Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 1 - Chương 124: Thần tích tuyết phong (1)

Lạc Hồng Bụi nhìn Liễu Khanh Nhan, thầm nghĩ thật thông minh.

"...... Kỳ thật, cái kia cũng không phải chuyện nghiêm trọng gì."

Người cá Lan Thương có chút chần chừ. Có một số việc, hắn cũng không muốn tiết lộ, bằng không bị người khác nắm khuyết điểm.

"Đã không phải chuyện nghiêm trọng, thì là việc nhỏ. Ta nghĩ chuyện nhỏ nhặt này, với pháp lực của ngươi có thể ứng phó rồi, không phải sao, chúng ta đi cũng chỉ sẽ tăng thêm phiền não."

Liễu Khanh Nhan nhàn nhạt trả lời.

Trán Lan Thương nổi gân xanh, con mắt có chút dữ tợn, bất quá, lập tức lại khôi phục.

"Ây da, chỉ là đi hỗ trợ lẫn nhau......"

Thấy Liễu Khanh Nhan khoát tay, ý bảo Lạc Hồng Bụi có thể đuổi người. Lan Thương xem tình huống là không đúng, tranh thủ thời gian nịnh nọt:

"Có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói, làm gì gấp như vậy."

"Ta cũng cảm thấy không cần phải như vậy, xin mời ngươi nói ra mục đích của ngươi, nói thật dễ tính toán mà."

"...... Cái này làm người khác khó chịu, có chút quá phận. Ta cũng không bắt các ngươi làm bất cứ cái gì thương thiên hại lí, cần gì phải tranh nhau đến cá chết lưới rách."

"Mục đích kia không có nghiêm trọng thì sao muốn tiếp cận ta. Trong suy nghĩ của ta, ý tốt kia biến tướng thành lợi dụng!"

Lời nói của Liễu Khanh Nhan thật lạnh lùng.

Lạc Hồng Bụi nhìn mà không nói gì hết. Trong lòng của hắn đã rõ, sở dĩ Liễu Khanh Nhan nói như vậy, một mặt là cảnh cáo Lan Thương, mặt khác là ẩn ý sâu xa dành cho hai người bọn hắn.

"Nếu như, ngươi vẫn không thể nói ra, vậy cũng không thể trách ta không muốn làm cái mà người muốn."

Lan Thương nhẫn nhịn con mắt cũng đỏ. Đứng nguyên tại chỗ thật lâu mới chậm rãi ngẩng đầu.

"Kỳ thật, chỉ là con của ta. Ta muốn tìm chỗ an toàn, thuận lợi để sinh con, nhưng một mình ta hoàn toàn là không đủ, cho nên mới phải đi tìm các ngươi."

Lan Thương cúi đầu, tay trong tay áo nắm chặt. Môi cắn đến chảy máu. Đứa con là nhược điểm của hắn. Hắn cũng không muốn dùng đứa bé để lấy lòng thương hại, mà niềm kiêu ngạo của hắn cũng không cho phép như thế. Chỉ là, không nghĩ tới, đến cuối cùng, cũng phải nói ra. Có phẫn nộ, cũng có đau thương, Lan Thương cảm thấy chưa bao giờ vô lực như thế.

Liễu Khanh Nhan hơi kinh ngạc, bất quá lập tức hiểu được, chỉ là giọng điệu vẫn như cũ nhìn không ra biến đổi tình cảm nào.

"Thì ra là thế, vậy ngươi cho rằng đem chuyện đứa bé nói ra, chúng ta có thể nắm giữ nhược điểm của ngươi sao?"

"Nhân giới các ngươi chính là như thế, một khi nắm giữ nhược điểm của người khác, sẽ trăm phương ngàn kế đi tính toán chèn ép người, hay tiến hành những yêu cầu vô sỉ! Các ngươi từ xưa đến nay chính là loại tham lam, ta mới không chịu rút lui!"

Lan Thương dùng ánh mắt đề phòng nhìn mấy người trước mắt, khóe miệng cong lên.

Liễu Khanh Nhan lắc đầu.

