Chương 75:
Cho dù Mạnh Nhạc Nhạc có chống cự lại thì phản ứng sinh lý cô cũng không thể kiểm soát được, mỗi lần người đàn ông va chạm, bên trong co thắt dữ dội, mỗi lần xông lên như rút đi toàn bộ sức lực, thậm chí cô có ảo giác bị một cây gậy đâm hỏng, cô không nói được gì cả, chỉ có thể nghiến răng nghe người đàn ông tiếp tục chất vấn: "Còn nhớ rõ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô không?"
Lần đầu tiên? Trong phòng cung cấp điện sao?
"Lúc đó, cô đang làʍ t̠ìиɦ với ai đó trong tủ quần áo, anh ta là Lục Vị, các người thực đúng là rất đói khát, thậm chí không muốn tìm một phòng mà làm ngay trong tủ quần áo của nhà họ Vương. Trong tủ thì rung lắc dữ dội, khi cô bước ra thì chân đã mềm nhũn.”
Khi đó, Phương Tu thực sự đang ở bên ngoài sao?
Thế mà hiện tại không thể nào nghĩ đến chuyện đó được nữa, Mạnh Nhạc Nhạc cố gắng kìm tiếng rêи ɾỉ trong miệng, dùng hết sức muốn rời khỏi người đàn ông này, nhưng mới di chuyển một chút đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông bắt trở lại, dươиɠ ѵậŧ đâm vào dữ dội thậm chí càng hung ác, qυყ đầυ phá vỡ miệng hoa huyệt, tiếp theo giống như là đang cố gắng hết sức đâm thẳng vào để trừng phạt cô, hai túi lớn tát mạnh vào miệng huyệt.
Nỗ lực chạy trốn của người phụ nữ chẳng có tác dụng gì cả, ngoại trừ việc bị làm một cách tàn nhẫn hơn, thậm chí Phương Tu còn không thay đổi giọng nói của mình, hắn lên tiếng: "Sau đó cô lại bắt đầu dụ dỗ tôi, nửa đêm thủ da^ʍ trước mặt tôi, đem quả dưa chuột nhét vào hoa huyệt của cô, dâʍ ŧᏂủy̠ đều phun trên mặt tôi, rốt cuộc tôi cũng không nhịn được. Tôi làm cô, vừa chặt vừa ướt giống hiện tại, mυ'ŧ chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của tôi, lúc ấy tôi làm mạnh đến nỗi hưng phấn tiểu ra mà, không nhớ sao? Vừa nãy một bên cắm một bên tiểu, nướ© ŧıểυ đồng thời bắn vào trong hoa huyệt ấm nóng và mềm mại của cô, rồi đâm đến cực hạn."
"À, còn có trong rạp chiếu phim cô dụ dỗ tôi rồi bị làm trên cầu thang, mỗi lần đi lên một bậc là phải ra vào chục cái. Trên cầu thang đều là dâʍ ŧᏂủy̠. Sau khi cô ngủ quên, tôi đã xuống lầu dọn sạch, lau ba lần mới sạch sẽ đấy."
"Chúng ta đã làm tổng cộng bốn lần, lần nào cô cũng ướt đẫm, khóc lóc van xin tôi, cô quên rồi hả? Nhân tiện, tôi biết bí mật của cô. Bởi vì cô tin tưởng tôi, bây giờ cô xem tôi là cái gì, sau khi dùng xong liền vứt bỏ?"
"Ngoài tôi và Lục Vị, còn có Trần Kiến Bạch, phải không? Anh đã làm cô như thế nào, hả?"
Mạnh Nhạc Nhạc mở to hai mắt, thậm chí không còn thời gian quan tâm đến hoa huyệt vẫn đang bị ra vào một cách mạnh bạo, hàng loạt lời nói của người đàn ông khiến cô không thể tin được, đầu tiên là cô không thể tin được Phương Tu sẽ nói những điều như vậy, thứ hai làm thế nào anh ta biết chuyện của mình và Trần Kiến Bạch.
"Tò mò vì sao tôi biết được ư?"
Vòng eo rắn chắc và gầy gò của người đàn ông cũng không ngừng chuyển động khi nói chuyện, ngược lại còn tăng thêm biên độ. Mỗi lần làm cho hoa huyệt người phụ nữ bủn rủn, Mạnh Nhạc Nhạc lại không ngưng thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi, phản kháng duy nhất cô có thể làm là không nói lời nào.
"Tối hôm đó khi cô đến cứu Tiêu Điệp, quần áo trên người cô có những đốm màu trắng, rõ ràng là thứ do một người đàn ông bắn ra. Thế nào làʍ t̠ìиɦ với thầy giáo thoải mái không? Làm bao nhiêu lần rồi? Nhìn Trần Kiến Bạch có vẻ yếu ớt, có thể thỏa mãn cô sao?"
