Tự Độ Bất Đắc

Chương 13

94.

Mùa hè, nghĩ đến băng lạnh.

Mùa đông, nghĩ đến ấm áp.

Hạ tiên sinh sinh vào một cuổi chiều mùa đông ấm áp hai mươi bốn năm trước.

Chúng tôi rất ít ăn sinh nhật, hai người đàn ông cẩu thả không có gì lãng mạn để nói. Còn hơn oanh oanh liệt liệt, chúng tôi càng thích bình thản như nước.

Tôi muốn tặng cho anh một món quà.

Hạ tiên sinh, anh đã từng xem “Mộ ngô đồng” chưa?

Cái gì?

Tiểu thuyết em viết.

Lấy đây, anh xem nào.

Gửi trên mạng cơ.

Em viết tiểu thuyết sao lại không mang cho anh xem đầu tiên?

Tự anh tìm đi.

Tháng mười hai, tôi kéo Hạ tiên sinh tới đỉnh núi duy nhất của thành phố này.

Người rất ít, chúng tôi không đi đường núi, mà hướng về những nơi hẻo lánh ở chân núi để đi.

Anh vẫn rất kiên trì theo sát tôi, không hỏi hay nói lời nào.

Cuối cùng đến lúc không còn người nào, chúng tôi đã bị một mảnh cây cối vây quanh. Tôi đột nhiên dừng bước, ôm lấy anh hôn môi một cái.

Sinh nhật vui vẻ, ông già của em.

Em nha, thiếu đánh à.

Mở ba lô ra, hai cây ngô đồng giống rất nặng. Vốn chỉ thầm nghĩ mua một cây thôi, nhưng lại cảm thấy tỉ lệ sống của nó quá thấp, dứt khoát mua luôn hai cây.

Xem xong “Mộ ngô đồng” rồi chứ.

Ừ.

Em không xác định chúng nó có thể sống được hay không, nhưng vẫn muốn nhìn.

Anh kéo tôi.

Em nghĩ chúng ta cũng sẽ như vậy?

Cố sự chỉ là cố sự mà thôi.

Vậy…

Đừng hỏi, trồng cây đi.

Cố sự chỉ là cố sự mà thôi.

95.

Năm mới thứ năm.

Nhớ tới Hạ tiên sinh đã từng nói qua muốn cùng tôi trải qua từng năm mới một, cho đến chín mươi chín tuổi. Nhưng hình như mỗi lần cũng chưa từng thực hiện được.

Hạ tiên sinh về nhà. Một mình tôi gói bánh chẻo, nhân cây tề thái.

Anh gọi điện đến. Bên kia ầm ĩ, anh còn giống như uống rượu, thanh âm khàn khàn.

Bảo bối…

Ừ.

Bảo bối.

Làm sao vậy?

Em không sao chứ.

Có chuyện gì.

Xin lỗi.

Không có việc gì.

Xin lỗi.

Thực sự không có việc gì.

Tôi nghe anh thấp giọng nức nở, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, lúc muốn phân biệt lại lần nữa, điện thoại đã ngắt.

Tút, tút, tút…

Lòng lạnh ngắt, đổ người xuống giường, tắt tất cả bóng đèn. Ngoài cửa sổ không ngừng vang lên tiếng, bùm bùm bùm.

Pháo hoa rọi vào nhà đủ loại màu sắc. Tôi đem chính mình lui vào trong bóng tối, coi những ánh sáng ấy như hổ dữ, nỗ lực không để cho chúng nó chiếu đến trên người mình.

Làm như vậy là vì sao? Có ích lợi gì đây? Giống như chứng ép buộc, giống như người bệnh tâm thần.

96.

Hạ tiên sinh thích tôi, thậm chí yêu tôi. Điểm ấy tôi vẫn luôn tin tưởng, cho nên tôi sẽ không rời khỏi anh.

Khi anh nói cho tôi biết anh sắp đính hôn, tôi phải rất lâu mới phản ứng được, đây là sự thật.

Anh thích Thường An sao?