"Đã như vậy, sao còn muốn ta hỗ trợ. Biết rõ như thế còn cố lôi kéo đến cùng, đến tột cùng là ai hèn hạ, ai vô sỉ, thật đúng là không hiểu nổi."

"Ngươi......"

Lan Thương tức giận muốn phun máu.

Liễu Khanh Nhan lại nhanh hơn cướp lời Lan Thương.

"Còn nữa con của ngươi...... "

Chỉ vào bụng Lan Thương. Liễu Khanh Nhan nhìn không thấy, lại chỉ đúng hướng, cử chỉ này vô tình tạo uy hϊếp, Lan Thương không khỏi lui về phía sau vài bước.

"Đứa bé kia, cùng ta có huyết thống quan hệ sao? Không thân không thích, cùng ta một chút quan hệ cũng không có, ta muốn con của ngươi làm chi?"

Liễu Khanh Nhan buồn cười nói.

Lan Thương ấp úng không nói gì, bất quá không nói thêm gì, chỉ nhìn Liễu Khanh Nhan với ánh mắt không thế nào tốt.

"Vậy tự ngươi không thể sinh sao?"

"Ta cùng với người thường khác nhau, hơn nữa đứa bé này là bào thai lâu năm, không ổn định. Ta phải hết sức cẩn thận, cho nên mới phải tính toán chu đáo. Huống hồ ở phàm trần nam nhân sinh con là kinh thiên động địa, ta không muốn con của ta vừa ra đời liền bị soi mói."

Lời này ngược lại có lý, mấy người kia lại tin.

"Bất quá, có chuyện ngươi nói ta không hiểu, ta du ngoạn nhiều năm, sao lại chưa có nghe nói qua người cá có thể chữa từ mù thành sáng."

Lạc Hồng Bụi nhíu mắt lại.

Mặc Dạ trầm tư. Bất quá cũng không trách hắn, hắn ở trên trời ngốc quá lâu, chuyện nhân gian hắn cực ít để ý tới, lần này cũng là lần hiếm hoi mà hắn ở nhân gian lâu.

Thấy ba người đều là một bộ dạng tìm kiếm đáp án, Lan Thương cũng không có giấu diếm, chậm rãi mở miệng.

"Kỳ thật trong tam giới, nhân giới mấy người là phức tạp nhất. Yêu ma hai giới đợi độ thiên kiếp thành công sẽ có cơ hội tốt phi thăng đến tiên giới. Còn có người không có tâm phi thăng, chỉ nguyện ở lại, mà nhân gian là chỗ ẩn thân tốt nhất. Tàng long ngọa hổ nhiều vô số kể, mà nhiều năm trước, ta gặp phải một vị cao nhân, có thể nói là một người kỳ tài. Thế gian này cái gì vào trong tay hắn cũng có thể hóa thần kỳ, càng thêm khó có được là người này thiên tư hơn người, y thuật cao siêu, mắt của ngươi đến chỗ của hắn là được trị khỏi."

Người cao ngạo như Lan Thương mà nói ra lời khen ngợi đến thế, thì không thể khinh thường.

Cao nhân?

Lan Thương nói người đó như thế có thể tính là cao thủ, so với hắn còn có người cường đại như thế tồn tại sao?

"Thật sự có người như vậy? Vậy hắn là ai?"

Liền Liễu Khanh Nhan cũng có lòng hiếu kỳ. Nhưng trong nội tâm lại có chút ít nghi hoặc, nếu thật sự có người như vậy, sao vô duyên vô cớ đến cứu mình? Chỉ sợ lừa gạt là thật, trị liệu đôi mắt là giả.

"Sao người đó tốt như vậy, chịu trị liệu đôi mắt của ta?"

"Á......"

Cái này? Lan Thương khó xử, môi hôi nhỏ giọt trên trán. Một luồng khí lạnh đánh úp lại, Lan Thương không cần quay đầu cũng biết khí này từ nơi đâu phát ra.

"Kỳ thật, kỳ thật, hắn còn nợ ta một ân tình, tất nhiên sẽ trị liệu mắt của ngươi......"

Đối mặt ánh mắt Lạc Hồng Bụi cùng Mặc Dạ chính là áp lực rất lớn.

"A, như vậy sao, ta tin ngươi một lần, đi theo cũng được. Nếu trên đường đi phát hiện ngươi có bất kỳ ý xấu nào, không chỉ bản thân ngươi kể cả con của ngươi còn vị kia của ngươi nữa...."

"Được, không có vấn đề."

Miệng đáp ứng, sợ tiếp theo Liễu Khanh Nhan liền đổi ý. Đáng tiếc, Liễu Khanh Nhan đáp ứng, nhưng người nào đó sẽ không cam tâm tình nguyện. Như vậy rõ ràng là lợi dụng, mọi người đều nhìn ra, Liễu Khanh Nhan còn muốn thò chân xía vào, không biết là thật sự ngốc, hay gọi là thiện tâm. Bất quá là thiện tâm sao, Liễu Khanh Nhan có sao?

Lạc Hồng Bụi nhìn trời.

"Khanh Khanh, ta cũng có thể tìm người trị mắt, ta không tin trong thiên hạ này chỉ có một người có bản lĩnh này."

"Được rồi, Hồng Trần, không cần nói nữa, dù sao ta muốn đi ngươi cũng không nên ngăn cản. Huống hồ ta cũng rất muốn biết người trong miệng hắn là nhân vật nào, chẳng lẽ ngươi không có hứng thú đi xem sao?"

"Không có......"

Lạc Hồng Bụi nhỏ giọng nói. Ta chỉ cảm thấy hứng thú với Khanh Khanh, những người khác với ta không quan trọng.

"Ngươi nếu muốn đi, vậy thì đi thôi."

Mặc Dạ lên tiếng. Tốt nhất, có thể trị hết đôi mắt. Đây là điều hai người họ lo lắng nhất. Một người là trong lòng còn có áy náy, một người khác cũng không muốn đối phương cả ngày trừng một đôi mắt mờ mịt, tinh thần cũng sa sút.

"Được."

Trong lòng Lạc Hồng Bụi lặng lẽ rơi lệ, không người nào để ý hắn.

Bởi vì có Lan Thương trợ giúp, mấy người họ thoải mái đi ra ngoài.

Từ ngày Lạc Hồng Bụi cứu Liễu Khanh Nhan trên vách đá, Mặc Dạ liền chiếm đoạt người. Trên đường đi cũng chiếm đoạt, trực tiếp ôm Liễu Khanh Nhan, có thể nói là một tấc cũng không rời.

Lạc Hồng Bụi mặc dù khó chịu, bất quá biết Liễu Khanh Nhan được Mặc Dạ bảo vệ thì càng an toàn. Nhưng hắn phát hiện thần sắc Liễu Khanh Nhan gần đây có chút hoảng hốt, đặc biệt bước vào nhân giới lại càng thêm rõ ràng. Tựa hồ nóng nảy, còn có chút cấp bách. Nhưng tuyệt đối không phải bởi vì Lan Thương nói đi trị liệu con mắt.

"Khanh Khanh làm sao vậy, có phải là có cái gì không thoải mái?"

Mặc Dạ cúi đầu, để tay trên lưng Liễu Khanh Nhan, vỗ về trấn an, đáng tiếc Liễu Khanh Nhan bất động.

"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, nếu có gì thì nói ra, chúng ta có thể giúp cho ngươi."

"Các ngươi không giúp được, ta còn nghĩ rằng qua một thời gian thì...... thôi đi, không có việc gì, đợi mắt tốt lên, ta sẽ trở về như cũ."

Miễn cưỡng cười cười, miệng có chút đắng chát.

Nhìn bộ dạng miễn cưỡng, Lạc Hồng Bụi đoán được bảy tám phần, vốn dằn xuống đáy lòng, nhưng nhịn không được nói ra.

"Có phải là bởi vì đồ đệ ngoan, Minh Lạc Uyên! Đến nhân giới thần sắc Khanh Khanh liền hoảng hốt, là đang đợi hắn à?!"

Biết rõ là vậy hắn vẫn nhịn không được muốn hỏi. Biết rõ hỏi chỉ tự rước lấy nhục, nhưng trong lòng nghẹn ứ, tình nguyện làm cho người này chán ghét.