Một Ngoan, Hai Mất Việc, Cho Em Chọn

Chương 27: Dập lửa trong người

Lần đầu tiên An An cảm nhận được dòng nước mát lạnh cuốn lấy chân kéo mình đi, thật sự rất thú vị. Cô lúc đầu còn hơi sợ được một lúc thì...ôi thôi, phá như giặc, quậy như lũ con nít lít nhít.

Cá, cua, ốc gì vào tay chị An hết, chị bắt chúng mà chúng hoảng phải bỏ chạy theo đàn. An An không có ác ý gì đâu, lần đầu tiên cô được tự tay vớt chú cá lóc chóc nên vui lắm, bắt xong rồi lại thả hết ra. Mấy con cá Mạc Tử bắt cũng đủ ăn cả ngày rồi đâu cần cô bắt hai ba con cá bé tẹo ấy.

An An ham chơi quá, cậu nhìn cô cực khổ rình từng con cua trong hang ra, cực khổ bắt đi bắt lại cả trăm lần mới được con cá tí hon không bõ dính răng mà bật cười.

Rồi không biết là do trược chân hay sao mà An An té cái ình, nước bắt ra tung tóe. Phong Mạc Tử lo lắng đi đến đỡ cô dậy, quan tâm hỏi han xem có bị sao không, có trầy da hay đau chỗ nào không? An An cười nói không sao rồi nhưng vẫn bị cậu trách mắng không biết cẩn thận, mê chơi.

Cô đến đây còn chưa kịp thay đồ, vẫn là mang trên mình cái váy trắng dài tới đầu gối hay mặc ở nhà, cái váy này cũng kín đáo lắm nhưng đấy là khi bình thường. Lúc nãy nó đã bị lấm lem ướt hay ba chỗ rồi còn bây giờ là váy trong suốt luôn, mặc cũng như không mặc. Da với chả thịt lộ hết ra ngoài, cô ngại muốn độn thổ, nhanh chóng ngồi xuống che đi được tí nào thì che.

Mạc Tử lúc đầu không để ý chỉ lo cho An An có bị gì không, giờ thì mặt đỏ đỏ hồng hồng cả lên không khác gì người uống rượu.

Nhưng mà cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cởϊ áσ khoác của mình ra mặc vào cho cô, bồng An An đang ngượng thối mũi lên mặt đất, trêu

-Không biết là em thích màu xanh cơ đấy, kiểu dáng bình thường quá chả quyến rũ tí nào

Cái mà Phong Mạc Tử nói chắc chắn là đồ trong của cô rồi, tuy có ngại thiệt nhưng tức nhiều hơn. An An nắm tay thành cú đấm rồi tung một phát vào bụng cậu. Phong Mạc Tử rõ là tránh được nhưng không tránh, cứ vậy chịu thiệt. Lực đấm của cô nhẹ hều chả si nhê gì với cậu, thế mà cậu rên một tiếng kêu đau làm An An hoảng hốt.

Mạc Tử diễn kịch phải công nhận rất giỏi, vẻ mặt xanh xao miệng liên tục kêu đau như thật. An An tội nghiệp cứ tưởng mình hại người ta đau, trong lòng lo lắng xót xa lắm, cảm thấy tội lỗi nữa, xin lỗi rồi xoa xoa bụng cho cậu ta mà cậu ta vẫn kêu đau mới khổ.

An An suýt khóc sợ Mạc tự bị làm sao, vẻ mặt của cô bây giờ đáng yêu vô cùng hại Mạc Tử chẳng muốn lừa nữa. Nhưng An An đâu biết rằng cứ mỗi lần cô giơ tay xoa bụng cậu là cậu tăng thêm một phần rấm rứt trong người, cơ thể phừng phừng nóng bức

An An lại cứ lộ liễu không để ý da thịt mình như thế thì...Mạc Tử cũng là đàn ông, cũng dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm, người con gái khác thì cậu chẳng cần quan tâm cô ta thế nào, nhưng đây là An An, người con gái mà Phong Mạc Tử yêu.

Cậu đưa tay vén tóc cho cô, tay chẳng may chạm vào má An An khiến cô giật mình. Rồi không biết Mạc Tử nghĩ gì, để tay sau gáy cô đưa lại gần mình.Môi cậu cứ dần dần tiến sát môi cô, An An cũng biết cậu định làm gì, mắt cô vẫn to tròn mở ra nhìn cậu đang lại gần.