Anh chôn đầu mình vào lòng tôi, hồi lâu không nói chuyện.

Tôi như bị rót một thùng nước lanh, lạnh từ đầu đến chân. Đột nhiên hiểu ra buổi tối giao thừa hôm đó anh nói xin lỗi là có ý gì.

Phải, anh yêu tôi, nhưng anh cũng có thể yêu người khác. Ví như cô gái mềm mại ấm áp như Thường An.

Đầu của tôi rất đau, nhớ lại những chuyện trong khoảng thời gian này, giống như có thể bắt được cái gì đó.

Hình ảnh bọn họ đi ra cửa, gắp rau cho nhau, tặng một ít quà, thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười…

Toàn bộ đều bị tôi xem nhẹ!! Tôi vẫn luôn sống trong thế giới của chính mình, tự mình tạo nên thế giới cho mình. Cho dù không thích, anh cũng sẽ không chán ghét cô ấy.

Ngực đã ươn ướt, tôi biết Hạ tiên sinh đang khóc. Tôi không biết nên phản ứng thế nào, là đẩy anh ra? Hay là ôm lấy anh?

Ôm lấy người đáng thương như anh.

97.

Lúc nào? Tôi nghe thấy thanh âm khô khốc của chính mình.

A?

Các anh khi nào đính hôn?

Một tháng sau.

Tiểu Tô, anh…

Em biết, anh yêu em.

Phải. Người mà anh yêu nhất chính là em, nhưng anh sợ mình không kiên trì nổi nữa.

Hạ tiên sinh gắt gao ôm lấy tôi, không cho tôi nhúc nhích. Chôn đầu trong ngực tôi, nước mắt ướt nhẹp quần áo tôi, khóc không có chút thanh âm.

Tôi nghe tiếng tim anh đập và tiếng hít thở của anh.

Mọi người xem con người này, giống như là tôi đang bắt nạt anh ấy. Rõ ràng là tôi khổ sở, nhưng còn phải chịu đựng nước mắt của anh.

98.

Tôi hỏi Hạ tiên sinh, dũng khí đã từng muốn kéo tôi cùng xuất quỹ đâu rồi?

Anh trốn tránh.

Tôi cay đắng không thốt nên lời, không còn muốn hỏi bất kỳ điều gì nữa.

Chờ em tìm được phòng rồi sẽ rời đi.

Em vẫn có thể ở đây mà.

Làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật của anh? Tôi trào phúng.

Anh lộ ra bộ dáng vừa nghẹn lời vừa mất mát. Tôi nháy mắt chảy xuống nước mắt, điên cuồng mà hôn anh.

Em không biết mình làm sao vậy.

Anh ôm lại tôi, thoáng cái đè tôi lên giường, thẳng tắp đè lên, giường đong đưa hai cái, phát ra tiếng gỗ va vào nhau.

Tôi thở không ra hơi, nhưng vẫn khóc, vẫn khóc.

Lúc anh vào, an ủi sờ mặt tôi, hôn môi.

Đừng khóc nữa, bảo bối. Đừng khóc nữa.

Tôi nhắm mắt bịt tai.

Anh làm bao lâu, tôi liền khóc bấy lâu. Hai mắt sưng đỏ, thành âm khàn khàn giống như hộp băng bị hỏng.

Anh thở dốc bên tai tôi, sờ sờ mặt tôi. Tôi cái gì cũng không cảm giác được, ngơ ngác nhìn trần nhà, rã rời, giống như đã chết.

99.

Nhận được một cuộc điện thoại, là dãy số xa lạ.

Liễu Y.

Sao mấy hôm nay cậu không đi làm.

Không thoải mái lắm.

Sinh bệnh à? Tôi đi thăm cậu nhé.

Không cần.

Tiểu Tô, lần trước tôi gặp cậu thấy cậu thay đổi thật nhiều, cậu thực sự không có chuyện gì chứ?

Có sao?

