà từ từ hóa giải phiền não của Lục Hạo Lập, du͙© vọиɠ đang nằm trong tay hắn, hắn khiến y chìm dần vào bể dục của kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn, sau đó quên mất cảm thụ của Roth mà bắt đầu động thắt lưng.

Giống như trước không để ý đến bản thân mình chỉ lo làm thế nào khiến du͙© vọиɠ Lục Hạo Lập hưng phấn, Roth liên tục để cho du͙© vọиɠ mà hắn khá quen thuộc kia ra vào tiến đến tận cuống họng, thế nhưng hắn không chút để ý cũng như oán hận, chỉ lo tận lực phối hợp.

Đầu lưỡi thành thục trêu đùa dụ dỗ, khi Roth phát hiện hỏa nhiệt trong miệng sắp đến cao trào thì càng hấp nhanh, khoang miệng hàm trụ càng chặt…. Nam tính gầm nhẹ phóng một cỗ dịch vào miệng Roth, mạnh mẽ tiến vào thực quản của hắn…..

Xác định Lục Hạo Lập đã qua cao trào, Roth nuốt xuống dịch thể còn xót lại mới buông nam tính của y ra, đầu lưỡi tinh tế liếʍ dịch thể còn xót lại trên du͙© vọиɠ của y, rồi mới ổn định nhịp thở hỗn loạn nhìn vào đôi mắt đen mờ mịt ngấn nước, tim đập loạn kiềm chế khao khát muốn vươn ngón tay tìm đến giữa đùi y, cẩn thận sờ sờ hậu huyệt u bế kia….

Lục Hạo Lập toàn thân bỗng nhiên cứng ngắc, phản ứng kích động của y khiến Roth nhanh chóng rút tay về, cúi thấp đầu cố làm giảm nhịp thở hỗn loạn, cuối cùng giúp y mặc lại quần.

Đã không muốn cũng không dám, Roth vẫn rất cẩn thận tránh việc khiến Lục Hạo Lập phải chịu miễn cưỡng cùng không thoải mái, bởi vì, không có cảm giác an toàn.

Roth sợ hãi. Sợ hãi vì hắn không còn gì có thể uy hϊếp Lục Hạo Lập, nên một ngày nào đó sẽ không chần chừ mà quyết định rời xa hắn, cũng sợ hãi Lục Hạo Lập vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho hắn, sợ hãi Lục Hạo Lập sẽ về nhà y…. những khủng hoảng lo lắng đó dẫn đến tâm trạng cực kỳ bất an, muốn quên cũng không thể quên.

Cho dù hai người cùng bên nhau, nhưng Lục Hạo Lập cho đến bây giờ vẫn chưa nói rõ tình cảm với hắn, Roth không dám khẳng định y vui vẻ ở bên mình, thái độ của y vẫn không hề rõ ràng.

Rõ ràng không phải lo lắng vô căn cứ, không có can đảm làm chuyện muốn làm, nhưng hắn khống chế không được. Thế nhưng, lại không đủ dũng khí đi hỏi lập trường của Lục Hạo Lập, chỉ có thể không ngừng đối xử thật tốt với Lục Hạo Lập, không ngừng muốn đoạn tình cảm này càng ngày càng sâu sắc…..

“Anh cứ dùng bữa sáng trước đi, không cần chờ tôi đâu, tôi đi đây một chút rồi về.” Roth đứng lên sau đó lên tiếng dặn dò, rồi từ từ chậm chạp đi về hướng cửa, du͙© vọиɠ cương cứng khiến hạ thể hắn vô cùng đau đớn, mồ hôi thấm ướt cả áo hắn.

Liếc mắt nhìn chén cháo Roth tỉ mỉ chuẩn bị, lại nhìn dáng điệu kì quái kia của Roth, Lục Hạo Lập biết bây giờ hắn nhẫn có bao nhiêu vất vả, trong lòng có một chút đau đớn khó chịu sâu sắc, tiếp theo y không chút do dự nắm lấy tay Roth, giữ chặt hắn.

“Ân?” Roth quay lại…, biểu tình có chút vặn vẹo, lo nghĩ, nói: “Vậy, mùi vị tôi đã nêm kĩ rồi, thức ăn cùng chén cháo…”

Nhìn chằm chằm vào đôi môi gợi cảm của Roth, Lục Hạo Lập nhìn thấy trên đôi môi hắn còn vươn một chút bạch dịch, nhớ đến một chuyện.

Hành vi khẩu giao vừa khuất nhục vừa khó chịu kia, Roth đã giúp y làm không biết bao nhiêu lần, nhưng còn y, không hề phiền não chỉ hưởng thụ sự cam nguyện của hắn, khước lơ đi du͙© vọиɠ cần giải tỏa của Roth.

Càng lúc càng nảy sinh tình cảm, y càng lúc càng có thể hiểu được nội tâm vô cùng bất an cùng sự áy náy thâm hậu của Roth, cảm nhận được hết mọi thứ, y lại không hề suy nghĩ về việc Roth sẽ như thế nào nếu y không xử lý nỗi sợ này.

“Trời lạnh, tắm nước lạnh rất dễ cảm cúm.” Lục Hạo Lập cắt ngang lời nói của Roth, dưới ánh mắt khó hiểu của hắn kéo hắn đến gần mình, thân thể thân mật sát vào nhau, Lục Hạo Lập nhắm mắt, cuối cùng đầu tựa vào bờ vai hữu lực của hắn nói rất rõ ràng: “Tách ra sẽ càng nóng.”

Tay đỡ lấy thắt lưng y, Roth mờ mịt nhìn Lục Hạo Lập đang ở sát bên, nhìn chằm chằm đôi mắt đen của y run rẩy hỏi: “Cái này… ý là??…”

Nhìn vẻ mặt Roth khát vọng vui sướиɠ lại mang nỗi sợ hãi nghi hoặc, Lục Hạo Lập trong lòng có một chút khó chịu, y không chút chần chừ nâng tay chế trụ sau đầu của hắn, phủ lên đôi môi của người đang giật mình kia…..

Từ lúc ánh mắt Lục Hạo Lập nhìn mình, lúc y nói lời kia, Roth đã tưởng đó là ảo giác.

Hai cánh tay đều vòng qua vai Roth, Lục Hạo Lập nhắm mắt đón nhận cái hôn mạnh mẽ, khoảng khắc thoa dịch hòa lẫn vào nhau, y nếm được mùi vị đắng chát của dịch thể, mùi vị khó chịu đó khiến y như nhối đau ở ngực, đau đến bạo liệt.

