Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!

Chương 16: Điện thoại

Edit: Tiểu Lăng

Đã hai tuần cô không đáp lại tin nhắn đầu tiên mà Nghiêm Hi Quang chủ động gửi cho cô.

Hôm đó Thẩm Mộc Tinh đang có tiết Anh, giáo viên tiếng Anh là giáo viên trường Đại học Du lịch, mới đi Mỹ về, khẩu ngữ thì trôi chảy nhất trong các giáo viên tiếng Anh mà cô từng gặp, nhưng phát âm thì đúng là… khó tả, chỉ có thể nói là “Chinglish” (Chinese + English: tiếng Anh kiểu người Trung). Hơn nữa là người phụ nữ bốn mươi này lại có một cái giọng em bé õng õng ẹo ẹo, một tiết Anh thì giảng đến nửa tiết về Mĩ. Giảng về những nơi bà ấy đã đi ở Mĩ, giảng câu chuyện lãng mạn rằng bà ấy đã gửi bưu thϊếp cho con gái, rằng bà được lướt iPad của Apple. Hồi đó, không mấy ai dùng điện thoại Apple, Nokia mới là vương đạo.

Thẩm Mộc Tinh hoàn toàn không nghe bà giảng, vì cô cảm thấy cô giáo tiếng Anh đang làm chậm trễ thời gian của cô. Những gì bà giảng, hoàn toàn không dùng để thi Đại học, còn không bằng miệt mài làm đề thi thử.

Thật ra ở Trung Quốc, phần lớn các học sinh giỏi không phải nhờ thầy cô dạy, mà tất cả đều dựa vào tự gặm sách vở. Lấy lời của giáo viên Trung Quốc, đó là “Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở chính mình”: Một tiết 45 phút, rất ít thầy cô giảng hết cả tiết, trừ lúc hiệu trưởng tới dự giờ.

Tiết tiếng Anh rất sôi nổi, giáo viên không nghiêm túc, học sinh bên dưới đã làm đủ thứ. Ngay cả lúc Nokia của Thẩm Mộc Tinh reo chuông, cô giáo cũng không phát hiện.

Cô nhìn cửa trước cửa sau, xác định ‘bà già’ không theo dõi ở bên ngoài, liền lấy di động ra. Tin nhắn hồi đó phải mở hộp thư mới biết là ai gửi. Mới đầu cô cũng không để ý, nhưng lúc thấy tên người gửi, mắt cô lập tức sáng long lanh.

Là Nghiêm Hi Quang!

“Hôm nay tôi đến Ôn Châu rồi, tan học đi đón cô.”

Gửi tin nhắn thật sự không giống tác phong thường ngày của anh, hồi trước, dù có chờ cô về nhà, anh cũng sẽ trực tiếp gọi điện, chứ không phải nhắn tin. Một người đến nói chuyện còn lười, sao có thể đi bấm phím?

Xem ra mặc kệ anh thì anh cũng sẽ sốt ruột.

Thẩm Mộc Tinh vui vẻ đọc đi đọc lại tin nhắn nhiều lần, thế nên hoàn toàn không phát hiện ‘bà già’ đã đứng ở cửa ra vào, nghiêm túc nhìn cô. Mãi đến khi Thẩm Mộc Tinh bất chợt ngẩng đầu, chỉ cảm thấy đầu phát nổ, vội vàng nhét điện thoại về!

Khác với hôm khai giảng, hôm nay ‘bà già’ rất nể mặt lớp trưởng cô, trầm mặt rời đi.

Tận đến lúc tan học, Thẩm Mộc Tinh vẫn chưa thể phản ứng kịp cái tâm trạng kỳ dị bị cô giáo trừng mắt lại không bị dạy dỗ này.

Tan học, tất cả đều thu dọn cặp sách, ‘bà già’ gọi Thẩm Mộc Tinh lên văn phòng, Thẩm Mộc Tinh chủ động giao di động ra.

Bà già thở dài, nói: “Lên đại học thì làm gì cũng được.”

“Đây là cái thứ hai rồi đấy? Tôi không muốn phải tịch thu cái thứ ba đâu, điện thoại để chỗ tôi, đến lúc tốt nghiệp thì đến chỗ tôi lấy.”

