Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 1 - Chương 42: Ăn hoa uống sương

...... Đại thúc, ngươi......"

Liễu Khanh Nhan ngóng nhìn khay ngọc trên bàn gỗ lim. Cái khay ngọc màu trắng trong suốt không một tỳ vết nào, chứa đầy cánh hoa lớn nhỏ màu hồng nhạt, tản ra mùi thơm ngát, lại đẹp mắt cực kỳ. Bên trong khay còn đặt một ống trúc màu xanh biếc được cắt gọt tinh xảo, bên trong chứa đầy cam tuyền mát lạnh.

Liễu Khanh Nhan nhìn lại hướng bên kia, nơi một nhánh mai đưa vào cửa sổ mang theo một chút sương sớm, cánh hoa giống như đôi mắt đẹp đang khóc, nước mắt lắc lư không chịu rơi xuống. Một cây đỏ bừng, đứng thẳng đối diện là một người trắng như tuyết từ trên xuống dưới tuyệt sắc mị hoặc, lại càng cực kỳ nổi bật.

Bàn tay trắng thuần sạch sẽ chỉ khẽ động, ngón trỏ và ngón giữa lấy một cánh hoa, môi hồng hé mở, nhẹ nhàng lộ ra răng trắng, cánh hoa tiến vào trong miệng, lại cầm lấy ống trúc màu xanh biếc bên cạnh, nghiêng đổ vào miệng một ngụm. Người nọ giống như thỏa mãn, con mắt híp lại, thần sắc mê ly sung sướиɠ.

"......"

Giống như Linh Tử Hiên ăn rất ngon miệng. Nhưng chỉ có những thứ này...... thật có thể ăn sao, cánh hoa, còn có sương sớm?

"Đại thúc, những thứ này vô cùng tốt. Hoa kia chính là ở chỗ giao nhau của tam giới hấp thụ linh khí của trời đất, người thường ăn vào có thể tăng cường xương cốt, người tu chân ăn có thể tăng lên pháp lực. Không chỉ có thể no bụng, còn rất tốt cho người. Đại thúc ngươi nếm thử xem, ta không lừa ngươi. Còn nữa nước cam lộ chính là sương sớm ở đỉnh Tử Cấm, cũng là vật hiếm có."

Dù quý hiếm vậy, những vật này xưa nay hắn cũng là ít khi lấy ra, có điều mỹ nhân đại thúc hình như không thích lắm.

"...... Đại thúc......"

Hắn giống như tiểu hài tử bộ dạng cực kỳ đáng thương, hít hít cái mũi, chớp mắt chu môi, kéo thật dài âm cuối, một bộ dạng như bị ghét bỏ ai oán, nhìn có chút buồn cười.

"Đại thúc yêu thích ta phải không?"

Liễu Khanh Nhan bị hắn lừa gạt như thế, có chút không chắc người này nói ý gì. Hơn nữa Linh Tử Hiên nhìn bi thương thật là làm người ta không đành lòng. Có lẽ là người này vô cùng tuyệt đẹp, có lẽ là người này vô cùng mị hoặc cổ quái, có lẽ là một cái nhăn mày một nụ cười đều tác động đến tất cả tầm mắt, làm cho ánh mắt Liễu Khanh Nhan cũng không có rời khỏi.

"Sao có thể nói như thế......"

Linh Tử Hiên càng thương tâm gần chết, vành mắt hiện hồng hồng, đôi mắt màu tím đầy nước như sắp tràn ra ngoài.

"Đại thúc còn nói không có, vậy ngươi vì sao không ăn đồ của ta? Đại thúc nếu quả thật yêu thích ta, liền ăn ngay, nhưng mà đại thúc ngươi......"

Đôi mắt màu tím đầy ưu thương, gợn sóng, nhìn thật sâu đôi mắt đen Liễu Khanh Nhan, hình ảnh trong đó tất cả đều là người này, chỉ cảm thấy trong nội tâm theo từng đợt co rút đau đớn.

"...... Ta ăn được chưa."

Liễu Khanh Nhan để vào trong miệng một miếng, nín thở nếm thử. Cánh hoa vào miệng tỏa mùi thơm ngát, uống một ngụm cam lộ thanh mát, toàn thân mỗi ngóc ngách lan tỏa một cảm giác thoải mái cực kỳ.

"Thực là vật tốt."

Linh Tử Hiên vừa nghe, thích đến cực điểm, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, màu tím con ngươi càng lập loè không ngừng, toát ra vẻ mị hoặc mê người. Vẻ mặt bi thương lại vui cười liên tục, biến hóa ngược lại làm Liễu Khanh Nhan cảm thấy cảnh giác.

"...... Ngươi mới vừa nói hoa này lấy chỗ tam giới giao nhau, mà cam lộ đến từ đỉnh Tử Cấm phải không?"

Linh Tử Hiên không nghi ngờ gì, y như cũ cười trả lời

"Không sai."

Không nghĩ tới tìm vạn dặm tìm không thấy bất luận đầu mối gì, không nghĩ tới người này thuận miệng nói ra đường đến nơi xà yêu Huyền Minh muốn đến.

"Vậy, ngươi có từng biết Thương Ngô Chi Uyên?"

Lời này vừa rời khỏi miệng, người đối diện sắc mặt lập tức biến đổi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một tia âm tàn lệ khí, vô cùng lãnh khốc, khác biệt một trời một vực vừa rồi. Nhưng mà, Liễu Khanh Nhan lại là bỏ lỡ cảnh đó.

"Đại thúc đi vào trong đó làm cái gì?"

Linh Tử Hiên trở lại như cũ mỉm cười nhẹ nhàng, xem như thật sự cùng nói chuyện phiếm không có gì khác.

"Cũng không có gì, chỉ là có người nhờ đến Thương Ngô Chi Uyên một chuyến, ta nghe ngươi nói hoa này chính là ở nơi tam giới giao nhau nở rộ, có thể chỉ dẫn đường đi cho ta không?"