Cái thứ kia…. Vì sao hắn lại có thể……

“Thực đắng.” Vừa ngừng hôn, Lục Hạo Lập cúi đầu, vừa thở gấp vừa nói bên môi Roth: “…Rất đắng….”

Giương nụ cười nhẹ, Roth xoa mái tóc đỏ của y, vừa hôn bên tai y vừa nói: “Không đắng, của anh không hề đắng.”

Ý nghĩa trong câu nói của Roth khiến ánh mắt phức tạp của Lục Hạo Lập chấn động, từ trong tim y như được giải thoát, lý trí mạnh mẽ tựa theo tiếng thở dài mà thoát ra, im lặng buông lỏng cánh tay đang đặt trên người Roth.

Lục Hạo Lập dưới ánh nhìn của Roth mở nút áo thứ nhất ở cổ, rồi thuận theo mở từng cái từng cái, cho đến khi vạt áo trước mở rộng ra, lộ ra khuôn ngực phẳng tuyệt đẹp, cảnh này…. Đả kích tính tự kiềm chế của Roth!

...... Tôi muốn anh...... TÔI MUỐN ANH......

Não chỉ có thể xoay quanh câu nói này, Roth dùng sức ôm lấy Lục Hạo Lập, đôi môi đói khát điên cuồng cắn hôn trên cổ và vai y, bàn tay đầu tiên là dạo chơi trên tấm lưng quang lỏa của y, một lúc sau liền vội vàng tiến đến cặp mông căng chặt kia, cách lớp quần vân ve cặp mông kia.

“... Ách ân...”

Cơ thể buộc chặt dán lên thân người nóng như hỏa của Roth, Lục Hạo Lập cảm nhận gặm cắn của Roth, ngực cùng cổ nóng đến khó chịu, hỏa nhiệt tập trung tích tụ bên dưới bụng.

Du͙© vọиɠ dâng trào phá hủy lực nhẫn nại của Roth, hắn cắn trái cổ của Lục Hạo Lập, thô lỗ miết cặp mông đến ửng hồng, ngón tay như vật sống vuốt ve đùi y, thậm chí không cố kỵ mà vươn đến mật huyệt khẩu mà hắn mong chờ, một giây cùng không thể ngừng chỉ lo vuốt ve kɧıêυ ҡɧí©ɧ nó.

“Ngừng, ngừng…. Roth, ngừng một chút đã.” Cảm nhận hơi thở gấp rút như dã thú của hắn, Lục Hạo Lập trong tình triều bỗng nhiên cảm nhận được vấn đề nghiêm trọng, trên khuôn mặt kiên quyết cùng hoảng loạn vừa vuốt vừa nói: “Cậu đang rất kích động a.”

Giáo huấn trước kia y vẫn chưa quên, Roth đối với thân thể y là si mê quá độ, hơn nữa lại lâu rồi chưa làm, Roth nhất định sẽ…. chỉ cần nghĩ đến một chút thôi, da đầu Lục Hạo Lập liền căng đến phát đau, ý thức cũng thanh tỉnh một nửa.

Roth dừng lại, sắc mặt căng chặt kiên định giữ chặt hai tay Lục Hạo Lập không để y thối lui, nhìn vào đôi mắt lam sâu thẳng kia lóe lên ngọn lửa nồng nhiệt cháy bỏng, du͙© vọиɠ chịu nhiều áp lực đang muốn bộc phát khiến ánh mắt Roth ám trầm không còn chút lý trí….

……HẮN, RỐT CUỘC ĐÃ KHÔNG THỂ KHỐNG THẾ ĐƯỢC NỮA.

“……Ngô ô…. Ngô ô….” Miệng bị ngăn chặn chỉ có thể rêи ɾỉ, Lục Hạo Lập nhìn ánh mắt Roth cũng hiểu hắn cuồng nhiệt như thế nào, suy nghĩ hoảng hốt muốn cự tuyệt lại nhượng đầu lưỡi Roth thừa dịp tiến vào, đầu lay động muốn né tránh lại bị Roth dùng tay cố trụ lại, hô hấp bị hắn đoạt đi thì không nói, ngân dịch mập hợp giữa cả hai củng bị cướp đi…..

Lưu loát nhanh chóng kéo quần Lục Hạo Lập, Roth khẩn cấp đặt y trên mặt bàn, đầu ngón tay linh hoạt dồn dập tiến vào nơi tư mật, không ngừng vẽ loạn nơi cấm địa đã lâu chưa bị nam nhân quyến sủng qua, lo lắng nếu cường ngạch tiến vào sẽ khiến dũng đạo bị tổn thương.

“Ô…………….A………..Dừng…….dừng tay…………….” Nhiệt hôn kích cuồng khiến y muốn ngất, Lục Hạo Lập cắn môi nhẫn nại để ngón tay Roth đâm vào hậu huyệt y, mồ hôi dày đặc toàn thân, làn da màu mật ong bóng loáng cũng nhiễm một tầng hơi nước.

Cố gắng kiềm nén khát vọng muốn trực tiếp vọt vào nội thể của y mà luật động, Roth thâm nhập được hai ngón tay thì mới chuyển động một chút, đến khi phát hiện hậu huyệt Lục Hạo Lập sau khi tiếp nhận hai ngón tay của hắn thì một chút không gian để vận động cũng không có, khẩn cấp không thể tưởng.

“Tôi liếʍ nó, anh tận lực thả lỏng.” Roth rút hai ngón tay ra cúi đầu hôn mồ hôi trên mặt y, hơi thở mê loạn hàm trụ vành tai ửng hồng kia, rồi mới lướt theo cổ bắt đầu xuống thân thể, trên lưng y để lại vô số dấu hôn……

“………A…………..” Ngửa cổ, Lục Hạo Lập mặt mê hoặc cảm nhận sự tê dại đã lâu kia, run rẩy cảm nhận Roth tiến đến cánh mông y tận lực mở ra bộ vị xấu hổ kia, có cảm giác quái dị cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực đại cùng lúc xông lên não y.

Chiếc lưỡi linh hoạt trơn trượt ở u huyệt tiêu hồn của Lục Hạo Lập khuấy động, Roth vội vàng nhiệt huyết liếʍ hôn địa phận kia, không chút khách khí chôn vào tiểu huyệt kia chăm chỉ làm nó mềm đi, vừa phải liếʍ mυ'ŧ vừa phải vươn tay trái tự an ủi phân thân đang trương lên phát đau kia, chờ đợi khoảng khắc được tiến công.

