“Ta chỉ phụ trách dẫn đường cho các ngươi, không chịu trách nhiệm trả lời vấn đề.”
Liễu Khanh Nhan nhìn ra hắn thật sự không muốn trả lời, cũng không có làm khó hắn.
“Như vậy điều kiện của ngươi là cái gì?”
“Các ngươi phải bảo vệ an toàn của ta, hộ tống ta vào bên trong. Ta có thể dẫn đường. Đây là điều kiện trao đổi lẫn nhau. Ngươi thấy thế nào?”
Thiếu niên nhìn Liễu Khanh Nhan. Hắn nhìn thoáng một cái đã biết đây là nhân vật quan trọng nhất trong những người này, người có thể quyết định.
“Mục đích của ngươi?”
Thiếu niên tựa như nhìn ra lo lắng của Liễu Khanh Nhan, lộ ra nụ cười kỳ dị châm chọc. Hắn đang cười, nhưng con mắt vẫn trống rỗng tựa như không có linh hồn, giống như một cái xác không hồn.
“Ngươi sợ ta sẽ tổn thương các ngươi? Lá gan của ngươi cũng quá nhỏ nha. Huống chi các ngươi có nhiều người như vậy lại sợ một đứa bé, thật sự là đáng chê cười......”
Liễu Khanh Nhan cũng không để ý giễu cợt của hắn, dùng ánh mắt ngăn cản Tử Hiên tỏ ra hung ác, thần sắc lạnh nhạt nói.
“Không phải nhát gan, là cẩn thận. Ta và ngươi không biết nhau, tại sao lại tin tưởng ngươi. Dù là uy hϊếp nhỏ cũng phải ngăn chặn phát sinh. Ta cũng không muốn bởi vì một uy hϊếp nhỏ dẫn đến gặp phải tai hoạ ngập đầu. Nhưng ngươi nói ngươi là đứa bé, cái này ta không cho rằng như vậy.”
Thiếu niên lập tức xiết chặt nắm tay, không nói thêm lời nào.
“Có đồng ý hay không?”
Thiếu niên còn đang chấp nhất.
“Nói ra mục đích thật của ngươi. Ta không nghĩ vì người khác mà bị mất tánh mạng của mình.”
Liễu Khanh Nhan nghĩ đến mấy người phía sau. Nếu thật sự có chuyện gì xấu, đừng nói không thể cứu được Hồng Trần, còn có thể liên lụy mấy người còn lại. Như vậy mất nhiều hơn được.
“Được rồi, ta nói. Ta lên núi là vì cứu ca ca. Ca ca của ta còn đang trong núi. Ta sẽ không gây bất kỳ uy hϊếp nào đối với các ngươi, các ngươi yên tâm.”
“Ca ca của ngươi?”
Thiếu niên gật đầu. Hắn nhìn nhìn bên ngoài, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, bóng người thấp thoáng.
“Các ngươi ở nơi này vài ngày, sau đó chọn thời gian rời đi.”
“Rời đi?”
Tử Hiên thét lên.
“Ừ, chúng ta sẽ tụ tập ở nửa đường, sau đó ta dẫn bọn ngươi đi vào núi.”
Minh Vũ cũng không hiểu lắm, trong lòng có chỗ nghi hoặc.
“Vì cái gì không trực tiếp đi, còn muốn quanh co lòng vòng.”
Thiếu niên liếc mắt nhìn hắn, lại khôi phục biểu tình lạnh lùng.
“Bị bọn họ biết các ngươi vào núi, chỉ có một con đường chết!”
“Bọn họ đã biết chúng ta muốn vào núi, ở nơi này không phải là đợi bọn họ đến gϊếŧ à? Vậy ngươi còn muốn chúng ta ở nơi này, đây không phải muốn chúng ta chịu chết sao?”
Minh Vũ kinh hãi.
Băng Cơ cùng Mặc Dạ cùng âm thầm liếc về phía cửa sổ.
Ngoài phòng, thỉnh thoảng có người đi đi lại lại. Có chút kỳ quái chính là những người này đi mà không có phát ra âm thanh, hơn nữa bước chân nhẹ nhàng, động tác lại nhanh đến khó tin, như là một bóng đen ẩn hiện.
Băng Cơ cùng Mặc Dạ pháp lực cao, tất nhiên thấy rõ ràng. Nếu là Liễu Khanh Nhan sợ là nhìn không thấy.
Băng Cơ cùng Mặc Dạ thu hồi tầm mắt.
Thôn này quỷ dị, mỗi người đều lộ ra quái dị.
“Chỉ cần các ngươi không đi lên núi, bọn họ cũng sẽ không làm khó các ngươi. Nếu các ngươi khư khư cố chấp, tự gánh lấy hậu quả.”
Thiếu niên y như cũ lạnh lùng nghiêm mặt, nhàn nhạt nói.
“Dù các ngươi nhiều người, hay đến đây thêm bao nhiêu người cũng có đi không về.”
Cái này xem như lời khuyên sao?
Tử Hiên đột nhiên có chút quái dị sờ bụng, thét lên.
“Ngươi nói bọn họ sẽ gϊếŧ chúng ta. Họ dùng thủ đoạn gì? Có thể bỏ gì đó kỳ quái trong thức ăn hay không? Sau đó chúng ta chết thần không biết quỷ không hay? Thật đáng thương cho ta, trẻ tuổi đã chết. Khanh Nhan, ta không nỡ bỏ ngươi, ta không muốn cách xa ngươi.....”
Liễu Khanh Nhan bình thản nói.
“Ta cũng ăn vậy.”
Khóe miệng thiếu niên cứng ngắc kéo lên, bộ mặt có chút đắc ý.
