Liễu Khanh Nhan thích mềm không thích cứng, càng bị phản đối kịch liệt càng muốn tiến hành.
Bởi vì Tử Hiên phát ghen, khiến cho Liễu Khanh Nhan lần này phản ứng rất lớn, cũng khiến cho quan hệ bọn họ căng thẳng đến cứng ngắc.
Mấy người bọn họ đều không nói, nhưng đối với sự tồn tại của đối phương đều rất bất mãn. Bọn họ mâu thuẫn kịch liệt, nhưng tất cả mọi người thật không ngờ là bởi vì một bộ xương khô mà khiến cho bọn họ cùng Liễu Khanh Nhan lần đầu tiên sinh ra ngăn cách nghiêm trọng. Liễu Khanh Nhan thậm chí còn hoài nghi quyết định ở chung cùng lúc nhiều người như vậy.
Từ nay về sau để ý không là một, mà là nhiều......
Băng Cơ nghe theo lời Liễu Khanh Nhan, rất nhanh liền sửa trị cho bộ xương khô, cũng có chút khó xử.
Liễu Khanh Nhan nhìn ra sắc mặt của hắn không tốt, nghĩ thầm có khả năng cổ trùng quá lợi hại.
“Như thế nào? Có thể lấy ra không?”
Cũng không phải lo lắng cho bộ xương khô, mà là muốn nhanh giải quyết chuyện này. Bị nguyên một đám nhìn chằm chằm với thần sắc không vui, tâm tình Liễu Khanh Nhan tất nhiên cũng không tốt.
“Cổ trùng có thể lấy ra, chỉ là khi ta đi quá vội vàng, không có đem theo cổ lợi hại. Chỉ cần có Cổ Vương là dụ dỗ được cổ trùng trong xương cốt kia ra, bây giờ chỉ sợ là không được...... Kỳ thật, còn có một biện pháp, chính là gϊếŧ chết chủ cổ trùng.”
Chính là chủ nhân nuôi dưỡng những cổ trùng này.
“Thiếu niên kia không phải đã chết rồi sao?”
“Cái này cho thấy chủ cổ trùng là một người hoàn toàn khác. Xem ra trước mắt không thể nào biết chủ cổ trùng là ai. Nếu như muốn lấy những cổ trùng này ra, ta phải tìm một ít Cổ Vương, nhưng trong này tạm thời không thể thực hiện được.”
Băng Cơ giải thích.
Cổ trùng màu đen di chuyển trên những khúc xương trắng giống như đang ngao du.
Bộ xương khô thống khổ lăn lộn trên mặt đất. Liễu Khanh Nhan cảm thấy như vậy cũng không phải biện pháp. Đúng lúc này, bộ xương khô tựa như bị tra tấn, vươn tay run rẩy như muốn làm thứ gì đó.
“Cẩn thận!”
Băng Cơ vội vàng ngăn lại, để ngừa có cái gì phát sinh ngoài ý muốn. Ba người khác cũng cẩn thận đề phòng, như lâm địch.
“...... Các ngươi......”
Việc đã đến nước này, Liễu Khanh Nhan chỉ có thể lắc đầu liên tục. Liễu Khanh Nhan nhìn ra bộ xương khô này ngoại trừ thích trò đùa dai, không có làm chuyện khác. Lúc trước Liễu Khanh Nhan là người sợ hãi nhất, nhưng bây giờ, lại là người gần gũi bộ xương khô nhất, ngược lại là bọn họ nguyên một đám đề phòng.
“Được rồi, ngươi nói đi, ngươi muốn gì?”
Liễu Khanh Nhan như là dỗ dành trẻ con, nhẹ giọng nói. Còn nắm bàn tay xương cốt kia.
“Rắc rắc.. ô ô... ô ô......”
Giống như đang khóc, cũng như đang nói chuyện. Liễu Khanh Nhan nghe không hiểu nó đang nói cái gì, cũng nhẫn nại nghe.
“Từ từ nói, đừng lo.”
Ngọn lửa trong hốc mắt lay động, cổ trùng màu đen chuyển đến xương gò má, bóp méo xương cốt. Miệng cử động lên xuống, đầu lâu phát ra âm thanh, giọng gián đoạn, khàn khàn khó nghe, cũng có chút nóng nảy.
“Rắc, rắc.... Khanh Nhan... Khanh Nhan.... Rắc.. rắc...... đừng...... bỏ..... Đừng...... bỏ...... ta....... Ta... đi...... cùng..... rắc... rắc...... cùng...... với ngươi......”
“Ngươi nói ngươi muốn đi theo ta? Đừng bỏ ngươi?”
Khanh Nhan đem ý mình nghe được nói ra.
“Rắc rắc....... Đúng vậy......”
Bộ xương khô vui sướиɠ, còn gật đầu, thời điểm gật đầu liền phát ra âm thanh rắc rắc.
“Ngươi... ngươi có thể nói?”
Tử Hiên khó chịu nói.
“Nó vốn nói được. Trong bóng tối luôn gọi ngươi, về sau càng nôn nóng, cũng chỉ có ngươi không cảm giác được mà thôi....”
Ngữ khí cần bao nhiêu chua thì có bấy nhiêu chua.
“Rắc rắc... Khanh Nhan... Khanh Nhan...........”
Có vẻ ngoại trừ tên Khanh Nhan những thứ khác đều nói cực kỳ khó khăn.
Tử Hiên triệt để thấy hết chỗ nói rồi. Hắn còn chưa nói xong, Liễu Khanh Nhan liền cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.
“...... Vậy tại sao ngươi không giống với những bộ xương khô khác, có thể nói, còn có thể làm các hành động...... kỳ quái. Ngươi là đầu lĩnh?”
Liễu Khanh Nhan do dự, nói ra nghi hoặc trong lòng. Tử Hiên đứng ở sau lưng, đôi mắt màu tím chứa đầy ác ý. Đáng tiếc bộ xương khô không thèm để ý chút nào.
“...... Rắc... Khanh Nhan...... Rắc...... Rắc...... Không...... biết...... Là... là.... ngươi... khiến cho...... tỉnh lại...... Muốn... đi theo...... Khanh Nhan... Khanh Nhan...... Đi theo Khanh Nhan......”
“Đi theo ta? Vì cái gì? Vì cái gì đi theo ta?”
Bản thể của ta...... không phải bộ xương khô, mà là bích liên nha.
“Không...... Không biết.”
Bộ xương khô học nói chuyện rất nhanh, đã không còn ấp a ấp úng, chầm chậm bắt đầu lưu loát.
“Có thể tạm thời kềm chế cổ trùng hay không, hắn như vậy nhìn rất thống khổ?”
Liễu Khanh Nhan lo lắng hỏi.
Băng Cơ chuẩn bị nói. Tử Hiên dùng khuỷu tay thọt hắn, nháy mắt với hắn.
Minh Vũ cũng không đồng ý. Đối với một bộ xương xấu xí như vậy, đại thúc lại tốt quá mức. Nếu như còn muốn cứu, vậy thì nói rõ đại thúc thích cái bộ xương xấu xí hơn so với Minh Vũ rồi!
Minh Vũ khóc như mưa.
Hắn kém hơn cả bộ xương khô sao?
Minh Vũ khóc.
“Không được, không cho......”
Minh Vũ quắt miệng, không cam lòng.
Hừ hừ, cho dù có thể cũng không cho! Đồ xương khô xấu xí đáng ghét, muốn làm hắn tức chết mà!!
Liễu Khanh Nhan trấn an bộ xương khô, rồi quay đầu lại nhìn, vừa vặn trông thấy Băng Cơ bị Tử Hiên cùng Minh Vũ vây quanh. Mặc Dạ cũng bao phủ trong tối tăm đứng ở bên cạnh Băng Cơ. Thần sắc tất cả đều không thiện.
“...... Băng Cơ? Như thế nào, không thể trị liệu?”
“Cái này... đương nhiên là......”
Tử Hiên ở sau lưng, dùng một chân đá vào đùi của hắn.
Băng Cơ không biết xấu hổ đi giúp một bộ xương khô. Thật mất mặt cốc chủ Thần Tích Tuyết Phong!
Đôi mắt màu tím tức giận cùng phẫn nộ.
Minh Vũ phóng thích luồng khí vô hình trói cổ Băng Cơ, xiết chặt từng chút một. Đôi mắt sáng ngời chớp chớp.
Nếu ngươi dám giúp bộ xương khô xấu xí, ta sẽ hút hồn phách ngươi không còn một mảnh, ngươi cũng sẽ là bộ xương khô luôn.
Kỳ thật, những câu đe dọa này không quan trọng. Quan trọng là ở sau lưng của hắn, bị một ngón tay điểm vào cột sống, điều này làm cho Băng Cơ lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Cũng chỉ vì một câu mà khiến cho hắn bị uy hϊếp tánh mạng.
Buồn cười!
“Đương... đương nhiên không có. Chỉ cần Khanh Nhan mở miệng, ta liền lấy ra.”
Băng Cơ chứng tỏ khí thế.
“...... Là như thế sao?”
Ngón tay sau lưng dùng sức ấn mạnh, ý uy hϊếp rất rõ ràng.
“Phải.”
“Đã như vậy ngươi hãy đi cùng chúng ta, đến khi cổ trùng trong thân thể được lấy ra.”
Cũng không quan tâm đến bộ xương khô, hay là Tử Hiên cùng mấy người phản đối, Liễu Khanh Nhan đứng dậy bước đi, trên tay vẫn cầm đầu lâu có ma trơi y như cũ.
Bộ xương khô hấp tấp đi theo sau lưng Liễu Khanh Nhan, một tấc cũng không rời. Cho dù bị cổ trùng quấn thân, lúc này chịu đựng đau đớn vẫn cố đuôi theo, ngẫu nhiên sẽ phát ra một hai tiếng rên bị đè nén.
Tử Hiên ở phía sau bóp nát nắm tay, phẫn nộ trừng mắt!
Cách đó một khoảng, một tòa tháp màu đen đứng sừng sững.
Một tòa tháp toàn bộ là dùng kim loại màu đen chế tạo thành, tựa như một thành lũy. Ngọn tháp dựng thẳng đứng, trên đỉnh có một vật có thể xoay tròn phát ra ánh sáng, hiện lên trận hình giống bùa chú trấn hồn.
Vô số yêu ma từ bên trong tháp bay ra, trong tay chúng đều có một đầu lâu.
Đợi bọn họ đến gần, cửa chính đóng chặt từ từ mở ra. Cánh cửa sắt rất lớn, gần như chiếm một nửa tầng một của tháp. Bên trong tối như mực, cũng nhìn không thấy cái gì, tựa như nuốt tất cả.
Liễu Khanh Nhan do dự đứng ở trước cửa sắt, do dự có nên đi vào hay không.
Tử Hiên nhẫn nhịn liếc mắt, đi lướt qua vào trong. Liễu Khanh Nhan nhấc chân, đột nhiên bị giữ chặt vạt áo. Bộ xương khô hối hả lui về sau, tựa như muốn kéo Liễu Khanh Nhan ra bên ngoài......