“A...... Ân a.....” Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức khiến Lục Hạo Lập phát ra những tiếng rên vô âm tiết, muốn ngăn nhưng không thể ngăn được những âm thanh ẩn nhẫn phiến tình kia, khuỷu tay chống trên mặt bàn đỡ lấy hai chân vô lực, hậu huyệt dưới sức công phá của Roth cũng nhu nhuyễn…..

Không ngừng cố gắng khiến hậu đình của Lục Hạo Lập nhuyễn hóa, thật vất vả để có thể chèn lưỡi tiến vào nội thể của y, Roth đã sớm mất hết nhẫn nại mà bỏ cuộc đứng lên cởϊ qυầи áo, đỡ lấy thắt lưng của y ngang với du͙© vọиɠ của mình đặt trước tiểu huyệt, không thể đợi chờ mà tiến vào……………

“...... A!......”

Vật thể thô tráng vừa nhiệt vừa cứng mãnh liệt tiến vào, Lục Hạo Lập chỉ cảm thấy một cơn đau đớn kịch liệt xông lên đại não, đôi mắt đen sáng ngời nhuộm một tầng sương mù lại vì đau mà run rẩy, hậu huyệt bị thứ nam tính to lớn kia xâm lấn, cũng khiến Roth chịu đau đớn khi sát nhập hai làm một.

Phân thân đột nhiên bị mật huyệt không hoan nghênh mà đè ép, mồ hôi Roth đổ ra đầm đìa, thử đĩnh một chút thắt lưng, phát hiện không thể cử động trước sau, một bàn tay vươn ra nhu nhũ đậu của Lục Hạo Lập, tay kia vươn ra nắm lấy ngón tay của y đẩy đến nơi hai người kết hợp, khàn khàn nói: “Sờ sờ xem…. Tôi đã có thể tiến vào thân thể anh rồi….”

Ngón tay bị giữ chặt phải chạm vào nơi kết hợp mật thiết kia, Lục Hạo Lập tiếp xúc trực tiếp với tính khí cường tráng to lớn khinh người kia của Roth đang tiến vào hậu huyệt nhỏ hẹp của hắn, cự vật thôn trướng đã tiến vào nội thể của y một nửa, còn một nửa ở ngoài tiểu huyệt đang long ngóng muốn thống tiến vào, giống như không quan tâm đến việc khiến y bị nứt ra mà chỉ muốn kết hợp làm một!

“RA…ĐI…” Lục Hạo Lập nóng nảy rút tay lại, thần trí mê muội hai má đỏ ửng thở hổn hển, ráng chịu đựng phần hạ thể đau đớn vì thứ nam tính nóng như thiết nung đỏ đang phình ra kia, nói: “Roth… ra…tôi… tôi không muốn làm nữa.”

(hết rùi anh, đã quá muộn, phóng hỏa thì mang thân ra mà chữa hỏa nhé anh….)

Dục hỏa như lửa bốc cháy trên cánh đồng cỏ khô đốt cháy sự tỉnh táo của Roth, Lục Hạo Lập hạ mình ai oán van xin hắn cũng không đoái hoài, ánh mắt nồng cháy mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào làn da nơi tấm lưng phẳng của Lục Hạo Lập, hai tay từ sau lướt đến dưới phần nách đi đến hai quả anh đào trước ngực của y, vừa dùng lực quen thuộc nhu nhẹ vừa nói: “Thả lỏng!! Không cần nén chặt khẩn thiết như thế, tôi không thể động.”

Tưởng Roth muốn y thả lỏng là đang muốn rời khỏi mình, Lục Hạo Lập tự chủ điều chỉnh hô hấp, khống chế mặt đỏ tai hồng tận lực thả lỏng, nơi kín đáo đang dung nạp Roth dần nhuyễn ra, mà Roth sau đó tận lực ngoạn hai điểm nho nhỏ kia, đến khi bắt nó nhu thành một màu đỏ hồng.

“Ân... Ân...”

Ngửa đầu than nhẹ, tay Roth đùa giỡn trước ngực khiến toàn thân Lục Hạo Lập biến thành màu đỏ, nhũ thủ quá mẫn cảm kia càng lúc càng trướng lớn lên, một dòng điện lưu chuyển kí©ɧ ŧɧí©ɧ kéo đến phần bụng, phân thân vì đau mà nhuyễn xuống dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại lần nữa hưng phấn ngóc đầu lên.

Cảm thấy đau đớn, nhưng càng hơn là kɧoáı ©ảʍ trí mạng.

Phát hiện nội huyệt khẩn trương đã mang chút thả lỏng, Roth thừa dịp này mang tính khí hơi chút rút ra, ngón tay không còn quấy nhiễu nhũ lôi đè nén nó nữa, ngay lúc Lục Hạo Lập đang thả lỏng phòng bị thì dùng sức đĩnh thắt lưng một cái, nam tính thô trường không chút lưu tình thâm nhập thật sâu vào….

“A…..” Lục Hạo Lập căng ngực hai mắt mở ra hét lên một tiếng thống khổ, hạ thân vừa nới lỏng tiếp nhận cuộc đột kích dã man của Roth, lực mạnh mẽ từ phía sau khiến nửa người dưới của y như muốn gãy rụng.

“... Không cần! Dừng lại đi…. Roth….. rất đau a...”

Âm thanh đau thương của Lục Hạo Lập không những không làm Roth ngưng lại, mà ngược lại còn khẩn cấp ôm lấy tấm lưng của y cấp tốc tiến vào, cử động mãnh liệt ra vào nơi hạ thể của y, phân thân to lớn kia hung hãn không ngừng trừu sáp hậu đình của y, khiến Lục Hạo Lập ngay cả thời gian thích ứng cũng không có.

“... A….Aaaa... Buông tôi ra... A..” Dưới thế công cuồng bạo Lục Hạo Lập ngăn không được kêu to, nghĩ muốn nén tránh cái ôm lại bị Roth dùng tư thế đứng thẳng áp lên mặt tường mà chiếm giữ, luật động mạnh mẽ hung bạo khiến y hoàn toàn không thể chạm đến mặt đất, không chịu đựng được nữa mà vặn vẹo…. Nghĩ muốn ngăn cản, nhưng khi nhìn vào ánh mắt Roth thì, y như bị bao vây trong đó.

Ánh mắt màu lam thắm thiết kia, nay chỉ còn du͙© vọиɠ trần trụi.

“Xin lỗi…. xin thứ lỗi!!! Tôi thật sự dừng không được nữa…. tôi muốn anh… rất muốn anh!”

Âm thanh anh ách nói, Roth hoàn toàn không thể khống chế hành vi cường bạo của chính mình, dùng lực thắt lưng đâm vào cánh mông đã sưng đỏ của Lục Hạo Lập, chiếm lấy tiểu huyệt của y, nơi đó không thể chống đỡ nổi mà chỉ trương lên nghênh đón sự xâm lấn của hắn, tay thì vuốt ve khẩn cấp ôm lấy Lục Hạo Lập làm điểm tựa để mạnh mẽ tiến vào tận sâu vào vùng trung tâm của dũng đạo, thỏa mãn chính mình đồng thời cũng vuốt ve nam tính của y đế khiến y cùng cảm thấy thoải mái.

“……Ô…..” Lục Hạo Lập cắn môi dưới, thân không thể chịu nổi mà dựa vào người Roth tùy hắn luật động, hậu huyệt bị vật cứng ma sát rất đau, dù đau nhưng bên trong lại nhiễm thượng một tầng nhiệt độ.

Phía trước được vuốt ve làm giảm đi đau đớn nơi hậu huyệt, điểm sâu thẳm nào đó trong nội thể cũng bị Roth đĩnh đến có cảm giác, cơ thể thừa nhận kɧoáı ©ảʍ mà dần dần thả lỏng phối hợp, hốc mắt mông lung tầng ẩm ướt, sắc mặt mê mang khi Roth đánh thức kɧoáı ©ảʍ đang ngủ say trong y.

“….Nhẹ chút, ách ô….. A…. Quá nhanh……” Rêи ɾỉ van cầu trầm mê phảng phất chút âm mũi, nội bích mị huyệt của Lục Hạo Lập vì được khai phá mà cảm nhận kɧoáı ©ảʍ tận tâm cốt, niêm mạc yếu ớt mong manh theo bản năng quấn lấy tính khí cương cứng kia, như muốn bao lấy ngoại vật này không cho nó rời đi.

Thống khổ cùng kɧoáı ©ảʍ đan xen, Lục Hạo Lập mang tâm trạng mâu thuẫn khiến hạ thể cương cứng lên, bất chấp tất cả mà tuôn lệ khi cảm xúc truyền đến quá mãnh liệt.

Hai người cuồng si mập hợp một khắc cũng không ngừng lại, khi Roth dung toàn lực dũng mãnh tiến vào tận sâu bên trong khiến phân thân Lục Hạo Lập như được giải thoát mà tiết ra, y chấn động cao trào khiến hậu huyệt co rút mang Rooth đạt đến đỉnh, khẩn cấp ở trong tiểu huyệt của y mà phun ái dịch nóng như lửa kia…..

Ánh chiều dần hạ đằng tây, ánh nắng ngũ sắc nhẹ trải khắp nơi, những người đi làm về mệt mỏi rảo bước về nhà, khu cao cấp này dần lộ ra vẻ yên tĩnh cùng yên lặng của nó.

Thế nhưng, trong tòa nhà của Roth và Lục Hạo Lập, *** hỏa nhiệt đang chi phối mọi thứ.

Ánh sáng chiếu qua bức rèm cửa sổ ánh vào phòng càng mang vẻ mờ ảo, ẩn hiện hai thân ảnh đang dán chặt vào nhau trên giường kịch liệt vận động, âm thanh ẩn nhẫn không rõ, khiến đầu giường không ngừng va đạp vào vách tường, giường lớn rung động mạnh mẽ, có thể thấy động tác của hai người trên giường có bao nhiêu cuồng mãnh.

“... A.. a…. không... Ô... Đừng... Ô...”

Âm thanh khàn khàn phát ra giống như tiếng rêи ɾỉ ẩn nhẫn nước mắt, Lục Hạo Lập khuôn mặt áp chặt vào lớp chăn bông trên giường, chăn trên giường sớm đã thấm ướt thể dịch của cả hai, nhưng nam nhân đang áp trên lưng y vẫn không ngừng dùng phân thân cứng như thép lấp đầy u huyệt tiêu hồn của y, cứ một lần lại một lần rút ra, rồi thống nhập mạnh mẽ.

“….Aha…. A a…. cậu… tên hỗn đản… Con mẹ nó… mau… mau … dừng lại…. Ô… Roth… ô… tôi không thể….” Trong âm thanh khàn khàn lại mang một chút hơi thở giận hờn, Lục Hạo Lập chịu không nổi mà nắm chặt chăn mặc nam nhân hưởng dụng, trên khuôn mặt cương khí thành thục đầy mồ hôi mê loạn, lắc lắc đầu câu xin: “… tôi xin cậu… coi như… tôi xin cậu… lần khác… buông tôi đi a… A….”

Hai bàn tay nắm chặt lấy vai Lục Hạo Lập kiềm y lại, Roth cái gì cũng không nghe vào tai tận lực xuyên trên thân y, tình khí cảm nhận dũng đạo non mềm sau khi trải qua tắm tưới nhiều lần tư vị càng ẩm ướt, giống như muốn ngưng mà không được, khen ngợi cùng mê luyến nói: “…. Anh quả thực…. hô…. Thật thoải mái…”

Giống như muốn đem tất cả du͙© vọиɠ kiềm nén bấy lâu phải phát tiết ra, Roth từ buổi sáng đến giờ trừ thời gian dùng cơm trưa, gần như không ngừng làm Lục Hạo Lập đến thở hổn hển, trọc dịch theo động tác tiến nhập của Roth vào Lục Hạo Lập mà thoát ra, khiến chăn giường đều thấm một mảng nước ấm ướt, mà Roth giống như không biết no đủ mà đĩnh động du͙© vọиɠ vào trong nội thể của y…..

“…. Ngô.. ngô….”

Lục Hạo Lập kêu đến kiệt sức hư thoát buông hạ đầu, miệng mở lớn dựa vào ngực hắn không ngừng ngâm nga, thân thể không ngừng lay động, nước mắt cuồng loạn cũng từ khóa mắt nhắm chặt mà thoát xuống, thân thể bị hưởng dụng triệt để không ngừng mang đến cho y kɧoáı ©ảʍ tột đỉnh, nhưng y đã muốn không thể bắn, nên chỉ có thể dựa đầu khóc khẽ….

