Vào cửa, bật đèn, gần như đứng sững, mỗi lần Roth đến đều nhìn thấy Lục Hạo Lập ngồi trên sàn ban công, bao cát màu đen dao động lắc lư bên cạnh.
“Vào phòng đi, ngươi làm gì mà đèn cũng không mở?” Roth thay giày, kéo cửa sổ ra vẫy tay với Lục Hạo Lập, muốn y đi vào.
Lục Hạo Lập trầm mặc không nói, như bức tượng gỗ vâng lời, y đứng dậy, sau đó đi vào phòng.
“Bọn họ nói với ta, ngươi không chịu ăn gì cả.” Hai tay rắn chắc vòng qua người y, trán kề trán, ái nịnh cọ nhẹ nói: “Có phải nấu không hợp khẩu vị?” Vẫn như cũ, Lục Hạo Lập hờ hừng, cũng không nhìn hắn một cái, miệng nâm thành một đường thẳng.
Nếu như là trước kia Roth nhất định sẽ chỉ nhìn Lục Hạo Lập bằng nửa con mắt, nhưng bây giờ… hắn không thể nghĩ gì khác, chỉ lo lắng y đói bụng mà ảnh hưởng đến thân thể.
“Ngươi mấy tuổi rồi chứ, đừng như một đứa con nít không hiểu chuyện, nháo lên thì không chịu ăn không chịu uống, còn không chịu nói chuyện nữa.” Bất đắc dĩ thuyết phục Lục Hạo Lập, có trời biết hắn đối với người thừa kế của mình chưa từng thân tình như vậy, hắn coi trời bằng vung nhưng lại nằm trong lòng bàn tay của Lục Hạo Lập.
Lục Hạo Lập mặc kệ Roth lảm nhảm gì đó đều tai này qua tai kia, như khúc gỗ tùy ý hắn thao túng. Roth đối thoại một mình cũng không còn hứng thứ, kéo đầu y đặt trên vai mình, hắn thở dài, lông mi nhíu lại.
Mắng cũng không được, đánh thì không nỡ, vậy chỉ còn một biện pháp mà Roth hoàn toàn không muốn dùng, nhưng lại là một biện pháp vô cùng hữu hiệu, “UY Hϊếp”.
Vỗ lưng Lục Hạo Lập, hắn dắt tay y kéo về hướng sofa, sau đó ấn y ngồi vào sofa.
“Được rồi. Ngươi muốn tuyệt thực ta không cản ngươi, bất quá…” Lục Hạo Lập giương mắt liếc nhìn hắn, rồi sau đó nhắm lại.
“Người làm phụ thân như ngươi không đói bụng, vậy đứa con của ngươi nhất định cũng không cần thiết phải ăn. Từ giờ trở đi, ngươi tuyệt thực một bữa, ta sẽ bỏ đói nó một ngày!” Nói như vậy, Roth cũng không còn cách nào.
Súc sinh! Lục Hạo Lập vừa nghe xong trong lòng đau đớn mắng Roth, thật đau lòng a, y đã bị cừu hận cắn nuốt, cho nên y không nhìn thấy khi Roth bức hϊếp y thì đáy mắt đều là sự ôn nhu, quan ái.
“Bây giờ đem những món này ăn hết, lát nữa chúng ta sẽ cùng lên sân thượng ngắm sao, theo tin tức nói đêm nay sẽ có mưa sao băng.” Ngồi xổm xuống nắm lấy tay y, ngón tay hắn ở trong lòng bàn tay y vừa vẽ vòng tròn vừa nói với y, y vẫn im lặng không hề đáp lại.
Quên mất đã từng nghe ở đâu đó rằng, rằng chỉ cần dùng ngón tay vẽ một trăm vòng tròn vào lòng bàn tay của người ngươi yêu, thì người ấy vĩnh viễn nhớ đến ngươi, Roth từng nghĩ điều đó thật vô lý, nhưng hắn vẫn vẽ liên tục hơn một trăm vòng tròn trong lòng bàn tay Lục Hạo Lập.
Từ khi Lục Hạo Lậo ở đây, tòa nhà này đã được thay đổi và cải thiện rất nhiều.