“Không có việc gì, thức ăn đồ uống đều sạch sẽ.”
Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên tâm.
Cái tên Hạt Đậu Đỏ này, tuyệt đối không là hạt đậu nhỏ. Hắn thành thục chững chạc. Lời nói của hắn rất nhanh đã được nghiệm chứng.
Ngày hôm sau, chủ nhà này còn rất nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, nhưng khi Tử Hiên cố ý nói muốn đi lên núi có người liền bắt đầu lộ ra thần sắc trầm trọng. Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trầm mặc, ngày thứ ba chính là cẩn trọng. Ánh mắt thôn dân không còn là loại kinh ngạc mà có chút quỷ dị.
Liễu Khanh Nhan thật không muốn ở lại chỗ này. Cái thôn này thật sự là rất quỷ dị, khiến cho lòng người bàng hoàng, không yên, luôn bất an. Họ nói với chủ nhà là phải rời khỏi, không lên núi nữa.
“Á, các ngươi thật sự không lên núi?”
“Phải, các vị nói cũng đúng. Núi này thật sự là rất quỷ dị, hơn nữa chúng ta chỉ là tò mò đến chơi, nếu có nguy hiểm vậy chúng ta cũng nên tìm đường vòng mà đi. Mấy ngày qua quấy rầy các vị, thật sự là không cố ý.”
Liễu Khanh Nhan khiêm tốn hữu lễ nói lời cảm tạ.
Tử Hiên nhìn mà tâm tình sung sướиɠ. Khanh Nhan nhà hắn càng ngày càng khéo đưa đẩy, nói chuyện thật có khuôn phép.
Tử Hiên phụ họa thêm.
“Đúng vậy, chúng ta không nên đến nơi này chơi, nên đi địa phương khác.”
Mấy người họ cứ như vậy rời đi.
Tử Hiên không ngừng ngoái đầu nhìn lại, cho đến khi nhìn không rõ những thôn dân nhiệt tình kia. Hắn có thể thấy trong mắt những thôn dân đầy lưu luyến cùng không muốn......
Một loại cảm giác sởn tóc gáy tự nhiên sinh ra.
“Các ngươi có phát hiện không? Ta thật sự phát hiện bọn họ rất kỳ quái, đã xa như vậy mà ta vẫn cảm thấy ánh mắt của bọn nhìn chúng ta, toàn thân ta lạnh buốt.”
Tử Hiên khoa trương xoa xoa cánh tay đang run lên.
“Ta không có cảm giác có thể hút linh hồn, thật sự là kỳ quái.”
Minh Vũ chép chép miệng. Thật lâu không chơi trò kia, đã quên hương vị là như thế nào.
Băng Cơ đem cây quạt mở ra.
“Ta hiện tại mới phát giác chúng ta mới là người bình thường, những người kia thật sự là......”
Một lời khó nói hết.
“...... Bọn họ cũng không phải người.”
Mặc Dạ lên tiếng.
Tử Hiên kỳ quái nói.
“Chính cái người gọi là Hạt Đậu Đỏ nói mình là người khi Khanh Nhan hỏi. Ta nghe rất rõ ràng.”
“Hắn đã chết đã lâu rồi, chỉ là đang tồn tại thì không tính là người. Ta nhìn ra hắn cũng đã tồn tại mấy trăm. Thôn dân kia mỗi người đều trên mấy trăm năm.”
“......”
Mấy người họ đều hít vào một hơi.
Băng Cơ cười to, đong đưa quạt, cực kỳ thản nhiên tự đắc.
“Có phải các người đã quên, vùng này sương mù dày đặc, rất ẩm ướt, hơn nữa âm khí lượn lờ. Là nơi Tỏa Hồn Thảo sinh trưởng. Họ ăn được Tỏa Hồn Thảo cũng không phải lạ. Mà bọn họ ở tại đây lâu như vậy khẳng định là ăn không ít, trường sinh cũng không phải không có khả năng. Các ngươi cũng không cần lộ vẻ mặt xấu đó.”
Liễu Khanh Nhan không có nói chuyện, trầm mặc.
“Khanh Nhan, có phải ngươi đang lo lắng chúng ta vào núi sẽ có nguy hiểm. Cái này không cần lo lắng, Hạt Đậu Đỏ đã biết đường. Hắn đã nói hắn tương đối quen thuộc nơi này, hắn đã từng đi vào đó. Còn có Huyền Minh, ngươi nhìn xem, hắn là hồn phách cũng không lo lắng, huống chi là chúng ta.”
Tử Hiên nhìn ra tâm sự của Liễu Khanh Nhan, vỗ vỗ bờ vai trấn an.
Lạc Hồng Bụi gặp chuyện không may đã là đủ trầm trọng. Nếu thêm ai nữa, Liễu Khanh Nhan còn không biết sầu khổ bao lâu.
“Ta cảm thấy đến nơi này, hồn phách rất thoải mái, căn bản không cần lo lắng vấn đề phách tán, hơn nữa linh lực không ngừng tăng lên.”
Huyền Minh mở miệng nói.
Hắn cũng chú ý tới cái thôn quái dị này. Nhưng hắn còn chú ý tới hoàn cảnh, bởi vì đến nơi này hắn có thể tùy ý ra khỏi cái Nhϊếp hồn, cho nên nhiều khi hắn tùy ý đi đi lại lại.
“Bọn họ nhìn không thấy ta.”
“Ngươi nói, người trong thôn đều không nhìn thấy ngươi?”
Liễu Khanh Nhan nheo mắt hỏi.
“Ta đi ở trước mặt của bọn họ, dù làm cái gì bọn họ cũng không nhìn ngó.”