Phương Tu đột ngột dừng lại, dường như anh đang thực sự suy nghĩ, sau đó nở một nụ cười không thể hiểu nổi.
"A, nhìn xem tôi hỏi cái gì này, hẳn là không được rồi, nếu không tại sao cô lại chọn Tiêu Điệp? Trong số rất nhiều người, cô thích Tiêu Điệp nhất đúng không?"
Hình như người đàn ông nhớ đến cái gì, tiếp tục nói: "Đúng rồi, lúc trước đi tắm tôi vô tình nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của Tiêu Điệp quả thật vừa thô vừa dài, nhất định làm vừa lòng cô nhất."
Phương Tu nói xong, một tay nâng chân của người phụ nữ lên, đặt ở trên vai mình, hơi nhướn người về phía trước, dùng sức của cả cơ thể đâm vào một góc chéo.
Qυყ đầυ to lớn dùng sức tiến vào phá vỡ lối vào tử ©υиɠ, đâm thẳng vào, dường như muốn đâm nát tử ©υиɠ.
"A ..." Mạnh Nhạc Nhạc không khống chế được mà hét lên một tiếng, thịt non mềm đau đến cực điểm, cô chưa bao giờ bị đả kích dữ dội như vậy, trên người đau đến phát run.
Thậm chí cô muốn cầu xin lòng thương xót trong nháy mắt, cầu xin người đàn ông đừng tàn nhẫn như vậy, nhưng tính bướng bỉnh của cô vẫn chiếm ưu thế, cô dùng hết sức để hồi phục: "Đúng vậy, anh ấy làm cho tôi thoải mái, tốt hơn anh rất nhiều."
Người đàn ông nheo mắt nhìn bộ dạng đang cố gắng gồng lên của người phụ nữ, ngược lại hắn không tức giận mà đáp lại một cách thản nhiên: "Nhưng cậu ta thật sự có thể thỏa mãn cô sao? Nếu như có thể thỏa mãn cô, hiện tại sao cô lại ướt như vậy? Cô hút chặt tôi như vậy, thật ra cô cũng muốn bị tôi làm."
"À, Tiêu Điệp còn chưa biết bí mật của cô phải không, cô không tin cậu ta sao? Haha,cậu ta còn không bằng người bạn thân là tôi nữa."
Phương Tu cúi người xuống, dươиɠ ѵậŧ to lớn vẫn duy trì sức mạnh điên cuồng ra vào, rất nhanh đã đâm nát hoa huyệt khiến nó sưng đỏ, Mạnh Nhạc Nhạc còn không kịp trả lời.
Tất cả các dây thần kinh dường như bị dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông chèn ép, thân thể và ý thức đều bị kéo rách, thậm chí đầu óc cũng trống rỗng, cơ thể tích tự kɧoáı ©ảʍ đạt đến đỉnh điểm, cuối cùng dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông lại xuyên qua cửa tử ©υиɠ, chất lỏng nóng bắn ra như nổ tung cơ thể, không hề hay biết mà bắn vào tử ©υиɠ.
Mạnh Nhạc Nhạc ưỡn eo, toàn thân run rẩy, hoa huyệt hỗn loạn rối tinh rối mù, trong cơn cao trào đến cực hạn, cô nghe thấy những lời cuối cùng của người đàn ông.
"Cái cô gọi đó là tình yêu cũng không khác gì thế này mà thôi."
Bởi vì cô đã cố gắng kìm nén tiếng rêи ɾỉ, kìm nén kɧoáı ©ảʍ, bị làm quá mạnh và tàn nhẫn, thế nên lúc này như núi lửa phun trào, kɧoáı ©ảʍ rửa sạch thần kinh hết lần này đến lần khác.
Sau đó, cô không kìm được nước mắt, không biết là do lời nói của người đàn ông, hay là vì kɧoáı ©ảʍ điên cuồng.
Kiềm chế cơ thể đang run rẩy, Mạnh Nhạc Nhạc dùng hết sức đẩy người đàn ông đang đè lên mình ra, dươиɠ ѵậŧ vẫn còn đang bắn, chất lỏng màu trắng rơi xuống, thậm chí một số còn rơi vào mặt và cơ thể của Mạnh Nhạc Nhạc.
Tuy nhiên, cô không có ý định quan tâm, ngay lúc cô đẩy Phương Tu ra, cô ấy nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa với gương mặt lạnh lùng.
Khoảnh khắc đó giống như một giấc mộng bị đâm thủng, vén vẻ ngoài lộng lẫy lên, lộ ra mọi thứ đen tối bên trong.
Từ nay về sau, chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa.