Người cá đưa ra những đề xuất các loại Liễu Khanh Nhan đều bị mê hoặc. Cơ hồ là thốt ra lời đáp ứng. Nhưng khi lời nói đến bên miệng, lại làm tâm không khỏi cả kinh.
Ta khi nào biến thành người vội vàng dễ xao động như thế? Chỉ vì người khác đưa tặng vật mà rối loạn tâm thần. Huống chi, nếu cầm vật đó, ngay cả tánh mạng của bản thân cũng khó bảo toàn. Thật là không đáng giá.
"So với những châu báu này tiên đan là vật khiến cho ta coi trọng. Nhưng bản thân ta nghĩ, nếu phải làm một chuyện ta không thể nào làm được, ta mong ngươi không cần cầu xin."
Liễu Khanh Nhan nói thẳng như thế. Nếu là người khác nói lời này, nhất định là lời khách sáo, ngược lại lời của Liễu Khanh Nhan chính là nói ra từ nội tâm.
Lạc Hồng Bụi cong khóe miệng, trong nội tâm tán thưởng. Nói thật sự là không sai, thật không hỗ là người hắn nhìn trúng!
Người cá bị chấn động, đây là lần đầu tiên nghe được lời nói như thế, có chút không được tự nhiên bất quá hắn lập tức hiểu được.
"Mời ngươi đến, đương nhiên ngươi đủ khả năng."
"Như thế rất tốt, vậy ngươi không phải nói nhiều, kế tiếp nói ta nên làm như thế nào?"
"Cái này, kỳ thật cũng không khó, chỉ là cần một chút máu......"
"Ngươi nói một chút đến tột cùng là bao nhiêu?"
Người cá nói thực sự quá dễ dàng, nếu thật như vậy cần gì phải hao tốn sức lực bắt người tới làm gì, trực tiếp lấy một chút máu không phải dễ hơn sao?
"...... Thiên hạ này to lớn, ngươi nếu là muốn máu, tùy tiện ở nơi nào cũng có thể lấy được."
Minh Lạc Uyên lúc này đứng ở bên cạnh Liễu Khanh Nhan, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào người cá.
Hiển nhiên cho tới bây giờ, người cá này còn chưa nói thật.
Liễu Khanh Nhan trong nội tâm sáng tỏ, người cá căn bản không tín nhiệm mình.
"Ta có thể không biết là máu của ta có chỗ đặc biệt gì, ta muốn ngươi nói thực cho ta biết. Như thế cũng có thể giải thích lý do ngươi đem ta đến đây với mọi người. Ngươi nếu không nói, cứ sai khiến người khác làm việc, ha ha, ta nghĩ ta không nợ ngươi cái gì, không cần vì ngươi bán mạng phải không?"
Liễu Khanh Nhan một bộ phong khinh vân đạm nói ra thực từ tốn, coi như thật sự không có gì đáng để tâm.
Ai cũng có thể nghe ra Liễu Khanh Nhan không vui lòng. Ngay cả Minh Vũ không giỏi nhìn mặt nói chuyện cũng cảm thấy.
"Ta vốn cũng không muốn giấu diếm, nếu đã muốn biết ta cũng nói cho các ngươi biết cũng không sao."
Hắn dừng một chút, nhìn nam tử đang chịu tra tấn kia, ánh mắt mờ mịt vừa thâm tình vừa thống khổ.
"Các ngươi cũng nhìn thấy, ta cùng Phạn Ngữ, một là yêu, một là ma, nếu là nhân vật nhỏ thì yêu ma ở cùng một chỗ cũng không có gì khiến người khác quan tâm. Phạn Ngữ là Ma vương chí tôn, thống lĩnh ngàn vạn ma tộc, mà ta là Hải Hoàng yêu tộc. Ba ngàn năm trước, yêu giới chỉ có Hải Hoàng thống lĩnh. Khi Ma Đế cùng Yêu Đế muốn liên hôn, hai giới cùng liên kết, vì thế nhân giới cho rằng chúng ta đây là liên hợp, không cho phép chúng ta ở cùng một chỗ. Bọn họ sợ chúng ta lực lượng lớn mạnh uy hϊếp đối với tồn tại của bọn họ. Mà ta cùng Phạn Ngữ thật lòng yêu nhau, tự nguyện làm một đôi phu phu bình thường, sao biết được những người kia thủy chung không chịu buông tha chúng ta, đem chúng ta nhốt như thế......"
Hắn vừa nói, khóe mắt đã đầy nước, từng giọt trong suốt tràn ra biến thành những hạt châu không ngừng rơi xuống.
Liễu Khanh Nhan nhíu mày không nói, chỉ chú ý nghe.