Cả tầng lầu cao nhất được lắp thêm một tấm vòm, các song sắt phá hư mỹ cảnh được đổi thành các khung thiết màu đen khắc hoa văn, bên trong bài trí lại vô cùng đơn giản, chỉ đặt hai chiếc ghế nằm cùng một chiếc bàn ngay giữa, mà lúc này trên bàn đang bày một chiếc thùng ướp lạnh Champagne cùng hai chiếc ly chân cao.
Nhấn nút điều khiển từ xa thu mái vòm lại, vì được thiết kế để ngắm sao, nên Roth tắt hết đèn ở tầng này, chỉ thắp duy nhất một ngọn đèn vàng ấm áp, những tầng khác trừ cần thiết nếu không cũng đã tắt hết đèn, trên tầng cao nhất này ngoài chỗ hai người bọn hắn các chỗ khác đều giơ lên không thấy năm đầu ngón tay.
Roth mở Champagne, rót cho Lục Hạo Lập một ly rồi tự mình bưng đến cho y, đáng tiếc a, người may mắn duy nhất hắn cam tâm phục vụ lại không hề cảm động. Cũng không đón nhận sự ân cần của hắn, y nằm trên chiếc ghế nhắm mắt lại, y giống như không hề lo lắng sẽ chọc giận hắn, hay nói đúng hơn, y đang muốn chọc hắn nổi giận. Cánh tay duỗi ra đành thu hồi lại, hắn nốc một hơi cạn sạch, rượu rót vào cổ họng lại không cảm thấy mùi vị gì cả.
Roth nằm xuống ghế thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp, gió không lớn, bầu trời đen thẳm cảm giác gần đến mức có thể chạm vào được, những ngôi sao băng liên tục xẹt qua lớn có nhỏ có, quét qua không trung mang theo quang mang ngân sắc hồng sắc, không dày đặc lắm, tin tức nói mưa sao băng nhiều nhất sẽ vào lúc mười một giờ.
Bầu trời nhìn gần như vậy, nhưng cũng giống như khoảng cách giữa tâm của con người, xa xôi vời vợi. Roth nhìn người bên cạnh, hai người bọn họ hiện giờ chính là như vậy, khoảng cách thật dài thật xa.
Roth không thích có khoảng cách với y, dù chỉ là khoảng cách về thân thể, nghĩ xong hắn đi đến bên cạnh y, muốn cùng y nằm trên một chiếc ghế.
“Nghe nói mưa sao băng đêm nay là lớn nhất trong vòng hai mươi năm gần đây a.” Tìm đề tài, Roth nằm nghiêng nhìn y, không nhịn được muốn dụ y nói chuyện.
Lục Hạo Lập hoàn toàn không đếm xỉa gì đến hắn, bên môi ẩn ẩn nụ cười yếu ớt như muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Tất cả oán hận tạo thành một bức tường thành rất dày bao lấy tim y, nó ngăn tất cả sự quan tâm cùng lấy lòng của Roth đối với y, những sự xúc phạm vũ nhục trên người y thì y sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên, đó như những chất độc gây nhức nhói và bây giờ đã chuyến biến xấu thành sưng mủ, hận ý tràn ngập, đến mức lớp ngụy trang mà y cố tạo nên cũng không thể che giấu được nữa.
“Sắp tới đây ta sẽ đi dự hội nghị ở Venice, ngươi thích nơi đó không? Muốn cùng đi chứ, thuận tiện nghỉ phép vài ngày.”
Đầu tựa vào ***g ngực Lục Hạo Lập chờ đợi câu trả lời của y, cách lớp quần áo nghe được tiếng tim đập hữu lực cùng nhiệt độ cơ thể. Roth nhắm mắt lại, thật sự mê luyến cảm giác này. Yên tĩnh hiu quạnh, sự mong đợi cuối cùng chỉ là một sự im lặng, hắn vẫn chờ dợi, hắn thật sự mất kiên nhẫn, chỉ là muốn y nói một câu, thật sự khó như vậy sao?
Nhẫn nại của con người cũng có giới hạn, nhất là đối với Roth – người vì Lục Hạo Lập – mà học hai chữ “Nhẫn nại”, hắn không nói gì nữa, đứng dậy, trong nháy mắt phát ra một loại khí tức cường hãn xâm lược.