“Thẩm Mộc Tinh à, em đừng để tôi thất vọng lần nữa.”

Thẩm Mộc Tinh không chịu được nhất là hai chữ này, tay nắm sau lưng, lệ đã đầy ngập hốc mắt.

Điện thoại, đối với một học sinh trung học, là một vật không thể để lộ. Không ai cấm mang điện thoại, nhưng chỉ cần bị phát hiện sử dụng trong lớp, thì giống như tội phạm bị bắt ngay khi còn cầm hung khí trên tay, không cách nào bao biện nữa.

Bà già thấy Thẩm Mộc Tinh sắp khóc, lại thở dài: “Em là trò giỏi, lòng cầu tiến và tự trọng rất lớn, tôi không nói em nữa, mau về nhà đi!”

“Em chào cô…” Giọng cô cực yếu ớt, tay nắm chặt sau lưng, xoay người rời khỏi văn phòng.

Cô đeo cặp, ủ rũ đi ra cổng trường, đã thấy chiếc Jinbei của Nghiêm Hi Quang đỗ ở đó. Học sinh ở cổng trường đã rời đi hết, anh vẫn dựa lưng vào thân xe, đứng ở nơi dễ thấy nhất, cúi đầu nhìn điện thoại, lông mày hơi nhíu lại.

Thân hình của anh quả thật rất đẹp, dùng cách xưa để nói thì là tay chân dài, đứng cạnh xe dưới đèn sáng khi xung quanh đen kịt, khiến anh biến thành một tấm hình cắt, mang mùi vị siêu phàm thế tục.

Như có cảm ứng, anh ngẩng đầu lên, thấy cô đâm đầu đi tới, mặt nhỏ bình tĩnh, nhưng miệng lại bĩu lên đến mức có thể treo được một cái bình dầu.

Anh đứng thẳng người, giơ điện thoại trong tay lên, hơi nôn nóng hỏi: “Điện cho cô sao không tiếp?”

Thẩm Mộc Tinh đứng trước mặt anh, hai tay nắm chặt quai cặp, uể oải nói: “Đừng gọi cho tôi nữa, điện thoại ở chỗ chủ nhiệm lớp tôi rồi, tôi với anh mà bị phát hiện thì toi.”

Nghiêm Hi Quang hơi ngẩn ra, nghiền ngẫm câu cuối của cô, bỗng cười nhẹ nhõm, hứng thú nhìn cô: “Lại bị thu rồi hả?”

Thẩm Mộc Tinh bĩu môi, trừng anh một cái, trực tiếp lên xe.

Nghiêm Hi Quang khởi động máy, chạy xe trên đường cái, quay đầu nhìn cô cười.

Thẩm Mộc Tinh cảm thấy sao người đàn ông này lại đáng ghét như vậy? Không phải chuyện gì hay, mà cứ bày ra cái vẻ chê cười cô, huống hồ điện thoại đó cũng là do anh mua, là do anh bỏ tiền.

Cô quay đầu trừng anh, Nghiêm Hi Quang biết rõ cô đang nhìn mình, mắt nhìn đằng trước, nhưng trên môi vẫn không bớt vui vẻ.

“Nghiêm Hi Quang, anh cười gì đó?”

“Tôi có cười sao?”

“Anh đang cười.”

“Không cười.”

“Thần kinh! Rõ ràng anh đang cười!”

Lần nay anh dứt khoát cười ra tiếng, đặt tay lên vô-lăng, trông có vẻ lười nhác.

“Cô không hỏi cô ấy, vì sao phải tịch thu điện thoại của cô à?” Anh nói.

“Chỉ vì tôi là học sinh, cô ấy là cô giáo!”

“Cô giáo thì sao?”

“Tôi sợ cô ấy, cô ấy vừa nói thất vọng với tôi, tôi đã muốn khóc…”

Anh quay đầu nhìn cô một cái: “Cô còn khóc nữa à?”

“Ừ!”

Anh nhìn cô như nhìn một đứa trẻ, mày vặn thành một độ cong dở khóc dở cười: “Khóc gì, cô ấy chỉ là giáo viên mà thôi.”

“Anh không hiểu.”

“Tôi không hiểu.”