"Nhân giới tôn giả sợ hãi chúng ta, bởi vì chúng ta cũng đứng đầu một giới, có thể nhìn thấy thiên cơ, thấy rõ vạn vật, thọ ngang trời đất, bất tử bất diệt, bọn họ không thể gϊếŧ chúng ta chỉ có thể nhốt hoặc là phong ấn chúng ta. Nhân giới phái tới người tài ba vây khốn phu phu chúng ta, làm cho một người chỉ có thể ở ban ngày hoạt động, một người chỉ có thể ở đêm tối hoạt động. Hắc bạch điên đảo, ban ngày gặp nghiêm hình tra tấn, buổi tối mặc dù có thể thoát thân đi ra ngoài, cũng không tồn tại uy hϊếp. Bởi vì chúng ta trong lúc đó chỉ cần một người đi ra ngoài, người còn lại liền trở lại Quy Khư, tánh mạng cứ luân hồi."
"...... Cho nên ngươi không thể nhìn thấy mặt trời?"
Liễu Khanh Nhan đưa ra suy đoán trong lòng làm người cá sửng sốt, tựa hồ có chút kinh ngạc.
"Á, đúng vậy, ta không thể đến chỗ có ánh sáng, nếu như không, thân thể của ta sẽ cháy thành tro tan biến mất dạng."
Hắn tựa hồ đang tự cười mình. Đem tầm mắt nhìn về phía Phạn Ngữ.
"Phạn Ngữ chỉ có thể hoạt động ban ngày......"
Đây là cái gọi hoạt động sao?
Bất quá, làm Liễu Khanh Nhan thấy kỳ quái là nếu thật sự bị phạt sao chỉ thấy Phạn Ngữ chịu phạt, người cá lại không có, hắn vào buổi tối mới hoạt động, mà buổi tối mới là thời gian chịu phạt......
"Nhân giới e ngại chúng ta trốn, phong ấn là bị con người bố trí, tất nhiên cũng chỉ có con người đến phá vỡ, hai phu phu chúng ta là yêu ma, chỉ có thể nhờ con người......"
Hắn nói đến đây, oán hận muốn chết, nắm tay xiết chặt rung rung. Qua hồi lâu, hắn thở dốc một hơi, định tâm lại mới chậm rãi nói.
"Thật không hiểu bọn họ nghĩ như thế nào, rõ ràng chúng ta là yêu ma mà dùng máu yêu ma lại thành kịch độc, đối với chúng ta mà nói trái lại máu nhân giới thành thuốc cứu mạng."
"...... Nói cho cùng, là muốn máu sao?"
"Đúng......"
"Máu đó có yêu cầu gì sao?"
" Tâm tu thành, tu chân ý, tu cam tâm tình nguyện, tu không oán không hối......"
"Nếu quả thật như vậy, thái độ ngươi lúc trước thật sự làm cho người ta thất vọng cực độ. Hơn nữa yêu cầu của ngươi, ta nghĩ không ai trong thiên hạ này đi cứu yêu ma cùng mình đối địch đâu."
Liễu Khanh Nhan thoáng hiện lên nụ cười lạnh.
"Trước xác thực là ta không đúng. Ba ngàn năm, ta mỗi ngày đều ở đây lặp đi lặp lại chuyện này, nhưng mỗi lần đều không có thành công."
"Ngươi mỗi lần đều không thành công đó là bởi vì ngươi mỗi lần đều không có dụng tâm đi làm, ngươi chỉ là làm qua loa mà thôi!"
Sắc mặt người cá tái nhợt, cắn răng oán hận nói:
"Mới không có, ta tại sao có thể làm qua loa, ta đối với Phạn Ngữ là thật tâm không có một phần là giả!"
"Ngươi nếu là thật tâm, vì sao toàn bắt người không có tim không có phổi? Ngươi nếu là thật sự thực lòng cầu người ta giải cứu, ta nghĩ ngươi căn bản không cần dùng ba ngàn năm, rất sớm đã có thể rời đi."
Người cá nhìn về phía Phạn Ngữ, thần sắc kiên định.
"Chân tình của ta trên đời này chỉ cho Phạn Ngữ, những người khác căn bản không xứng có được, huống chi là ta chán ghét nhân loại!"
"Ngươi không có chân thành, tại sao muốn đổi lấy chân thành của người khác?"
Người cá vừa định phản bác, Liễu Khanh Nhan không để cho hắn có cơ hội.
