Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 1 - Chương 126: Thần Tích Tuyết Phong (3)

Lan Thương lại nói:

"Có thể biến thành bất cứ người nào, bất quá pháp lực càng lợi hại, thời gian duy trì càng ít...... Như ngươi vậy ai tùy ý cũng có thể biến thành, hơn nữa không cần thời gian."

"......"

Lạc Hồng Bụi nhìn Liễu Khanh Nhan được bảo vệ nghiêm ngặt trong ngực Mặc Dạ. Chỉ chớp mắt liền thấy trong đống tuyết, xuất hiện mươi mấy Liễu Khanh Nhan, có cười, có nói, có giận, có hát, có múa, có thể nói là món thập cẩm cái gì cũng có.

Lạc Hồng Bụi trừng mắt. Cũng không chỉ Lạc Hồng Bụi trừng mắt, Mặc Dạ cũng sửng sốt trong chốc lát.

Một đống người yêu mị động lòng người, có thanh cao vô trần, có ánh mắt kiên quyết. Hắn lờ mờ nhìn ra được đó là bóng dáng của người ngàn năm trước mới có.

"Hai người các ngươi thật ngu ngốc, thật sự người kia còn đang trong ngực của ngươi. Những thứ kia tất cả đều là ảo ảnh, hai người các ngươi có phải là nghĩ đến nam nhân này nghĩ đến điên rồi hay không, cùng một bộ dáng bộ ngu xuẩn!"

Lan Thương bất mãn rít gào.

Lạc Bồng Bụi kinh ngạc toát mồ hôi lạnh.

"Này, bảo vệ Khanh Khanh cho tốt."

Mặc Dạ lạnh nhạt nhìn hắn một cái, trong miệng cười nhạo:

"Ngươi không cản trở là tốt rồi."

Lạc Hồng Bụi tức giận đến nói không ra lời.

Tuy trong đống tuyết là bóng dáng người kia, nhưng những ảo ảnh không phải đối thủ của hắn. Hắn ôm lấy người trong ngực, có chút tức giận nhìn về phía ảo ảnh kia.

Ảo ảnh lại lựa chọn người yếu nhất tấn công.

"Hồng Trần, mau tới cứu ta, ta sắp đông chết rồi."

Người kia đứng ở trong đống tuyết, run rẩy.

"Lạnh quá lạnh quá, Hồng Trần, ta là người thật, không nên tin hắn!"

"Hồng Trần, Hồng Trần, ta thực sự chịu không được, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để ta chết sao?"

Gương mặt, bi thương tuyệt vọng nước mắt tuôn trào.

"Hồng Trần, ta dùng máu ban cho ngươi tánh mạng, cùng sống bên nhau ngàn năm, chẳng lẽ ngươi đã quên sao?"

"Chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ chúng ta từng ở Thính Vũ Lâu ngắm mưa, ngươi không nhớ rõ sao?"

"Hồng Trần, người kia là giả, ta mới là thật, chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi còn chưa tin sao? Ta mới là thật......"

"........................"

Còn có một bóng dáng màu xanh lục lá sen. Đó là bộ dáng trong trí nhớ, nửa đêm nằm mộng cũng thấy, mà mấy ngàn năm điên đảo ở phàm trần cũng chỉ vì chờ người này luân hồi.

Trời đất mênh mông trắng xóa, thân ảnh kia bay múa. Hắn nhớ rõ, khi người nọ ngắm mưa trước lầu, bàn tay trắng nõn mười ngón tay thon dài gảy nhẹ trên búp sen.

Bọn họ ở cùng một chỗ khi thì ngắm hoa, khi đánh đàn, nhảy múa.

Hình ảnh giống như trong mộng, Lạc Hồng Bụi ngây dại, say mê. Hắn tình nguyện chìm trong hư ảo tốt đẹp đó. Chờ đợi ngàn năm, người kia chỉ có thể xuất hiện ở trong mộng của hắn. Tất cả, tất cả chỉ là ảo tưởng, bất kể là linh hồn hay là thân thể, Lạc Hồng Bụi đều mong muốn có được. Giống như kẻ bị phán tội tử hình, hắn chỉ có thể đè nén rồi đè nén, đem nội tâm gϊếŧ chết.

Hắn biết rõ những điều này là giả......

Nhưng giả thì như thế nào, chỉ cần có thể nhìn thấy, sờ được thì sau một khắc bắt hắn đi chết, hắn cũng tình nguyện ở lại nơi dối trá này.

Say mê nên khóe miệng của Lạc Hồng Bụi hơi cong lên, mắt híp thành một đường nhỏ, cả người choáng váng, đứng ở trong đống tuyết, không vận dụng pháp lực tự vệ, để mặc tuyết bao trùm cả người.