Xem ra ôn nhu đối với ngươi hoàn toàn vô dụng, ngươi đã kiên định như vậy, tốt thôi, hôm nay ta phải xem miệng ngươi kiên cường đến đâu! Lui lại đứng trước mặt Lục Hạo Lập, Roth
cố gắng bẻ cong cảm thụ của bản thân mà buông một lệnh lạnh lùng: “Tự an ủi cho ta xem, nếu ngươi không bắn được ta sẽ bắt con ngươi đi chầu Long Hải.” Hắn biết rõ, chính lúc này đây hắn đã tự mình phá hủy đi hình tượng cố gắng trong những ngày qua, nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần Lục nói một tiếng KHÔNG, hắn sẽ không miễn cưỡng, mở miệng a, Lục hãy nói không đi, ta nhất định sẽ không miễn cưỡng nữa.
Quả nhiên! Lục Hạo Lập nhìn một cách coi thường khi Roth lộ nguyên hình. Loại người này, vĩnh viễn không đáng tín nhiệm.
“Động tác nhanh lên! Ta kêu ngươi ngay tại đây cho ta thấy bộ dạng đạt đến cao trào, hiểu chưa?” Hận thấu xương khi Roth xem y như con chó mà sai khiến, Lục Hạo Lập nén sự sỉ nhục nhìn xung quanh, khung cảnh tối đen lại càng khiến Lục Hạo Lập cảm thấy ngượng hơn, hai bên tai cháy đỏ bừng lên.
Lục Hạo Lập nghiến chặt răng, một cổ phẫn nộ nghẹn ứ trong lòng ngực, đôi chân thon thả cứng ngắc tách ra hai bên thành ghế, rủ xuống chạm đất. Gần như ngay lập tức, y cảm giác được ánh mắt bốc lửa của Roth đang chăm chú nhìn vào nơi tư mật lộ ra của y, một cảm giác sợ hãi nổi lên, toàn thân y run rẩy, dưới tầm mắt của hắn mà đông cứng lại.
Để che giấu phản ứng cơ thể khỏi mục quang của Roth, hai tay không ngừng che khuất giữa hai chân, giống như phô triển thân thể dưới vòm trời sao, nói thế nào thì Lục Hạo Lập cũng có chút hoảng sợ.
Khung cảnh của một biển sao đẹp không thể tả, Lục Hạo Lập nằm ngưỡng trên ghế giang rộng hai chân, áo ngủ dài vén lên tận eo hiện ra những dấu hôn ngấn dầy đặc. Ngọn đèn vàng ấm áp càng khiến tư thái kiện mỹ của y như được phủ thêm một lớp sa mỏng trong suốt, tình ái ám muội càng thêm phần lãng mạn.
Cảnh mê người trước mắt trong nháy mắt khiến Roth quên luôn mọi thứ chỉ còn dựa theo bản năng, hơi thở dồn dập vẩn đυ.c, hai mắt nhanh chóng bốc hỏa chăm chú nhìn ôm lấy nửa người dưới của y sợ sót thứ gì đó, khi tay y che khuất tầm nhìn, Roth miệng lưỡi khô khốc thúc giục: “Đừng ngừng, nhanh lên a…” Lục Hạo Lập buộc bản thân bỏ liêm sỉ qua một bên mà tuần hoàn khuấy động, nhắm chặt đôi môi cố gắng không bật ra tiếng, không lâu sao liền có phản ứng sinh lý bình thường, nhưng trong nội tâm y vẫn có sự kháng cự cùng miễn cưỡng, nếu vậy thì sao y có thể đạt đến cao trào?
Mẹ kiếp, tại sao bắt không được! Lục Hạo Lập gấp gáp mà nóng nảy tăng lực, cánh môi hé mở thở dốc, trán thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Từ khi bị nhốt đến nay, mấy tháng qua y chưa từng dùng động tác tự an ủi này.