"Ngươi rõ ràng cần người thật lòng mới có thể giải cứu, mà ngươi lại là không che dấu chán ghét thống hận. Muốn người ta chân thành cần dùng chân thành đến trao đổi. Ngươi cho người khác cái gì, người khác sẽ cho ngươi cái ngang bằng. Ngươi hư tình giả ý mà vọng tưởng có thể tìm đến thứ tốt. Ta đại khái có thể hiểu được dụng tâm người nhốt hai người các ngươi ba ngàn năm trước, nếu ngươi chịu chia sẻ một ít thiện ý ra, ta nghĩ những khổ hình này các ngươi cũng không có gặp."
"Nói cho cùng, ngươi không chịu hỗ trợ?"
Đôi mắt người cá lóe ra tia hung tàn quang mang, phối hợp cái đuôi cá màu đen không ngừng đong đưa, những hạt châu phát sáng lung linh, làm cho người ta thấy mê ly lỗi giác.
"Không có."
"Ta đã hỏi ngươi hiện tại sao chưa động thủ?"
"Ngươi xác định ngươi là chân thành thật ý muốn ta cứu phu quân ngươi?"
Người cá không do dự gật đầu.
"Ngươi nếu chân thành ta liền chân thành, ngươi dối trá ta liền dối trá......"
"Ngươi......"
Liễu Khanh Nhan đang đợi lời của hắn.
Người cá hiển nhiên có chút khó xử, lời của Liễu Khanh Nhan có thể nói là kiến huyết phong hầu (
vũ khísắc bénhoặcđộcdược
gây
chếtngười). Hắn là Hải Hoàng, hắn cảm thấy nhân giới phải làm việc theo ý hắn, hơn nữa hắn còn có thể trả công bằng tài vật. Đối với nhân loại tham lam mà nói không thể nghi ngờ không thể cự tuyệt món lợi lớn hấp dẫn như thế. Hai bên đều được lợi ích, không cần chân tâm thật ý, mục đích đạt được cũng không phải giống nhau sao?
Lần đầu hắn phát hiện vấn đề khó khăn, hơn nữa đáp án của vấn đề này làm cho hắn có chút dao động. Chân thành đổi chân thành, dối trá đổi dối trá......
Trước kia xác thực là hắn bắt tới vô số kể nhân loại, không có lần nào thành công, chẳng lẽ thật sự nếu muốn nam tử này giúp thì cần chân thành thật ý mới có thể......
"Vậy chân thành thật ý như trong miệng ngươi vừa nói là như thế nào?"
Liễu Khanh Nhan cười to.
Vẻ mặt thư giãn, đột ngột không khí khẩn trương bởi vì nụ cười này cũng hòa hoãn không ít. Mấy người họ thấy hắn cười, tuy không rõ vì sao cũng âm thầm vui vẻ theo.
Kỳ thật, Liễu Khanh Nhan là vì có thể cò kè mặc cả mới cất tiếng cười to. Người cá này không coi ai ra gì càng căm hận nhân giới, hơn nữa theo lời nói vừa rồi Liễu Khanh Nhan cảm nhận được người cá rất nhiều chỗ chưa có nói ra. Mặc dù không có nói sai, có thể trong đó có chỗ hở, yêu ma sao có thể không thể ở cùng một chỗ, chẳng lẽ cũng bởi vì ở cùng một chỗ nên bị nhốt như thế? Nhân giới không thể không nói đạo lý?
Nếu như không nói đạo lý, sao cuối cùng còn lưu cho bọn họ phương pháp giải cứu, hơn nữa còn phải do nhân giới ra tay? Nếu như thật muốn hại chết yêu ma, đưa vào Quy Khư vô vọng cảnh chẳng phải xong việc sao?
Ba ngàn năm không có thành công, mà người cá lại rất chán ghét người nhân giới, những người kia không có làm được việc, kết quả như thế nào không khó đoán.
Lập tức, Liễu Khanh Nhan nghĩ đến làm như thế nào bảo vệ tánh mạng. Cứu cùng không cứu là một chuyện, sống hay chết lại là một chuyện khác.
"Vậy ngươi nói đi, ta làm sao mới có thể đổi lấy chân tâm thật ý?"
"Chỉ cần......"
Đúng lúc này, đột nhiên người cá thống khổ uốn éo ngã xuống đất, hai tay che bụng, đuôi cá màu đen lăn lộn trên mặt đất, cả người kịch liệt run rẩy, tựa hồ ẩn nhẫn chịu đựng đau đớn rất lớn nào đó.
"A a a!!!"
Liên tiếp ba tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt sắc mặt người cá trắng bệch.
Mấy người họ nghe thấy không đúng, liên tiếp lui về phía sau vài bước.
Khi trận hình phía trên vừa gián đoạn, người đang chịu tra tấn đột nhiên mở hai mắt ra, một đôi mắt màu vàng kim thẳng tắp nhìn về phía mặt đất nơi người cá đang quay cuồng, ánh mắt tràn đầy lo lắng cùng nóng nảy.