Quan Phán tay cầm chặt muỗng cháo.
Ánh mắt của Chu Niệm Viễn nhìn cậu càng lúc càng sâu thẳm khiến cậu không dám nhìn anh.
Cuối cùng cậu chỉ có thể đáp lại: “Để cho tôi nghĩ một chút.”
Chu Niệm Viễn cũng chỉ có thể cười khổ: “Là tôi không tốt, bản thân tôi biết rõ đây là đống bùn hôi tanh mà lại còn cố ý muốn kéo cậu theo với mình.”
Quan Phán nghe vậy liền lắc đầu.
Cậu làm sao mà không nguyện ý ở bên cạnh anh chứ, cho dù là núi đao biển lửa cậu đây cũng cam tâm tình nguyện mà đi theo anh.
Nhưng cậu lại không có lòng tin ở chính mình.
Cậu là một người yếu đuối, chỉ sợ khi đã hãm mình vào đống bùn ấy cùng anh rồi đến giây phút quyết định cậu lại chẳng muốn rời đi nữa…
Thấy cậu không nói gì, Chu Niệm Viễn cũng không nhiều lời nữa.
Cả hai người đều rơi vào trầm mặc.
Quan Phán đút Chu Niệm Viễn ăn xong cháo thì cũng quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Cả một đêm thao thức.
Sáng hôm sau khi cậu thức dậy tinh thần không tốt lắm, vậy mà hôm nay Cổ Cầm lại đến.
Bà cố tình đến tìm cậu: “Nói chuyện với tôi một chút.”
Quan Phán cũng không thể từ chối.
Cổ Cầm nói ngay vào vấn đề chính: “Cậu không thích hợp với Niệm Viễn.”
Quan Phán nhìn bà rồi nhẹ giọng trả lời: “Thưa dì, dì đã qua thăm Niệm Viễn chưa?”
Chu Niệm Viễn ngày hôm qua bị thương vậy mà Cổ Cầm hôm nay mới đến.
Cổ Cầm nheo mắt lại, nói: “Cậu đừng cố ý đổi đề tài.”
Quan Phán nghe vậy cũng chỉ biết cúi đầu im lặng.
Cậu cảm thấy Chu Niệm Viễn rất đáng thương, xung quanh chẳng có lấy một người thân thật lòng quan tâm đến anh cả.
Cổ Cầm khoanh hai tay trước ngực, từ trên xuống dưới đánh giá cậu một phen, rồi nói: “Cậu biết không, người thích Chu Niệm Viễn, muốn được gả vào Chu gia nhiều đến mức đếm không xuể, cậu là người có tiêu chuẩn kém nhất.”
Quan Phán lặng lẽ mà nghe, vẫn như cũ không nói gì cả.
Nói xong bà quay người bước đi, chân mang giày cao gót dẫm từng bước mạnh mẽ về phía phòng ngủ của Chu Niệm Viễn.
Quan Phán đứng bất động tại chỗ.
Không lâu sau lại nghe thấy âm thanh sắc bén của Cổ Cầm truyền ra từ phòng của Chu Niệm Viễn: “Con nghĩ là mẹ không biết con tính làm gì sao, nói cho con biết, chuyện này mẹ tuyệt đối không đồng ý.”
Chu Niệm Viễn dường như đang nói gì đó, lại dường như cái gì cũng không nói.
Quan Phán đứng bên ngoài nên cũng không nghe rõ.
Rất nhanh sau đó Cổ Cầm buồn bực mà bước ra khỏi phòng.
Thấy Quan Phán còn đứng trước cửa, bà lạnh lùng nói: “Cậu ngày hôm nay liền rời đi đi, tôi sẽ cho người hộ tống cậu ra sân bay.”
Quan Phán ngừng một chút rồi nói: “Xin lỗi thưa gì, con sẽ ở lại.”
Cổ Cầm kinh ngạc nhìn cậu.
Có lẽ do bà chưa bao giờ nghĩ sẽ bị cậu phản bác lại.
Bà nhếch mi khinh thường: “Cho dù cậu có dồn tâm ý vào nó, thì con trai tôi cũng sẽ không thích cậu đâu.”
Quan Phán trầm mặc một chút rồi nói: “Thưa dì, nếu như dì thật sự yêu thương Niệm Viễn, thì nên ủng hộ cậu ấy, cậu ấy hiện tại đang trong lúc khó khăn…”
Cổ Cầm chặn ngang lời cậu: “Sống rất khó khăn?”
Quan Phán gật đầu.