Thẩm Mộc Tinh cho là anh đang giễu cợt cô, nói: “Thứ hai tôi đi xin cô ấy, hỏi cô ấy xem có thể đưa điện thoại cho tôi không.”

Nghiêm Hi Quang không nói gì.

Cả hai đều im lặng, ánh mắt Nghiêm Hi Quang thỉnh thoảng ngó sang tiệm nhỏ bên đường.

Xe chạy đến gần phố Tín Hà, anh dừng xe lại.

“Chờ tôi trên xe.” Anh nói xong, mở cửa xuống xe.

Thẩm Mộc Tinh thấy anh trực tiếp đi tới một tiệm di động rất nhỏ, lòng căng thẳng, vội vàng cởi đai an toàn ra đuổi theo.

Nghiêm Hi Quang đang nói gì đó với nhân viên trước quầy, thấy cô thở hổn hển chạy vào, cũng không để ý, trực tiếp nói với nhân viên: “Được rồi, tôi lấy cái này.”

Thẩm Mộc Tinh thấy nhân viên cất một chiếc Nokia giống cái cũ của cô như đúc vào hộp, nhíu mày.

“Nghiêm Hi Quang, tôi không cần anh mua điện thoại cho tôi, sau này cũng không cần.” Mặt cô đỏ lên.

Anh nhận lấy túi từ trong tay nhân viên, lấy ví ra trả tiền, nói rất tự nhiên: “Tôi vừa nạp thẻ điện thoại, cậu ta tặng nó cho tôi.”

Nhân viên bán hang cũng là một anh chàng trẻ tuổi, lập tức đón ý hùa theo anh: “Đúng đúng đúng, đây là hoạt động hằng năm của tiệm chúng tôi, hai người đừng trả lại nha!”

Anh giao tiền xong, mang túi rời đi, Thẩm Mộc Tinh đuổi theo.

Về xe, anh nhét túi vào trong lòng cô, quay người đi thắt đai an toàn. Thẩm Mộc Tinh cúi đầu nhìn chiếc điện thoại ấy, tùy ý để nó rơi xuống đùi mình, không vươn tay nhấc lên.

“Anh làm gì vậy chứ…” Dưới ánh đèn vàng ấm áp, mặt cô đỏ ửng.

Nghiêm Hi Quang tắt đèn trong xe đi, đặt tay lên vô-lăng, khởi động xe.

“Cô lấy mà dùng.” Anh nói.

“Nhưng đây là anh mua.”

“Là đồ được tặng.”

“Đồ được tặng cũng là anh mua! Tôi không thể dùng.”

Cô đặt di động lên đùi anh, Nghiêm Hi Quang dời một tay khỏi vô-lăng, chặn cổ tay cô lại.

“Cô cầm lấy.”

Giọng anh có phần ra lệnh.

Thẩm Mộc Tinh cúi đầu xuống, rút tay về, cầm chiếc điện thoại ấy như cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay.

“Tôi không thể dùng đồ của anh.”

Anh không nói lời nào, dường như thật sự coi cô là một đứa trẻ không có quyền tự chủ.

“Nghiêm Hi Quang, anh còn như thế tôi sẽ giận đấy.”

Cô nghiêm túc nhìn anh, vẻ không chịu.

Rốt cuộc Nghiêm Hi Quang cũng quay đầu nhìn cô, như dỗ cô vậy, cười một tiếng làm hòa: “Cô cầm đi, lần sau nếu cô giáo nói cô, cô trực tiếp cho cô ấy luôn, tịch thu thì lại mua, không phải khóc.”

“Anh nói là lần sau bị tịch thu anh lại mua cho tôi?”

“Ừ.”

“Anh…”

“Dù sao cũng phải nạp thẻ điện thoại.”

Anh bỗng giải thích một câu như vậy.

Nhưng giải thích là che giấu, tâm trạng Thẩm Mộc Tinh thoáng cái đã không bối rối như thế nữa.

Cô cười lắc đầu, lấy di động từ trong hộp ra, xem trái lật phải, nói: “Aiz, anh chủ lớn Nghiêm thật sự là tài đại khí thô!”

“Hai trăm khối thôi.”