Không khí xung quanh do tăng nhiệt độ mà càng trở nên oi bức, Roth lại càng khó dằn lòng nhìn Lục Hạo Lập không theo quy luật chỉ biết lăn qua lăn lại, sải bước đến trước mặt đẩy bàn tay đang tự ngược đãi kia ta, hắn tiếc ái vuốt ve cùng cẩn thận kiểm tra, sau đó có chút không vui mà trách cứ: “Đều đỏ cả rồi, ngươi không cần dùng sức như vậy.” Thay y nhẹ nhàng vỗ về an ủi, khớp xương ngón tay của hắn quấn quít lấy bộ vị của y, dùng hết khả năng lấy lòng y, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ lập tức không thể nào khống chế mà càng lúc càng mãnh liệt.
Đáng giận, cái thứ không nghe lời kia! Mười đầu ngón tay bấu chặt thành ghế, Lục Hạo Lập uốn éo nghiêng đầu không nhìn hạ thể đang được Roth an ủi kia, nhưng kɧoáı ©ảʍ như một cơn sóng lao ập đến, tận lực ức chế tiếng rêи ɾỉ.
Vẫn không chịu phát ra tiếng sao? Roth chuyển sự chú ý vào đôi môi đang cắn chặt của y. Hắn ngừng động tác, đối mặt với sự quật cường hơn người của y, trong mắt hắn lóe lên một tia nguy hiểm.
Ngón tay Roth lúc thì chậm rãi lúc lại cấp bách, Lục Hạo Lập lần lượt qua vài cái đã muốn bật ra tiếng muốn phun trào, nhưng hắn nắm ngay hệ rễ ngăn y xuất ra, y mồ hôi đầm đìa miệng hé ra thờ gấp gáp, cơ thể buộc chặt muốn nứt ra.
“Rất muốn bắn a?” Roth quỳ gối giữa hai chân y, tay trái một mức nắm lấy phần nam tính của y, tay phải lại vuốt ve tấm lưng rắn chắc của y, đầu độc dụ dỗ: “Muốn bắn thì hãy nói cho ta biết? Muốn sao?… Đừng chịu đựng, ta sẽ khiến ngươi thực thoải mái…” Vẫn vung vẩy đầu cự tuyệt đề nghị của hắn, bàn tay che kín ánh mắt chịu đựng thống khổ, cổ họng tiết ra vài tiếng rên yếu ớt, tim đập nhanh như muốn phá ***g ngực mà bung ra, còn chiếc áo ngủ bao lấy thân thể y đã ẩm ướt dính đầy mồ hôi.
Roth đối mặt với sự cố chấp của y cũng chỉ nhíu mày, nhìn nam tính của y vì bị hạn chế cao trào mà chuyển màu tím sậm, hắn bắt đầu lo lắng.
Có thể phát hảo quá mức hay không? Chịu đựng như vậy không tốt cho cơ hể của y, ý niệm này xoẹt qua đầu hắn, biểu hiện hắn lần đầu tiên bại trận.
Thở dài, hắn chuẩn bị buông tay. Khóe mắt thoáng lướt qua chai Champagne trên bàn…
Lục Hạo Lập vẫn chưa hoàn hồn vẫn đang chìm trong bể dục trầm luân, Roth đã vọt tay phải cầm lấy chai Champagne, toát ra vẻ cực kì tà mị, khóe môi vẻ lên một đường cong ưu nhã, sau đó thình lình, cả chai Champagne liền đổ xuống phân thân đang ngẩng cao đầu của y.
Thần trí bỗng nhiên thanh tỉnh, Lục Hạo Lập thiếu chút nữa nghẹn ngào rống to, theo phản xạ muốn nhảy dựng lên, phẫn nộ nhìn chằm chằm Roth. Nam tính đang phát hỏa lại bị rượu tưới lên, thứ nước lạnh băng ướt cả hạ thể cùng chiếc ghế nằm, cũng dập tắt dục niệm sắp phun trào của y.
Roth một tay cầm chai Champagne còn một nửa, một tay đè lại Lục Hạo Lập không cho y lộn xộn, không nghe thấy tiếng nói đã lâu khi càng khiến hắn rất thất vọng, hắn chỉ kéo vạt áo trước của y, đem số rượu còn lại đổ xuống ngực y.
Lục Hạo Lập suýt nữa cắn đứt lưỡi, tránh trái tránh phải vẫn bị dội khiến toàn bộ đền ẩm ướt, một tiếng vang thanh thúy do chai rượu bị ném đi, lớp quần áo che đậy cuối cùng trên cơ thể cùng bị xé ra.