Cậu trước đây tuy rằng cũng khá hướng nội, thế nhưng mấy ngày này nhìn thấy cậu khiến cho tôi cảm thấy không quá tốt. Tôi rất lo lắng cho cậu, tôi có thể đi thăm cậu được không?

… Được rồi.

Nhớ tới lần tụ hội thời cao trung, người bạn kia nói Liễu Y thích tôi đã rất lâu.

Cô ấy lần này mặc một thân trang nhã, mặc áo lông trắng, thoạt nhìn vô cùng tươi mát, khác hoàn toàn với ngày đó.

Cậu có thể tìm giúp tôi một phòng không?

Cậu muốn chuyển phòng à?

Ừ.

Có thể. Muốn bao nhiêu mét vuông?

Muốn rẻ một chút.

Ừm… Tôi có thể giúp cậu hỏi một chút.

100.

Liễu Y thích tôi không chút che giấu. Hạ tiên sinh cũng nhạy cảm phát hiện ra.

Anh không có tư cách mở miệng nói cái gì. Chúng tôi không hề làʍ t̠ìиɦ, cũng không trao đổi nữa. Giống như đoạn thời gian lúc đầu mới gặp gỡ.

Tôi một ngày lại một ngày đi tưới nước cho cây ngô đồng, chăm sóc. Chúng nó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà yếu dần.

Tháng mười hai, vốn không phải là mùa trồng cây. Là tôi làm khó dễ chúng nó, cũng chôn vùi chúng nó.

Lúc Liễu Y thổ lộ với tôi, cách thời gian Hạ tiên sinh đính hôn chỉ có nửa tháng.

Tôi không biết làm thế nào để cự tuyệt cô ấy. Một cô gái thầm mến tôi bảy năm.

Xin lỗi.

Vì sao?

Tôi trầm mặc rất lâu, cô vẫn yên lặng ngồi đó chờ. Tách cà phê cũng nguội dần.

Tất cả tâm tư quấn quanh, lại không thốt được một lời ra khỏi miệng.

Quay đầu lại vừa vặn đối diện với ánh mắt của Kiệt, hắn cười với tôi. Trong một chớp mắt ấy đầu tôi như nổi tung, một lực lượng từ trong ***g ngực đánh thẳng lên đại não, khiến tôi choáng váng đầu óc.

Tất cả tâm tư bị lột bỏ, có một thứ gì đó lột kén mà ra.

Liễu Y vẫn còn nhìn tôi.

Tôi buông tha giãy dụa. Tôi nói với cô.

Tôi là Đồng- tính- luyến.

Tôi vĩnh viễn không quên được biểu cảm của cô. Kinh ngạc đến đố kị, chán ghét.

Phải, tôi là đồng tính luyến. Tôi nói cho tất cả mọi người, tôi thích nam nhân. Bao gồm cả bạn học thời cao trung và bạn cùng phòng, còn có mấy người họ hàng xa.

Nghị luận và chửi bới ùn ùn kéo đến.

Ba nghìn dặm xa xôi đến muốn dẫn tôi đi.

Con là trời sinh như vậy, không có cách chữa trị.

Câm miệng! Ông quăng một cái tát lên mặt tôi. Mày như vậy có xứng với mẹ mày không?

Ông thì không làm bà ấy thất vọng? Ông chẳng qua chỉ là một người ngoài, dựa vào cái gì đến chỉ bảo tôi?

Tôi không ngờ trong tôi cũng có những lời nói sắc nhọn đến thế, có thể không lưu tình chút nào mà đâm vào chỗ đau của một người, khiến cho vết thương đã kết vảy của người đó chảy máu, xé rách.

Sắc mặt ba tái nhợt.

Tôi nói rất nhiều, nói tất cả những áp lực trong lòng, những thống khổ mà ông gây ra cho tôi từ nhỏ đến lớn, từng chuyện từng chuyện một. Có thể tưởng tượng được sắc mặt lúc đó của tôi.

Trào phúng, dữ tợn, tàn nhẫn.

Đến đây, cả thế giới đều đến chỉ trích tôi, dồn ép tôi đi.

Quyển 2