Tim An An đập nhanh bất thường quá, nhanh lắm, sợ nữa, cũng không biết sao sợ chỉ biết khoảnh khắc môi chạm môi tim cô lệch đi một nhịp, à không, mấy nhịp ấy chứ.

Quả thật đây cũng là lần đầu tiên An An cảm thấy hôn rất hồi hộp, mấy lần trước An An chỉ thấy bị ép thôi còn lần này nhẹ nhàng lắm, cô có thể bắt kịp cậu, không có cảm giác bó buộc nào, hơi ngượng một chút.

Lúc đầu An An còn bắt kịp càng về sau càng chị chiếm mất chỗ, Mạc Tử lại mạnh bạo như thường cứ như thể không khống chế được cả xúc trong người mình vậy. An An không thở được, môi lưỡi cậu cuốn lấy cô không ngừng, cứ ở trong khoang miệng nhỏ mà chèn ép.

Nếu hôn thôi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nhưng Phong Mạc Tử liều lĩnh kéo khóa váy xuống, dám đưa tay vào trong lớp áo mỏng nhỏ. An An như bị điện giật, đẩy cậu ta ra nhanh nhất có thể nhưng làm gì có chuyện dễ ăn như thế, con gái con lứa chân yếu tay mềm sao đấu lại cậu. Tay cậu vẫn tiếp tục mò, môi miệng hôn lên cần cổ trắng ngần, cô nóng máu quát

-Buông ra! Mau!

-Là em khơi dậy du͙© vọиɠ của anh trước, em giúp anh dập lửa

Nhân lúc Mạc Tử không để ý, An An dùng lực thật mạnh đẩy Phong Mạc Tử, cơ mà đẩy thế quái nào cậu lại rớt xuống nước được hay nhể?

-Em...

Mạc Tử tức giận, cậu không ngờ cô nhóc này lại dùng lực mạnh tới vậy, cậu lại đang ngồi gần suối, rớt là đúng rồi.

-Lêu! Em giúp anh dập lửa rồi còn gì – An An đứng dậy chọc tức Mạc Tử rồi bỏ chạy trước.

-Sẽ có ngày cho em biết thế nào là lễ độ - Mạc Tử cười nguy hiểm

Buổi trưa ở đây nắng gắt lắm nhưng do trồng nhiều cây xanh nên không khí thoáng mát hẳn. Bác trai ở ngoài sân vườn đang chơi cờ với lập Triết, còn Mạc Tử lại chạy chỗ nào rồi, cái con người đâu mà dễ mất bóng.

Trong bếp, bác gái thì nấu cơm, Linh ngồi vặt rau, An An cũng đảm đang việc bếp núc nên nấu canh, kho cá. Mỗi người một việc, chẳng ai phiền ai, người nào làm được cái nào thì cứ giúp, cuộc sống nông thôn ấy, đơn giản yên bình lắm, không như trên thành phố, ồn ào tấp nập, toan tính lẫn nhau.

Bỗng

-An! Linh! Hai cháu gặp ông bà chủ chưa? – Bác gái lên tiếng hỏi

Nhân viên quèn như An An với Linh quen được với hai tên kia là cũng có phước nhưng nói đến gặp chủ tịch công ty lớn như Hà Dương đúng là hiếm, còn mẹ của Phong Mạc Tử thì đúng là chưa bao giờ thấy vị phu nhân này. Cô đang định trả lời giùm Linh luôn thì

-Cháu gặp rồi – Linh nói với giọng buồn buồn

-Vậy sao, cậu cả dẫn cháu về ra mắt rồi à? Ông bà chủ có nói gì không?

Lần này thì Linh không nói, im lặng ngồi tiếp tục vặt rau. An nhìn bạn thân của mình, ánh mắt đượm buồn, cô quá vô tâm rồi, Linh từ bé đã gặp bất hạnh trong gia đình, cả quãng học sinh của nó sự thật là quá ghê rợn.

Ngày hôm ấy, cô không đến kịp chẳng phải nó...

Nay Linh gặp khó khăn trong tình cảm cô cũng không biết giúp gì, đến tình cảm của mình còn không làm chủ được thì giúp nó bằng cách nào. Trong khi Linh lúc nào cũng động viên giúp cô vượt qua đau buồn, Linh trông năng nổ, hổ báo, hoạt bát vậy chứ không phải vậy.