Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!

Chương 27: Em

Edit: Đào Sindy

Đêm tối, bước chân đến gần, ai cũng thấy không rõ gương mặt ai, chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng chạy.

Gió làm lay động cây cối hai bên đường, mấy giọt mưa rơi xuống.

Cô chạy nhanh, tiếng bước chân từ lúc mới bắt đầu gượng gạo biến thành tiếng lộp bộp, đó là do hấp tấp nên đế giày giẫm vào hố nước.

Thẩm Mộc Tinh cảm thấy chân mình mềm như muốn rơi rụng, đầu óc cô nói với cô, phải chạy tiếp, tiếp tục chạy, đừng có ngừng.

Bóng tối sau lưng như một đám ma quỷ hung ác, như hình với bóng với cô, chỉ vài phút thôi sẽ chiếm đoạt lấy cô.

Mưa nhỏ rơi trên mặt cô, xúc cảm lạnh buốt và không khí tĩnh mịch làm cô cực sợ, cô chạy nhanh, mấy phút đồng hồ sau, rốt cục chạy lên một con phố chính.

Đèn đường ảm đạm mờ nhạt, cửa hàng hai bên đường đều đã đóng cửa cuốn lại, từ thật xa Thẩm Mộc Tinh đã nhìn thấy tiệm may của Nghiêm Hi Quang, tiệm may đã đóng, phòng ở lầu hai của anh vẫn sáng đèn.

Đó là một màu vàng ấm áp, như một quả cam trên nền cửa sổ khiến cặp mắt cô đọng nước quanh viền mắt.

Thẩm Mộc Tinh run rẩy móc điện thoại ra, bấm dãy số của anh, đầu bên kia điện thoại là tiếng tút tút khiến người ta nóng nảy.

Xin đấy xin đấy, cầu xin anh nghe nhanh lên.

Trong lòng Thẩm Mộc Tinh âm thầm cầu nguyện, đầu cũng không dám

nhìn về phía tiệm may.

"Alo?"

Giọng nói của anh đột nhiên xuất hiện trong điện thoại, xen lẫn dòng điện âm hơi yếu, khiến Thẩm Mộc Tinh giống như được một vòng bảo vệ bao lại.

Cô nuốt nước miếng, thở phì phò, mới mở miệng đã khóc rống lên.

"Hi Quang... Nhanh xuống lầu mở cửa! Mau mở cửa cho em!"

Đường đi yên tĩnh hoang vắng, đèn cửa hàng được nhanh chóng bật lên, một vầng sáng vẽ vòng tròn quanh cô, bao lại tại cửa. Cửa cuốn chậm rãi dâng lên, vừa thấy Nghiêm Hi Quang, cô nhào vào trong ngực anh.

Nghiêm Hi Quang đã nhận ra cô không đúng, lập tức đẩy thân thể nhỏ bé gầy yếu đang run rẩy kia ra, dùng hai tay chế trụ bờ vai cô, lo lắng hỏi: "Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Đóng cửa, em sợ..." Cô nhanh chóng vào phòng, trốn đằng sau anh.

Nghiêm Hi Quang dò xét bên ngoài, sắc mặt có chút sắc bén: "Ai đang đuổi theo em?"

Thẩm Mộc Tinh gấp gáp, càng không ngừng kéo áo anh: "Đóng cửa!"

Anh giữ thân thể cô, nhìn thoáng ra bên ngoài, bên ngoài chỉ có đêm tối vô tận.

Tiếng ông thợ may vang vọng trong căn tiệm mười mấy mét vuông, Thẩm Mộc Tinh rúc vào ngực Nghiêm Hi Quang, không dám khóc lớn tiếng, khóc sụt sùi khàn khàn.

L*иg ngực Nghiêm Hi Quang phập phồng kịch liệt, anh đang ngủ, thân trên ngay cả cái áo cũng không mặc, chỉ mặc quần ngủ dài màu trắng, cánh tay thuộc về đàn ông trẻ tuổi kéo cô,

lấy tay vuốt vuốt trán chật vật ẩm ướt của cô.

"Mộc Tinh... Em muốn dọa anh sao, đến cùng thế nào?"

"Xuỵt ——" Thẩm Mộc Tinh khóc sụt sùi, hình như nghe thấy tiếng lẩm bẩm của ông thợ may già, tranh thủ thời gian ra hiệu lên lầu.

Nghiêm Hi Quang nắm tay cô, nửa ôm, nửa dẫn cô lên lầu.

-----

Ngoài cửa sổ là đêm đen, Thẩm Mộc Tinh đi chân đất, ngồi trên giường của anh,

ga giường mềm mại bị anh giẫm ở lòng bàn chân, dùng đầu gối chống lấy cánh tay, hai tay bưng cho cô một ly nước nóng, cô nhẹ nhàng thổi, cúi đầu dí sát môi, uống một ngụm nhỏ cho ướt môi.

Nghiêm Hi Quang cầm một tấm khăn lông khô chụp lên đầu cô, lau tóc vụng về thay cô, giống như mới nhặt được một đứa bé lang thang trên đường.

"Đến cùng chuyện gì xảy ra? Sao không ở nhà?"