“Hai trăm khối thôi thì không phải là tiền à? Anh muốn tặng điện thoại cho tôi thì sao không tặng luôn cái tốt nhất đi? Không thì thế này, tôi thích con kia của anh, chúng ta đổi với nhau, lần sau tôi bị cô tịch thu cho anh đau lòng chết luôn.”

Anh nhìn con Nokia đời mới nhất bên cạnh sáp thơm, chẳng thèm để ý.

Thẩm Mộc Tinh trêu chọc anh, lấy điện thoại của anh, hù: “Tôi đổi thật đó?”

“Đổi đi.” Anh nói, không hề gì, như thể có thật sự đưa điện thoại mình cho cô cũng sẽ không đau lòng.

Làm sao Thẩm Mộc Tinh có thể đổi thật, chỉ cầm di động của anh giả bộ hý hoáy thôi.

Nghiêm Hi Quang hình như hơi khác các chàng trai khác, Hạ Thành và Thẩm Minh không cho Thẩm Mộc Tinh xem điện thoại của mình, lý do là vì trong đó có nhiều thứ không phù hợp với trẻ nhỏ. Thời đó vẫn chưa có mạng đám mây và Nora*, các nam sinh thường gửi file đuôi MP4 vào di động, lúc dùng thì lấy ra, down một tệp cũng không dễ, nên thường không xóa.

(*) mạng đám mây chỉ QQ (có biểu tượng hình đám mây), là một ứng dụng có chức năng tương tự Messenger; còn Nora là phần mềm nghe nhạc offline

Vậy mà lúc cô đυ.ng vào điện thoại của Nghiêm Hi Quang, anh lại không hề có phản ứng từ chối nào.

Màn hình điện thoại của anh là hình một bộ âu phục màu đen cực đẹp, có thể thấy là anh cực thích âu phục.

Mở nhật ký cuộc gọi của anh, một hàng dài tên đỏ hiện ra, là những cuộc vừa rồi anh gọi cho cô mà cô không tiếp.

Thẩm Mộc Tinh nhìn hàng dài tên của mình trong nhật ký cuộc gọi của anh, một lúc lâu sau mới phát hiện, thì ra trong điện thoại, anh lưu tên cô là Mộc Tinh, mà không phải Thẩm Mộc Tinh.

Mộc Tinh…



Tối về đến nhà, thứ sáu Thẩm Minh không có ca đêm, sau tan tầm vẫn cứ dính lấy cô, mãi đến giờ cơm mới bị mẹ gọi xuống nhà. Rốt cuộc Thẩm Mộc Tinh cũng có cơ hội lấy điện thoại mới của mình ra, đổi SIM anh mua cho, lén bỏ vào ngăn kéo.

SIM mới mua phải chờ mấy giờ mới dùng được, đến lúc ăn xong cơm tối, cô vội vàng về phòng, khóa cửa lại, lấy di động ra nhắn tin cho anh.

“Ăn cơm chưa?”

Cô cắn môi, chạy đến bên cửa sổ nhìn cửa sổ nhà anh, cửa sổ nhà anh sáng.

Điện thoại rung một cái, anh nhắn lại.

“Vừa ăn xong.”

Thẩm Mộc Tinh cong môi, ngón tay nhanh chóng bấm phím.

“Nghiêm Hi Quang, tôi hỏi anh này, tại sao anh phải mua điện thoại cho tôi?”

Qua một hồi lâu, mãi đến khi cô cho là anh sẽ không trả lời, mới nhận được tin nhắn của anh.

“Sợ không tìm thấy cô.”

Khóe miệng cô cong lên một nụ cười ngọt ngào.

“Không tìm thấy tôi thì sao?”

Nghiêm Hi Quang không đáp lại.

Thẩm Mộc Tinh đợi, đợi mãi, nhưng vẫn không đợi được anh trả lời, lòng ấm ức, nhắn thêm một tin: “Nghiêm Hi Quang, anh không trả lời tin nhắn của tôi, tôi sẽ giận đấy.”

Cô rất thích dùng cái lý do rách nát này để uy hϊếp người ta, vậy mà gần như lần nào Nghiêm Hi Quang cũng trúng chiêu.

Anh rất nhanh đã nhắn lại.

“Sẽ rất muốn hút thuốc.”