Nam nhân mang khí thế nguy hiểm nằm đè lên người y, nằm trên người y, Roth cũng cởi y phục của mình ném trên mặt đất, vừa cởi vừa gấp gáp không thể chờ đợi mà hôn Lục Hạo Lập. Hôn ngũ quan tuấn lãng của y, dời xuống cổ y, từng chút từng chút liếʍ xuống, đến khuôn ngực rải đầy rượu ngọt ngào kia, tinh tế tỉ mỉ nếm rượu Champagne trên cơ thể nóng ấm của y.
Roth cầm chặt hai tay đang cố đẩy người hắn ra của Lục Hạo Lập, vươn đầu lưỡi liếʍ từng chút trên người y, hắn yêu thích liếʍ rượu Champagne mang hương vị của y trên hai nhũ hoa, lập tức như nghiện kiên quyết dùng đầu lưỡi liếʍ da thịt y, sau đó là cả khuôn ngực, hấp thu sạch sẽ không nỡ lãng phí dù chỉ một giọt.
Tiếng mυ'ŧ không ngừng vang lên, năng lực kiềm chế của Lục Hạo Lập cũng bị kỹ thuật dùng lưỡi cao siêu của Roth đánh tan, bất đắc dĩ quên hết mọi thứ mà trầm luân, chỉ còn sót lại bản năng mà truy cầu nɧu͙© ɖu͙©. Phun khí, đôi tay y tìm được tự do vòng ôm lấy cổ hắn, rượu lạnh băng cùng gió đêm khiến y lạnh đến run rẩy, thân hình nam tính kia mang đến cho y độ ấm, ***g ngực không tự chủ ngẩng lên cao càng thêm tiến sát vào người hắn.
Thừa dịp Lục Hạo Lập đang mê mang, tay Roth đang vân vê đùi y lặng lẽ luồn ra phía sau của y, trêu đùa, dùng đầu ngón tay đột nhiên đánh lén đâm vào nơi dùng nạp du͙© vọиɠ nam nhân.
Không phát giác nguy cơ phía sau, Lục Hạo Lập chỉ biết ôm Roth chặt cứng, nhiệt tình cùng hắn hôn sâu, tất cả thân thể đều đón nhận đυ.ng chạm vuốt ve của hắn. Do ngón giữa của hắn càn quấy, Lục Hạo Lập không còn đủ năng lực hôn đáp lại hắn, chỉ có thể hốt hoảng dung túng hắn ở trong miệng dây dưa, tơ bạc không nuốt được tràn qua khóe miệng…
Mặc kệ thân thể Lục Hạo Lập đều lên tiếng kháng cự, nhưng sinh lý của y đã sớm ỷ vào Roth không còn cách nào dập tắt.
“Có cảm giác sao?” Roth hơi thở hỗn loạn trêu đùa, kiềm chế du͙© vọиɠ để làm công tác chuẩn bị, liên tiếp đâm nhẹ vào một điểm sâu bên trong, vừa hỏi: “…chạm vào nơi này là ngươi sảng khoái nhất… đúng không?…” Khốn khổ kiềm nén kí©ɧ ŧɧí©ɧ như điện giật kia, khí lực toàn thân đều bị hút hết, hai tay y cũng mất hết sức lực mà rủ xuống, liều mạng đem tiếng rêи ɾỉ thành tiếng tiếng nức nở nghẹn ngào.
“Chỗ này a…” Roth tăng thêm số lượng ngón tay luồn vào thăm dò, đâm đến nơi hưng phấn của y,
“…là ngươi thích nhất…” Y gần như không thể chịu đựng được nữa mà run rẩy, môi dưới bị phá nát chảy ra tia máu đỏ tươi bắt mắt, Roth dùng ánh mắt chiếm lấy y.
“Chẳng lẽ, ngươi còn muốn tiếp tục nhẫn nhịn…?” Giọng Roth khàn khàn mang ý khuyên nhủ, lại giống như cảnh báo.
Không nói chỉ mở to mắt nhìn, Lục Hạo Lập chảy máu càng bướng bỉnh không chịu nhả ra, trong nháy mắt tiếp theo, y đột nhiên cảm thấy ngón tay hắn rút ra, y chưa kịp thích ứng thì một khối lạnh băng chạm vào cửa hậu huyệt.