"Hả? Mộc Tinh, nói cho anh biết."

Thẩm Mộc Tinh sợ bị bại lộ ngón chân giật giật, lại uống một hớp nước, nhìn ra được đang cố gắng bình phục tâm tình của mình.

Cô lắc đầu, không nói chuyện.

Có nên nói cho anh biết không? Nếu như nói chuyện này cho anh biết, hoặc là để Thẩm Minh thì nhất định là sai lầm.

May mà không có chuyện.

Tiểu Trương kia động tà niệm rồi, hình như bị câu nói kia của cô dọa sợ, đuổi theo ra hẻm liền không nghe được tiếng bước chân của anh ta rồi.

Nhưng cô bị dọa sợ thật, dọa đến tứ chi như nhũn ra, bây giờ suy nghĩ một chút còn không bớt sợ, run lập cập.

"Có người ức hϊếp em sao?" Cặp mắt Nghiêm Hi Quang tỏ ra lo lắng, anh rất gấp, chuyện xảy ra với cô anh hoàn toàn không biết.

Thẩm Mộc Tinh nói: "Em trai em và mẹ em có mâu thuẫn... Chuyển đến kí túc xá..."

"Ừm, sau đó thì sao? Nói tiếp." Anh an vị trước mặt cô, thân trên theo chiều nghiêng của cô, cúi đầu nhìn thẳng mắt của cô, ánh mắt lo lắng.

"Em đến kí túc xá của chúng nó... Nó không có ở đó... Em liền quay về... Trên đường trở về..."

Cặp mắt Nghiêm Hi Quang trở nên hung hăng: "Gặp được chuyện gì?"

Thẩm Mộc Tinh xem xét ánh mắt anh, lập tức nghẹn lời lại.

"Nói tiếp!" Giọng điệu của anh có chút ra lệnh.

Thẩm Mộc Tinh sờ ly tráng men trong tay, cúi đầu nhìn mu bàn chân mình: "Thật ra không có xảy ra chuyện gì... Chỉ trách em nhát gan, trên đường đυ.ng phải một tên ngu ngốc đuổi theo em... Em liền chạy về."

Nghiêm Hi Quang đột nhiên nhích lại gần, ánh mắt không còn dọa người như ban nãy, hỏi: "Tên ngu ngốc nào?"

Mỗi một nơi đều co một hoặc hai tên ngu ngốc, nói ra tên, nghe liền biết.

Thẩm Mộc Tinh nói dối, đương nhiên sẽ không nói với anh lời thật,

chỉ có thể ấp úng nói: "Trời tối quá rồi, em lại sợ, không thấy rõ..."

"Vậy em có bị thương hay không?" Anh hỏi.

"Không có không có." Thẩm Mộc Tinh tranh thủ thời gian khoát tay: "Em chỉ... Em chỉ... bị run chân thôi..."

Nghiêm Hi Quang lập tức thở ra một hơi, từ trên giường đứng lên, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, giữ cho cô một bóng lưng.

Thẩm Mộc Tinh điều chỉnh cảm xúc, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cảm giác sợ hãi không còn mãnh liệt như ban nãy.

Phòng Nghiêm Hi Quang mặc dù không xa hoa, lại có mùi vị lành lạnh, nhưng lại khiến Thẩm Mộc Tinh cảm thấy có cảm giác an toàn.

Anh đưa lưng về phía cô, hỏi: "Dì Xà biết em đi không?"

Thẩm Mộc Tinh tức giận nói: "Nếu không phải bà giam lỏng em, sao em có thể đêm hôm khuya khoắt chạy đến chứ?"

Cô nghe thấy Nghiêm Hi Quang hít vào một hơi thật dài, sau đó xoay người lại, khẽ nhíu mày nhìn cô: "Sao em không biết điều như thế? Trời tối như vậy, một mình em chạy xa như thế?"

Đây cũng là lần từ khi quen biết anh đến nay, cô nghe được lời răn đe nặng nhất từ anh.

Thẩm Mộc Tinh không phải loại con gái phản nghịch không nghe lời, từ nhỏ rất ít bị giáo huấn vì cô rất ngoan, lúc bị trách cứ cô rất ngoan ngoãn nghe không nói lời nào.

Cô cúi đầu xuống, nhìn nước trong ly, trong lòng vẫn có chút uất ức, cặp mắt chậm rãi ướt.

"Không phải em không biết Thẩm Minh..."

"Em em đánh bạn học,

bị đội chính trị viên tuần tra xử phạt, tất cả mọi người đang chỉ trích nó, nhưng em biết, em em tự có lí do của mình."

"Nó hờn dỗi mẹ em mà chuyển đến kí túc xá, một mình tẩy tất, ăn mì tôm, giấc ngủ của nó ngắn, hiệp sĩ bắt tội phạm của đội tuần tra thích đánh bài xuyên đêm, nó ở đó chắc chắn không quen, nó gửi tin nhắn cho em, nói mình không làm."

Cô ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Hi Quang, Nghiêm Hi Quang cũng nhìn cô.