Sau khi quấn quýt rất lâu, ngay lúc Roth hung ác trừu sáp loạn vô trật tự một trận, Lục Hạo Lập cảm giác buộc chặt toàn bộ cơ thể, hậu huyệt hấp chặt thứ nam tính đang bành trướng thô to trong nội thể nghênh đón một dòng lưu nhiệt tiến vào…..

Sau khi Roth cao trào, Lục Hạo Lập trước mắt tối sầm, cuối cùng thể lực không chịu nổi mà hôn mê….

————

Sau khi thanh tỉnh, Lục Hạo Lập tưởng bản thân như bị xe tải nghiền nát cơ thể.

Toàn thân đều đau nhức rụng rời, phần eo chỉ cần động một cái đã khiến y đổ mồ hôi lạnh, còn bộ vị bị sử dụng sai mục đích lại quá độ mang cảm giác một trận thanh lương, hiển nhiên là được bôi thuốc.

“Anh tỉnh rồi.” Roth ngồi bên giường nhanh chóng đứng lên, trước hết là thở phào, rồi sắc mặt bất an nói: “Cảm thấy thế nào?”

Lục Hạo Lập liếc Roth bằng nửa con mắt, mím môi không nói một tiếng.

“Tôi đã giúp anh tắm rửa, phòng cũng rất loạn, đêm nay trước cứ ngủ phòng khách, một hồi tôi liền dọn dẹp phòng xong…. Tôi nấu chút thức ăn, anh muốn ăn trước gì đó hay không?….”

Vừa nói vừa ngồi xổm ngang tầm với Lục Hạo Lập, Roth lo lắng liếʍ môi dưới, sau đó cẩn thận cẩn thận nắm tay Lục Hạo Lập, nói: “Tôi không phải cố ý, xin lỗi anh.”

Nhìn Roth, Lục Hạo Lập cảm giác không phải là tức giận, chỉ là nhìn hắn cười khổ cùng hoảng sợ khẩn trương cảm giác đau lòng, nhìn hắn bất an, Lục Hạo Lập cảm giác đau lòng, đau đến tận sâu trong tâm.

Cảm giác này, càng ngày càng rõ ràng.

Đợi câu hồi âm rất rất lâu, Roth khổ sở nâng khóe môi, tự giễu bản thân vì Lục Hạo Lập không muốn nói chuyện với hắn.

“Thức ăn tôi đặt trên bàn, anh đói cứ ăn. Tôi giờ sẽ đi ra ngoài, anh ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi.”

Cúi đầu nhìn hai bàn tay nắm với nhau, Roth nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, khi hắn nắm lấy nắm cửa thì nghe Lục Hạo Lập cùng giọng khàn khàn hỏi hắn: “Cậu muốn đi đâu?”

“Ân?” Roth khẽ xoay đầu, nhìn ánh mắt ôn hòa của Lục Hạo Lập, trả lời: “Qua dọn dẹp lại căn phòng.”

Lục Hạo Lập nhìn tới… nhìn nhìn, rồi lại nhìn mái tóc dài thấm ướt của Roth, ngữ khí rất tự nhiên nói: “Hơn 11 giờ rồi, ngày mai hãy dọn dẹp. Mau sấy khô tóc đi, rồi ngủ.”

Là ảo giác sao?….

Sau khi nhanh chóng sấy khô tóc rồi tắt đèn, Roth nằm bên người kế bên Lục Hạo Lập.

Nghiêng người ngủ, Roth thử nâng tay đặt lên bụng Lục Hạo Lập, xác định y không muốn đẩy mình ra mới thả lỏng tâm tính, rồi mới cười khẽ an tâm tiến sát lại gần y, đem má áp lên vai y thỏa mãn nắm mắt….

Trong bóng tối tĩnh lặng mở mắt, Lục Hạo Lập nằm nghiêng… nương ánh trăng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lãnh diễm của Roth, nhìn thật kỹ nam nhân dù đang trầm ổn ngủ cũng vẫn muốn bắt lấy y mới yên tâm kia.

Sau một lúc lâu, Lục Hạo Lập vô thanh vô tức thở dài, lén lút đặt trên trán Roth một nụ hôn nhẹ như bông, lòng bàn tay trái cũng nhẹ nhàng áp lên mu bàn tay của Roth.

Y cảm giác được…. Roth đang bất an, một cảm giác cường liệt khiến Roth bất an đến không thể hô hấp.

————-

Những ngày sau đó, im lặng bình thường trải qua nhiều ngày, Roth mỗi ngày sau giờ cơm chiều đều giúp Lục Hạo Lập mát xa, buổi tối đi ngủ cũng rất an phận thủ thường, chỉ là thuần khiết ôm y ngủ.

Hơn mười giờ sáng, hai người thay trang phục đơn giản ra xe đi dạo quanh cửa hàng, kết bạn bè xung quanh, bởi vì không mướn người hầu, nên vật dụng hằng ngày hay thức ăn đều do bọn họ tự mình đi ra ngoài mua.

Roth vừa lái xe vừa nói với Lục Hạo Lập: “Lần trước anh nói món ăn Nhật BẢn cũng ngon, chúng ta thuận đường đi mua sách dạy nấu ăn, đem về làm thử xem sao.”

“Ngon thì ngon, chỉ có điều cậu cũng đừng mong tôi có thể làm được.” Lục Hạo Lập cầm giấy bút liệt kê danh sách món cần mua, vừa viết vừa hỏi: “Khăn tay, sữa tắm, bột giặt… còn có… hay thiếu gì không?” Đôi khi, Lục Hạo Lập cảm thấy Roth thật sự là một thiên tài.

Từ khi lựa chọn nơi định cư, y cho rằng hai nam nhân lớn tướng nhất định sẽ đem việc nhà thành mớ bòng bong cùng nhà cửa thành một bãi rác, ai có thể nghĩ Roth chỉ cần nhìn qua mấy khóa gia chính xong đã sửa sang phòng ốc ngay ngắn gọn gàng, thậm chí còn nấu cả cơm, nói hắn toàn năng còn thấy hơi đánh giá thấp hắn.

“Có lẽ hết rồi, đến cửa hàng tổng hợp nhìn một lượt xem còn cần gì không là được.” Lái xe xuyên qua ngã tư quen thuộc, Roth vặn nhỏ âm thanh, sau đó hỏi: “Mua xong mọi thứ có muốn đi tản bộ?”

“Tản bộ?”