Thứ gì a? Lục Hạo Lập cảm thấy khủng hoảng, khi y còn chưa hết bối rối thì có một thứ lạnh như băng nhét vào cơ thể?
“A…” Lục Hạo Lập rốt cục bật miệng kinh hoảng, dũng đạo nóng bức theo phản xạ đột nhiên xiết chặt lại.
Nơi tư mật mềm mại của y kẹp lấy khối băng kia nhưng lại không thể chịu nổi hàn khí phả ra, khối băng thuận thế trườn vào sâu bên trong, dừng nơi tâm điểm tra tấn Lục Hạo Lập.
Cảm giác thật kinh khủng Lục Hạo Lập không thể chịu nổi muốn lấy khối băng ra, tay y chưa kịp vươn đến nơi đó đã bị Roth bắt lại,, y sợ hãi hét loạn: “…A… Buông tay… Chết tiệt…Mau buông tay ra…”
“Không buông! Ta vĩnh viễn cũng không buông!” Roth nhìn chăm chú vào mắt Lục Hạo Lập nói, nghiêng người về trước ôm hôn y rồi đặt y dưới thân, điều chỉnh tư thế cử động vòng eo một cách cuồng dã.
“Ô…” Lục Hạo Lập gần như rên to một tiếng lại bị Roth khóa môi, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống… Sau khi kết hợp lại ngừng lại, Roth khống chế dục hỏa đang bốc lên, dùng môi trấn an lau đi những giọt nước mắt của y, hôn những giọt mồ hôi thấm hai bên tai, nỉ non: “Đừng khẩn trương… Thả lỏng… Ta muốn động…”
“A…” Đôi môi sưng đỏ không ngừng bật ra tiếng rêи ɾỉ nồng nhiệt, đôi mắt đen lánh được bao lấy bởi những giọt lệ long lanh óng ánh, thân thể Lục Hạo Lập lắc lư kịch liệt theo thế công của Roth. Dục hỏa đốt cháy khiến cả hai choáng váng, họ không ngừng kích động mà ôm nhau hôn môi không rời, hận thù cùng đả thương đều ném lên tận chín tầng mây. Giống như một đôi tình nhân đang thể hiện nghi thức tình yêu cuối cùng trước khi bước xuống cửu tuyền, họ điên cuồng, hoan ái cực hạn đủ đốt cháy mọi thứ, mà ngay cả những ánh sao băng đột ngột xuất hiện đầy trời như muốn minh chứng cho họ…
Sao băng nhiều không kể xiết che kín cả bầu trời, những đường sáng phá ngang màn đêm, từng đợt từng đợt xẹt qua rồi biến mất, một màn mưa sao băng khổng lồ chiếu sáng bóng đêm, giúp Roth nhìn minh bạch thần sắc Lục Hạo Lập khi đang chìm trong bể dục.
Tình cảm sâu sắc ngổn ngang muốn thoát ra, một cổ cảm xúc, Roth có một câu muốn nói với Lục Hạo Lập, một câu mà hắn đã sớm minh bạch, nhưng lại không thể nói ra.
Lục Hạo Lập mê mang nhận thấy Roth rời khỏi cơ thể y, ngay sau đó ngồi ra sau lưng ôm lấy y.
“Hô… Hô…” ngã vào ***g ngực Roth, Lục Hạo Lập mệt mỏi thở dồn, tim đập trống ngực còn chưa kịp bình ổn nhịp lại phát hiện Roth chế trụ eo y, y bối rối xoay đầu nhìn Roth, đúng lúc Roth đem cằm dừa vào vai y.
Bốn mắt không hẹn mà kề sát nhau, Lục Hạo Lập phát hiện trong ánh mắt màu lam kia không có gì khác ngoại trừ sự nhu tình, không biết sao, ánh mắt đó khiến y cảm thấy tâm loạn, ngoài loạn còn có chút hốt hoảng.
Roth từ từ dùng mú bàn tay lau đi mồ hôi trên cánh mũi Lục Hạo Lập, có chút khẩn trương cùng do dự liếʍ liếʍ môi, sau đó kề sát bên tai Lục Hạo Lập thì thầm, I LOVE YOU…