Khóe miệng của hắn bắt đầu tràn ra tơ máu, l*иg ngực phập phồng. Hắn bị một móng vuốt sắc bén đâm xuyên qua từ phía sau lưng. Nhưng mà hắn lại không biết, khóe miệng như cũ mỉm cười si mê, thỏa mãn hưởng thụ.

Mặc Dạ rất nhanh đã giải quyết hết những ảo ảnh xung quanh mình, đồng thời chú ý quan sát tình huống chung quanh. Bởi vì cùng lúc với ảo ảnh luôn xuất hiện dã thú tấn công bất ngờ, thoát ẩn thoát hiện, lại được những đống tuyết che khuất. Những dã thú này như có năng lực tương đương ở tiên giới.

"Lần này sao nhiều như vậy, lần trước ta đến chỉ có một loại thôi."

Ít nhất có năm loại dã thú tấn công họ, cũng may không phải con nào cũng có thể biến hóa, nên hai người không phải tốn nhiều sức lực.

Mặc Dạ vốn chỉ muốn biết những Huyễn Thủ này có năng lực biến hóa bao nhiêu. Nhưng chúng dám biến thành bộ dáng của người kia, còn ở trước mặt của hắn bày ra mấy tư thế câu dẫn. Trong nội tâm Mặc Dạ không được tự nhiên biến thành phẫn nộ cùng sát ý.

Quả thực chính là muốn chết!

Mặc Dạ tức giận.

Hắn ở nhân giới luôn áp chế, vận dụng năng lực ở mức thấp nhất, bởi vì nhân gian không thể so với tiên giới, không thể chống đỡ lực phá hoại cường đại. Cũng không phải hắn lương thiện, thế nhưng cũng không phải người gϊếŧ chóc lung tung. Nhưng hiện tại không thể tránh né.

Một ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay Mặc Dạ.

" Oành!"

Ngọn lửa từ lòng bàn tay Mặc Dạ bay ra khuếch tán nhanh chóng, lửa cháy lan rộng ra, bốc cháy dữ dội. Dã thú bị trúng trực tiếp không thể nghi ngờ là bị tan xác. Trong không gian trắng xóa xuất hiện vùng tuyết nhuộm màu đỏ chót.

Những Huyễn Thử chuyển sang tập trung tấn công Lạc Hồng Bụi. Mặc Dạ nhìn thấy hắn rơi vào tình trạng bi thảm càng tỏ ra khinh bỉ cùng khinh thường. Không có khả năng tự bảo vệ mình, còn ảo tưởng muốn đoạt người, tâm trí không quá kiên định sớm muộn cũng thành vật cản, vướng víu chân tay.

Từ giờ khắc này, Mặc Dạ đã xem Lạc Hồng Bụi là người vô dụng, bởi vì không có năng lực tự bảo vệ mình, tương lai càng không khả năng bảo vệ tốt người trong ngực, Lạc Hồng Bụi đã hoàn toàn không có cơ hội.

Ngoại trừ người có năng lực cường đại hơn hắn, có thể đánh bại hắn, mới có thể cùng hắn tranh đoạt người này. Kẻ yếu, căn bản không có tư cách tranh đoạt.

Không thèm nhìn Lạc Hồng Bụi nữa, Mặc Dạ rời đi. Lan Thương mặc dù phải cố hết sức, nhưng không có chật vật như Lạc Hồng Bụi.

Nhưng thật không ngờ Liễu Khanh Nhan được che chắn kỹ lưỡng trong áo bông lại cảm thấy cái gì đó, cố sức muốn giãy dụa, chui đầu ra ngoài.

"Có chuyện gì xảy ra?"

Bốn phía thật sự vô cùng lạnh, hơi thở Liễu Khanh Nhan đều đóng băng, miệng run run. Hoàn toàn đúng như lời Lan Thương đã nói, nơi này thật sự có thể đông chết người.

"Không thoải mái à, ta sẽ chạy nhanh khỏi nơi này."

Mặc Dạ nhét lại Liễu Khanh Nhan vào trong cái kén, Liễu Khanh Nhan rụt rụt, khiến cho mình nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa.

Hình như cảm thấy có gì đó không bình thường, mỗi lần như thế này Hồng Trần sẽ lên tiếng.

"Hồng Trần ở nơi nào, sao không nghe thấy hắn nói chuyện?"

Bởi vì bị che kín, tiếng nói cũng lí nhí mang theo chút vô lực.

Mặc Dạ nhẹ giọng nói.

"Hắn bị Huyễn Thử bắt cóc, hồn cũng không còn, không muốn đi nữa."

"Gặp nguy hiểm sao......"