Trên đường đi, cả hai không trò chuyện lấy câu nào, đây là cách thức mà bọn hắn ở bên nhau, không khí trong xe cũng bất tri bất giác tràn ngập ấm áp.

Hai người đi vào cửa hàng tổng hợp trước sau không đến một giờ, trên cơ bản chính là loại người đến mua những thứ cần rồi đi, tuyệt nhiên không hề lãng phí thời gian lề mề.

Roth đeo kính râm che nửa khuôn mặt, Lục Hạo Lập dùng nón lưỡi trai che khuất mái tóc đỏ dễ bắt mắt người khác của y, mặc dù ăn mặc đơn giản hết mức để tránh người khác chú ý, nhưng hai nam nhân đi cùng nhau cũng thật gây chút ít ánh nhìn.

Mỗi người một túi đi ra bãi đỗ xe, mang mọi thứ ném vào sau xe rồi lái xe rời đi.

Mặc dù nắm đó bọn họ bỏ đi Roth dem tất cả phiền toái thu xếp cực kỳ sạch sẽ, người nhận biết Roth cũng cực kỳ ít, nhưng người nhận thức Lục Hạo Lập lại tương đối nhiều. Tuy nói là có hậu thuẫn lớn sau lưng, nhưng có thể tránh đi vài chuyện không đáng, bọn họ cũng tận lực tránh né bớt.

Ngừng xe bên ven đường, haI người hứng gió thổi từ bốn phía trong khi nghỉ ngơi bên cạnh sân bóng rổ, Lục Hạo Lập uể oải dựa thành ghế phơi nắng, Roth cầm bút ghi chép trên màn hình máy tính đang hiển thị cổ phiếu, ngẫu nhiên sẽ cùng Lục Hạo Lập nói vài câu.

“Roth.” Một tay gối sau đầu, Lục Hạo Lập nhìn bầu trời xanh trong, nói một câu: “Bệnh Kỳ đã khỏi hẳn, cảm ơn.”

“Không có gì.” Roth quay đầu hướng y cười, hời hợt nói: “Tôi chỉ là chuyển cho nó một ít máu.” Thật là một chuyện trùng hợp khó thể tưởng tượng, Roth cùng Lục Dĩ Kỳ có chung nhóm máu Rh âm tính cực kỳ hiếm thấy, khi bọn họ nhận được tin tức Lục Dĩ Kỳ cần trong một giờ phải hoán đổi máu, thì Roth đã mạo hiểm tính mạng âm thầm sau lưng y chuyền hai mươi phần trăm máu của mình cho nó, nguyên nhân cũng là vì Lục Hạo Lập.

Chuyện nay, đã cứu Lục Dĩ Kỳ một mạng, Roth nói chuyện với Lục Hạo Lập, hòa hợp mà không gây phiền người khác. Thế nhưng, bọn họ lại không biết trên sân bóng có một đám thiếu niên bất lương không làm gì chỉ thích gây chuyện sinh sự, đến khi một trái bóng rổ thẳng một đường lao đến hướng của Roth…

Roth không chút hoang mang mắt lạnh nhìn bóng bay đến, ngay lúc bóng sắp đập vào đầu hắn thì, Lục Hạo Lập ngồi thẳng người một tay tùy ý duỗi ra ngăn lại.

Thoải mái đem cả quả bóng thu vào trong tay, sắc mặt Lục Hạo Lập tức giận ngẩng lên nhìn hướng bóng bay, lúc này mới chú ý đến đám người bọ bọn họ xem nhẹ.

Chừng khoảng hai mươi đứa thiếu niên ăn mặc lố lăng cùng nhuộm tóc đủ màu mắc, bãi cỏ bên cạnh còn có năm, sáu cô gái vẻ mặt chưa phát dục thành thục.

“Hắc, Chú, ném bóng lại đây!”.

“Hắc, chú, đem bóng ném đến đây đi!” Thiếu niên đứng đầu cả đám hét to một cách vô lễ, dáng vẻ cực kỳ kiêu căng, sau đó mấy đứa khác cũng nháo theo nó một cách ồn ào. Chú? Lục Hạo Lập nhíu mày co khóe môi, biểu hiện cứng ngắc khi nghe xưng hô như thế. Kỳ thật, đám tiểu quỷ này gọi y là chú cũng không sai. Lục Hạo Lập cũng ba mươi chín sắp bốn mươi rồi, mà ngay cả Roth cũng sắp đến sinh nhật ba mươi lăm tuổi rồi, mà đám tiểu lưu manh này mnhìn thế nào cũng không thể quá mười bảy tuổi, chỉ có điều Lục Hạo Lập không muốn thừa nhận điều này.

Có chút buồn bực thuận tay ném mũ đi, Lục Hạo Lập đứng thẳng người đưa hai tay lên về hướng bóng rổ, mắt sáng như đuốc nhìn rổ bóng, đè thấp trọng tâm, mũi chân hơi nhảy lên, tựa như muốn làm một cú ném xa vào rổ.

Đang lúc mọi người hô ầm lên “Xa như vậy làm sao có thể ném trúng”, quả bòng tung lên không trung tạo nên một đường cong thật đẹp, gọn gàng “Sưu” một tiếng lọt vào rổ!

Một trận lặng thinh kéo dài vài giây, sau đó bùng nổ “Trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp” tiếng ầm ĩ, một vài đứa chơi giỏi thì kêu gào muốn Lục Hạo Lập ném thử một lần nữa.

“Tôi sẽ cùng đám tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh kia chơi một trận thử, cậu ở đây chờ tôi nha.” Lục Hạo Lập cởϊ áσ khoác đưa cho Roth, kéo ống tay áo bước về hướng sân bóng, vừa đi được hai bước, y chợt dừng lại, quay đầu hỏi Roth: “Được chứ?”

Roth trương cho Lục Hạo Lập vẫn nụ cười nhạt độc nhất kia, cầm tay y nắm chặt rồi lại buông ra, nói: “Chơi chút cũng tốt, tôi ở đây đợi anh.”

Lục Hạo Lập nhìn Roth, sau đó gật gật đầu, mang vẻ tin cậy cùng tự phụ nói: “Lập tức sẽ trở lại ngay.”

Khi Lục Hạo Lập đến gần, bọn nó mới thấy rõ tướng mạo của y.