Cổ Cầm dường như đã hiểu ra chuyện gì đó, bà khẽ quay đầu nhìn về phía phòng ngủ một cái, cười mỉa mai nói: “Thì ra là thế.”
Trên mặt bà là sự chế nhạo không hề có ý che dấu.
Quan Phán âm thầm nhíu mày.
Nhưng có lẽ đây là chuyện riêng giữa hai mẹ con họ, cậu cũng chẳng thể nhiều lời.
Cổ Cầm liếc nhìn cậu một cái rồi nói: “Tôi khuyên cậu tốt nhất nên sớm rời đi, đừng tự dìm mình trong hồ nước đυ.c này, thằng con trai của tôi rất lợi hại, không phải chỉ với mình cậu là có thể điều khiển được nó.”
Quan Phán lại nhắm mắt, nói cũng không nói.
Cổ Cầm có cảm giác bản thân đang lảm nhảm với một khúc gỗ, rất là nhàm chán vì thế nói xong bà liền xoay người rời đi.
Quan Phán đứng trên hành lang một lúc sau đó mới nhẹ nhàng gõ cánh cửa không được khép kín nãy giờ.
Thanh âm khàn khàn của Chu Niệm Viễn truyền lại: “Mời vào.”
Quan Phán bước vào, nhìn anh rồi hỏi: “Cậu có cảm thây khá hơn không?”
Chu Niệm Viễn khẽ gật đầu: “Vị trí bị thương cũng không phải chỗ quá nguy hiểm, cậu không cần phải lo lắng.”
Quan Phán khẽ “Ừ” một tiếng rồi ngồi lại bên mép giường.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu.
Cậu khẽ mím môi một cái, lúc muốn nói chuyện thì y tá lại bước vào để thay thuốc cho Chu Niệm Viễn, cậu lại im lặng.
Chu Niệm Viễn sợ cậu buồn chán, cố ý tìm một đề tài nói chuyện: “Ăn sáng chưa?”
Quan Phán lắc đầu.
Chu Niệm Viễn lại ôn nhu: “Vậy cậu đi ăn sáng trước đi.”
Quan Phán nghĩ một chút liền đứng dậy.
Đi đến cửa cậu lại quay lại nhìn, xuang quanh Chu Niệm Viễn đầy y tá và người giúp việc nhưng tuyệt đối không có lấy một người thân nào.
Cậu khẽ thở dài.
Ăn xong bữa sáng liền thấy Hạ Cảnh đứng trong phòng ăn chờ, nhìn cậu nghiêm nghị nói: “Anh Chu có dặn, muốn tôi dẫn cậu đi chơi.”
Lúc nãy Chu Niệm Viễn cũng không nhắc đến vấn đề này.
Quan Phán do dự một chút: “Hôm nay nóng lắm, tôi không muốn ra ngoài.”
Hạ Cảnh nói: “Vậy không biết cậu Quan có chuyện gì muốn làm không, để tôi giúp cậu.”
Quan Phán lắc đầu: “Cậu bận việc thì cứ đi xử lý đi, không cần phải lo lắng cho tôi.”
Hạ Cảnh cười nói: “Có phải cậu đang lo cho anh Vương không?”
Quan Phán cũng không phủ nhận.
Hạ Cảnh nói tiếp: “Tôi ở bên cạnh anh Chu đã nhiều năm, kẻ muốn nịnh bợ anh ấy nhiều như cá dưới sông, ai cũng có mục đích riêng của họ, chỉ có cậu là thật lòng quan tâm cho anh ấy.”
Đây không phải là lần đầu cậu ta nói những lời này.
Từ ngày đầu tiên, cậu đã cảm thấy mối quan hệ giữa Quan Phán và Chu Niệm Viễn rất tốt.
Quan Phán ngược lại có chút ngỡ ngàng, cậu chỉ cảm thấy mình cà Chu Niệm Viễn là những người bạn cũ của nhau, nhưng không phải là bạn tốt.
Hạ Cảnh nói: “Cậu nên ở cạnh anh Chu nhiều hơn, anh ấy nhất định rất thích.”
Quan Phán nhẹ giọng đồng ý.
Hạ Cảnh bất động thanh sắc mà nhìn Quan Phán.
Nhìn thế nào thì Quan Phán cũng là một nhìn chất phác thật thà, lớn lên cũng chỉ bình thường.
Khẩu vị của Chu Niệm Viễn đúng là có chút đặc biệt rồi.
Hạ Cảnh thầm nghĩ, sau đó cùng Quan Phán đi đến phòng của Chu Niệm Viễn.