"Em của em rất đáng thương, dọn ra ngoài người trong nhà gọi điện kêu về, sao em có thể mặc kệ nó? Hôm nay em tìm cơ hội ra khỏi cửa rất nhiều lần, mẹ em chắn ở cửa ra vào chơi mạt chược, em ra không được, chỉ có thể chờ đến tối họ ngủ mới có thể chạy ra ngoài. Thằng em em, bây giờ còn đang vớt thi thể bên sông..."

Thẩm Mộc Tinh nói, nước mắt rơi lộp bộp vào ly nước.

Lông mày Nghiêm Hi Quang hơi động, lập tức đi tới.

Anh ôm cô từ phía sau vào lòng, ôm thật chặt, ma sát giữa vải áo làm cô yên tâm hơn, anh lại gần, hôn trên mặt cô một cái.

"Được rồi, không sao thì tốt."

Thẩm Mộc Tinh càng uất ức hơn: "Vậy mà anh còn nói em..."

"Không nói."

---

Nghiêm Hi Quang trải mền cho cô, Thẩm Mộc Tinh lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Minh.

Lần này, cậu nghe, giọng điệu mệt mỏi.

"Chị."

"Em kết thúc công việc rồi à?"

"Ừm, đang về đây." Cậu đang hút thuốc lá, bên kia xuất hiện tiếng nói chuyện phiếm, hẳn đang ở trên xe.

Thẩm Mộc Tinh cười: "Nghe nói em đi vớt thi thể? Em thật tàn bạo! Thế nào? Chơi vui không?"

"Làm sao chị biết?"

"À... Mẹ và ba bảo chị đến kí túc xá đón em về nhà, chị không tìm thấy em, liền về trước, Tiểu Trương... Tiểu Trương nói cho chị biết." Thẩm Mộc Tinh cười nói: "Em trai, vớt thi thể có dọa người lắm không?"

Thẩm Minh xùy cười một tiếng, hít một ngụm khói: "Người chết có gì mà sợ, là người đàn ông, không có tí sức lực nào."

Thẩm Mộc Tinh nói: "Em chị thật giỏi."

Thẩm Minh mệt mỏi cười: "Giỏi gì chứ."

Thẩm Mộc Tinh nói: "Chị ra lệnh cho em, ngày mai em nhất định phải chuyển về nhà cho chị, bằng không chị liền tuyệt thực."

"Tuyệt thôi. " Thẩm Minh chế giễu cô: "Khoai tây chiên, bún cay thập cẩm đừng ăn, đúng lúc giữ dáng hơn chút."

"Em! Thẩm Minh chị nói cho em biết! Chị không hù em đâu! Em có tin chị tuyệt thực thật không?"

"Được được được, em về không được sao?"

"Mẹ nói với chị nhiều lần, nhất định bảo chị dẫn em về."

Thẩm Minh dừng một chút: "Thật sao?"

"Lừa em thì thành chó nhỏ!"



cúp điện thoại, quay người lại, Nghiêm Hi Quang đã trải xong giường.

"Chó nhỏ, gối đầu muốn cứng hay mềm?" Anh đứng trước tủ quần áo hỏi.

"Đều được. Anh gối cái nào thì em gối cái đó.” Thẩm Mộc Tinh cười, nhào lên giường lăn lộn, không xấu hổ nói: "Ai nha, lại có thể cùng anh ngủ chung."

Cô vui vẻ hưng phấn nhào lộn cứ như hai người làm hòa thật nhanh.

Nghiêm Hi Quang nằm bên ngoài, vén chăn lên nói với cô: "Còn không ngủ sớm, mau vào ngủ."

Cô chui vào chăn, nũng nịu ôm eo anh, nghe mùi nước xã vải thơm ngát trên người anh, thỏa mãn nhắm mắt lại.

"Sau này em sẽ cẩn thận. " Cô nói: "Em muốn anh đưa em đến trường,

tan học anh đón em về."

"Anh biết rồi." Nghiêm Hi Quang trả lời ngay.

"Em sẽ không ra ngoài với người khác ban đêm."

"Ngoan."

"Anh biết không? Lúc chạy trốn em đã nghĩ, nếu như em thật sự xảy ra chuyện, có thể chúng ta sẽ không thể ở cùng nhau."

"Vì sao?"

"Bởi vì em là của anh, xảy ra chuyện thì không phải rồi..."

Nghiêm Hi Quang buồn cười nhìn cô, vuốt đầu cô, nói: "Thẩm Mộc Tinh, cho dù tay chân em bị phỏng đến chín mươi chín phần trăm thì em vẫn là của anh."

"Sao anh có thể nói chuyện đáng sợ như thế?"

Nghiêm Hi Quang nở nụ cười: "Coi như bị người ta ăn vào bụng rồi phun ra, thì cũng là của anh."

Anh nói xong, đưa tay tắt đèn.

Thẩm Mộc Tinh núp mình vào chăn, cười khanh khách, tay anh thọt lét trên người cô.

Tiếng cười của hai người trẻ tuổi quanh quẩn trong không gian.

"Bị ai ăn hết?"

"Bị em."

"Xuỵt —— đừng để ba anh nghe thấy."

"Chân em đừng đá lung tung."