Thân hình mặc thường phục cao mà cường tráng, một mái tóc ngắn đỏ như màu lửa đẹp tinh tế, ngũ quan cương nghị đoan chính suất khí lại thành thục, cánh môi câu lên một nụ cười khinh thường cùng ngạo mạn, càng tăng thêm nét cuồng dã của vệt đao “X” trên má trái của y, vết sẹo nhàn nhạt chẳng những không dữ tợn mà còn rất tương xứng với khí chất của y. Gần như ngay lập tức, mấy cô bé vừa nói giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ bỗng chốc im bật, nhìn Lục Hạo Lập không chớp mắt.

Thiếu niên áo lam dẫn đầu nhìn Lục Hạo Lập đã tướt đi ánh mặt của các cô gái, tâm tính không cam lòng càng ác liệt, nóng giận đem bóng ném cho Lục Hạo Lập, nói: “Năm người đấu với mình chú, bên nào ghi mười điểm thắng, bên nào thua phải kêu gia gia, dám không?”

Tiếng huýt sáo, Lục Hạo Lập để quả bóng lên ngón trỏ xoay tròn, chẳng thèm nhìn mà chỉ cười, “ Gọi gia gia thì miễn đi, tôi không muốn có đứa cháu như vậy.”

Thiếu niên mặt ngăm đen đỏ cả lên, giận quá chỉ tay vào Lục Hạo Lập, sau đó kêu bốn đứa khác đến, tính ỷ đông tiến lên.

“Bắt đầu!” Lục Hạo Lập hơi cúi thấp người đập bóng chuyển động lách qua đám nhỏ, mỗi một động tác trôi chảy lại linh hoạt, dễ dàng dẫn bóng đến khu ít người phòng ngự, nhảy bật lên, thảy vào rổ.

Bọn nhỏ còn chưa kịp phản ứng, kinh ngạc đứng ngốc ra, Lục Hạo Lập đã vào một điểm. Hai bên thực lực quá khác biệt.

Trận bóng càng kéo dài, tiếng cổ vũ bên ngoài cho đám thiếu niên càng ngày càng yếu, cuối cùng gần như không hô nữa, trái lại các cô gái càng hô lại càng ra sức, chỉ có điều câu hô là tóc đỏ đẹp trai, cố lên, tóc đỏ đẹp trai, cố lên!

Trận thế như vậy càng đả kích sĩ khí các thiếu niên, càng chơi càng không giữ phép, dẫn bóng đi loạn cả quy luật, gần như dẫm đạp lên nhau để dẫn bóng, sau đó Lục Hạo Lập ném quả bóng cuối cùng. Chân còn chưa chạm đất thì Lục Hạo Lập mỗi khi ném bóng đều nhìn về phía Roth, ký quái chính là Roth luôn đứng ngoài nhìn y lại không thấy đâu, đột nhiên, tâm tính thắng lợi biến mất.

Roth? Cũng bởi vì Lục Hạo Lập còn đang hoảng loạn, ở đằng kia thiếu niên áo lam tiến đến đẩy y ngay lúc y còn đứng chưa vững, nhưng ngay khi mọi người đều nghĩ y sẽ ngã xuống thì, một thân ảnh nahnh chóng lướt đến từ phía sau rồi ôm lấy y.

Đỡ lấy Lục Hạo Lập, Roth còn đang mang túi chứa chai nước khoáng mua cho y, thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tiểu lưu manh dám can đảm ra tay với Lục Hạo Lập, ẩn sau kính râm là đôi mắt lam đầy vẻ khủng bố cùng hung ác.

Một cảm giác không đúng lắm dâng lên, hai mươi mấy người thiếu niên đứng ngoài toàn bộ tụ lại vây quanh hai người họ, cả đám đều ngang ngược không biết trời cao đất rộng.

Mà tình huống như vậy, Lục Hạo Lập lại chỉ thấy nước Roth mua cho y, hiểu xong thì thoải mái mở nắp ra uống một ngụm lớn, không chút cảm giác uy hϊếp đem nước để trước mặt Roth: “Cậu uống không?”.

Giống nhưng toàn bộ mọi người xung quang đều trong suốt, Roth nhìn Lục Hạo Lập thì sát khí lập tức tiêu biến, nhận chai nước cũng uống một ngụm, đóng nắp lại thì lấy ra khăn tay lau mồ hôi cho y.

Bọn họ như vậy khiến mấy tiểu lưu manh bên ngoài có chủ tâm tìm phiền toái hai mắt nhìn nhau, đồng loạt đem ánh mắt hỏi thăm thiếu niên áo lam, nó còn chưa nói gì thì đám cô bé đã bắt đầu ồn ào.

“Làm gì vậy? Các anh tính bắt nạt sao, ỷ nhiều người khi dễ bọn họ ít người…”

“Gì chứ, chơi bóng không lại rồi làm chuyện như vậy ah`…”

“Có chơi lại không chịu thua, chút phong độ cũng không có, quá thối đi.” Chỉ trích dồn dập khiến tất cả thiếu niên nghe xong đều vừa đỏ vừa xanh, trừng mắt hổn hển nhìn Lục Hạo Lập, nghĩ thầm nếu không có y, đám cô bé quen đã lâu này sao có thể mắng tụi nó chứ!

“Tim miệng hết cho tao!” Thiếu niên áo lam nhìn các cô bé rống to lên, giận dữ nhìn về hướng Lục Hạo Lập nói: “Đều tại do ông làm hại, lão tử nhất định phải gϊếŧ ông!” Lục Hạo Lập đối với vẻ ngây thơ của nó nhịn không được cười mỉa một tiếng, tên côn đồ bé như con kiến lại học người ta xưng lão tử.

Bị vẻ bình thản ung dung của Lục Hạo Lập trêu chọc càng thêm phẫn nộ, thiếu nhiên không chỗ xả giận nhìn bọn họ một lượt, sau đó chú ý đến kính râm cảu Roth, thiếu niên cố y kɧıêυ ҡɧí©ɧ giật xuống…

Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt âm như tuyệt mỹ của Roth, thiếu niên đầu tiên là rung động thất thần, ngay sau đó thì bị vẻ lạnh như băng trong ánh mắt Roth khiến tâm phát lạnh, cho đến khi nghĩ bọn nó nhiều người như vậy thì dần dần thay chút biểu tình không hảo ý.

Đối với ánh mắt dơ bẩn của thiếu niên Roth lại cảm thấy vô cùng chán ghét không thể chịu nổi, khuôn mặt cười vừa rời khuôn mặt Lục Hạo Lập liền biến mất, mà chuyển thành lệ khí lạnh thấu xương mang ý cảnh cáo, cảnh cáo thiếu niên tốt nhất đừng… với Roth nhìn thấy biểu tình chán ghét này, khiến hắn có sát khí muốn gϊếŧ người!