Lúc này Chu Niệm Viễn cũng đã thay thuốc xong.
Hạ Cảnh báo lại ý của Quan Phán cho Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn nói: “Ban ngày đúng thật là rất nóng, là do tôi suy nghĩ không chu đáo, vậy cậu buổi tối đưa Phán ra bờ sông ngắm cảnh đi.”
Quan Phán nghe vậy vội vàng xua tay: “Không cần đâu.”
Cậu vốn dĩ chỉ thích ở trong nhà, không thích những nơi quá ồn áo náo nhiệt.
Chu Niệm Viễn biết rõ điều này, nên cũng không miễn cưỡng cậu.
Sau đó Hạ Cảnh lại báo cáo lại tình hình của công ty cho Chu Niệm Viễn.
Quan Phán nghe một chút lại phát hiện tất cả những gì Hạ Cảnh nói nãy giờ đều là bí mật của Chu gia.
Cậu ngồi một lúc liền thấy bất an, bèn tìm cách rời đi.
Chu Niệm Viễn lại đột nhiên gọi cậu: “Phán, tôi muốn uống nước.”
Quan Phán muốn đi cũng không được nữa, chỉ có thể lẳng lặng đi rót nước.
Cậu đem nước đưa cho Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn không nhận, chỉ nhìn cậu.
Quan Phán do dự vài giây, mới hiểu ý, anh đây là đang muốn cậu chăm anh uống nước.
Cậu cũng chỉ đành rủ mắt làm theo.
Hạ Cảnh cũng đã ngừng nói từ lâu, chăm chăm nhìn động tác của cậu.
Chu Niệm Viễn thản nhiên liếc mắt qua.
Hạ Cảnh mắt khẽ giật vài cái, tiếp tục báo cáo.
Quan Phán đến cuối cùng vẫn bị ép nghe hết bí mật của Chu gia.
Ông nội của Chu Niệm Viễn có ba người vợ, bà nội của anh là vợ cả, từ sớm đã không được yêu thương.
Mà có thể vì lý do này mà Chu Niệm Viễn mới có được cái chức vị gia chủ nhà họ Chu, các bà vợ lẻ khác thấy vậy đều không vừa lòng.
Đặc biệt là bà ba, ỷ vào việc còn trẻ xinh đẹp, không ít lần ở trước mặt ông nội Chu giựt dây kiếm chuyện.
Bà nội của Chu Niệm Viễn thì luôn ủng hộ cậu, lại thêm vị trí bà cả, quyền lợi luôn hơn người khác, nhưng Cổ Cầm lại không tin tưởng bà, lúc nào cũng cho rằng vị trí của bà sẽ có ngày bị lật đổ.
Quan Phán nghe xong về mấy mối quan hệ lằng nhằng này lại bắt đầu cảm thán.
Chỉ thấy Chu Niệm Viễn càng tội hơn, xung quanh chẳng có lấy một người đáng tin.
Còn mẹ ruột của anh, Cổ Cầm thì lại là một người không thể dựa dẫm vào, trong mắt bà chỉ có quyền lực, căn bản là không hề quan tâm đến anh.
Hạ Cảnh sau khi báo cáo xong liền lập tức rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Quan Phán và Chu Niệm Viễn.
Lúc này mặt trời đã sớm lên cao, từng tia nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào căn phòng.
Quan Phán thấp giọng nói: “Kết hôn… có thời hạn không?”
Chu Niệm Viễn ngước mắt nhìn cậu.
Giọng Chu Niệm Viễn vô cùng dịu dàng: “Tối thiểu là hai năm, tôi cần thời gian để ổn định lại Chu gia.”
Quan Phán yên lặng suy nghĩ, hai năm thôi mà, cũng chẳng tính là dài.
Cậu đã yêu thầm Chu Niệm Viễn cả mười năm, giờ thêm vào hai năm có là gì đâu.
Huống chi cậu cùng đi với Chu Niệm Viễn một đoạn đường thanh xuân, cũng xem như là cho nửa đời sau của cậu một chút hồi ức tốt đẹp.
Cậu đáp: “Tôi hiểu rồi.”
Chu Niệm Viễn im lặng nhìn cậu.
Quan Phán lại nói: “Tôi đồng ý cùng cậu kết hôn giả.”
Đây là quyết định cuối cùng sau khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng của cậu.
Chu Niệm Viễn biết cậu là một người nói được làm được vì thế chậm rãi nở nụ cười: “Phán, cám ơn cậu.”