“Đều tránh ra cho tao!” Một tiếng hét vang lên, một nam nhân tường mạo hèn mọn bỉ ổi mang đồng hồ xích vàng đẩy bức tường người ra tiến vào, nhìn Lục Hạo Lập một hồi đánh giá, hỏi thiếu nhiên áo lam: “Chuyện gì xảy ra?”

“Lão Đại, là như vậy…” Thiếu niên áo lam cúi eo, nịnh hót kề bên tai nam nhân xì xào bàn tán, con mắt lén lút không ngừng nhìn về phía Roth.

Nghe thiếu niên nói, nam nhân ánh mắt hạ lưu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của Roth, hết sức hài lòng vỗ vỗ vai thiếu niên, nói: “Làm tốt lắm!”

“Lão Đại, em giúp ngài tìm mặt hàng tốt như vậy, ngài không phải nên…” Thiếu niên lộ ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt cùng thèm thuồng, trước mặt nam nhân xoa xoa ngón trỏ cùng ngón giữa.

Nam nhân hiểu gật đầu, hào phóng lấy trong túi ra một túi bột phấn trắng đưa cho thiếu niên, sau đó đến trước mặt Lục Hạo Lập, nói: “Huynh đệ, thủ hạ của ta nói cậu ở trên địa bàn của ta sinh sự, cậu có biết cậu không chạm đến mặt mũi của Hắc Sa ta sao?”

Lục Hạo Lập đối với mấy thiếu niên tranh đoạt bao thuốc phiện lắc đầu, thân thể liền dời đến trước người Roth ngăn ánh mắt nam nhân, nhếch môi cười nói: “Ngươi là cái lông chân gì? Dựa vào đâu mà muốn ta cho ngươi mặt mũi?”

Phun trên mặt đất một ngụm nước bọt, Hắc Sa hứ lạnh một tiếng lướt qua Lục Hạo Lập, vẻ mặt *** tà nhìn Roth, nói: “Nể người là người ngoài vùng ta không gây khó dễ cho ngươi, chỉ cần ngươi để lại nam nhân xinh đẹp này cho ta chơi đùa, sau đó từ nay về sau cút xa nơi này một chút.”

Roth nghe vậy lạnh lùng trào phúng nhíu mày, nhìn nam nhân như con chó sửa loạn, chỉ lẳng lặng nhìn gáy Lục Hạo Lập, khi phát hiện y dần dần kéo căng cơ thể hơn nữa còn tản ra khí thế cường hãn thì, Roth mang chút vui vẻ, âm thầm vui vẻ chờ mong.

“Gì? Thế nào?” hỏi, Lục Hạo Lập tay phải nắm mấy ngón tay bẻ đốt tay khanh khách, ***g ngực giận dữ mãnh liệt, con mắt dần dần bị đốt đỏ lên, y cười lạnh, dùng ngữ khí mơ hồ lộ chút tàn khốc nói: “Ngươi dám đυ.ng đến hắn thử xem!”

Một cảm giác, khiến người ta sợ hãi, tâm trí chưa trưởng thành, ý chí cũng không đủ kiên định khiến đám thiếu niên không kiềm được sinh ra sự sợ hãi, cả đám lui về sau, ý thức được Lục Hạo Lập là người hoàn toàn khác với bọn nó.

Hắc Sa rất ngu dốt, gã nhìn Roth không hiểu sao đối với cái mỉm cười của hắn lại càng ngốc đến hồ đồ, đối với sát khí rõ ràng của Lục Hạo Lập lại không phát hiện ra.

Gã là người đồng tính luyến ái, thực tế rất thích mỹ nam, đồng thời cũng có tiếng là người xấu, gã chủ yếu dùng độc phẩm khống chế một vài thiếu niên, sai khiến chúng trốn nhà, trộm cướp, cướp bóc giành lợi ích, một vài đứa tường mạo tốt hơn thì sẽ bị gã dụ dỗ uy hϊếp đến câu lạc bộ SM bán mình, rất nhiều người rơi vào địa ngục.

Giơ tay lên vuốt ve gò má Roth, Hắc Sa cảm thụ được làn da tinh tế, yêu thích không nỡ buông tay còn kêu lên tán thưởng: “…Da của ngươi tốt thật nha…” Đưa lưng về phía bọn hắn, Lục Hạo Lập toàn thân cứng ngắc khi nghe nam nhân ca ngợi, trong đầu lẩn quẩn hình ảnh Roth bị những người khác vuốt ve, khiến trái tim sinh ra một cỗ phẫn nộ kịch liệt, kéo đứt lý trí của y.

Ngay khi Lục Hạo Lập còn bởi vì cực giận dữ thì, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên trước ngay sau lưng y, đón lấy đôi tay quen thuốc vòng qua cổ y, khí tức thanh u lãnh hương vây quang y, có người đem mặt chôn vào bên gáy y dùng âm lượng chỉ mình y nghe được: “Tôi yêu anh, anh yêu tôi?”

Ngay thời khắc này, Roth rốt cục cũng tụ được hết dũng khí, hỏi ra vấn đề mà hắn vẫn luôn một mực sợ hãi nhưng lại luôn khao khát được biết.

Trước ánh mắt soi mói của mọi người, Lục Hạo Lập buông đầu trầm mặt, hai tay buông lỏng lại nắm chặt, nắm chặt lại buông lỏng, lặp đi lặp lại mấy lần sau đó y kéo hai tay của Roth đang vòng quanh cổ y, chăm chú nắm tay hắn, nghiêng mặt nói bên tai Roth một câu, “Hỏi câu dư thừa nói nhảm, ngu ngốc, tôi và cậu giống nhau cả.”

Sau đó vài ngày, cư dân quang khu sân bóng đều bàn tán say sưa một sự kiện.

Một đám bất lương thiếu niên luôn phá rối dân cư đột nhiên trong vòng một đem biến mất, sau đó hai ngày, nguyên một đám mang mình đầy vết thương bi thảm kéo lết đến trước nhà họ xin lỗi, hóc lóc hô từ nay về sau sẽ không tái phạm nữa, nhất định sẽ hảo hảo làm người.

Hàng xóm láng giềng tuy không rõ tình huống thật sự rõ ràng như thế nào, bất quá, bọn họ cũng rất cao hứng.

Vì vậy, cuộc sống lại khoi phục lại vẻ thường ngày vốn có.