Hệ Thống Cải Tạo

Chương 70.2 Bản Đủ

Chương 70: Nhiệm vụ học tập.

Ngay khi viên thuốc được đưa ra, sắc mặt Ô Hư Tử lập tức thay đổi, người bình thường có thể không biết đến ý nghĩa đằng sau viên thuốc kia, nhưng hắn lại biết rất rõ ràng.

Tuy vấn đề này đã được nghiên cứu nhiều năm, thậm chí còn có cả tu sĩ đức cao vọng trọng cấp 8, cấp 9 tham dự, nhưng luyện chế dược ở nồng độ cao quá khó, không khéo lại dấy lên một cuộc bạo loạn, cuối cùng họ chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng hiện tại thế mà lại có người thành công, không ngờ còn là một tiểu cô nương vô danh.

Hiểu được tầm quan trọng của vấn đề, hắn nhanh chóng báo tin cho môn phái bằng một tờ giấy truyền âm, một nhân vật như vậy không thể để vuột mất khỏi tầm tay được.

Nghĩ đến hành vi vừa rồi của mình, hắn hận không thể đánh mình mấy phát, nếu chính xác bản thân đã mạo phạm phải người đó thì phải làm thế nào cho tốt đây, Ô Hư Tử quay ra trợn mắt nhìn người mặc áo choàng xám vài lần.

Tất cả đều do hắn ta gây ra, nếu có chuyện bất bình, sợ rằng chính mình cũng bị vạ lây.

Mặc dù những người khác không biết ý nghĩa thực sự của viên thuốc, nhưng với loại dược phẩm thượng hạng này, chắc chắn vừa nhìn là hiểu, dù chỉ là một viên thuốc nhỏ, hiệu quả lại có thể đạt tới hạng trung, một viên thuốc nhỏ này có thể chế thành sáu vị địa hoàng hoàn, cũng có thể chế thành một đơn thuốc khác, tụ khí, bổ máu, lấy lại linh lực, tất cả đều có thể.

Ai mà không muốn nó? Ngẫm lại nếu mà cùng người khác đấu võ, linh lực không đủ, người ta chỉ cần ăn một viên thuốc nhỏ, mà mình thì lại cầm theo túi dự trữ đồ lấy ra một chén thuốc, chậm rãi uống hết, có khi hiệu quả còn không bằng đối phương.

Điều này càng quan trọng hơn nếu đây là lúc sinh mệnh đang lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Trong lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Mạnh Nhạc Nhạc đều mang một sự cuồng nhiệt, người có tâm tư kín đáo thì lặng lẽ truyền âm với nhau.

Bầu trời của Lục y đạo, sợ rằng phải đổi...

Ô Hư Tử khom người, trên mặt mang theo ý cười, mở miệng nói: “Vị bạn học này, xin mời ngồi, năng lực của bạn học như thế, cũng không thể lãng phí được, bái sư là một chuyện không thể tùy ý, vì vậy tôi đã báo tin cho tất cả các linh y cấp cao của môn phái, bạn học kiên nhẫn chờ một lát được chứ?”

Mạnh Nhạc Nhạc gật đầu cười như có như không, đi về hướng khu nghỉ ngơi trong đám đông, đột nhiên phát hiện ra trong đám người có một người, đi ngược hướng lại với dòng người, giống như muốn nhân cơ hội này để trốn.

Chính là áo choàng xám.

Nàng cũng không có thói quen lấy ơn báo oán, vì thế nàng đã mở miệng nói về hướng đó: "Ê, này, không phải vừa rồi ngươi nói nếu tôi thắng thì ngươi sẽ quỳ xuống gọi tôi bà cố nội sao?”

Sắc mặt áo choàng xám trắng bệch, hắn ta dừng lại, bốn phía xung quanh dạt ra, thoáng chốc đã bao vây hắn ta ở chính giữa, có người bắt đầu xem kịch vui, cũng có người vì lấy lòng Mạnh Nhạc Nhạc bắt đầu hô hào.

“Đúng vậy, nói được phải làm được chứ.”

“Năng lực của bạn học Mạnh như thế, há lại để cho loại người vô năng như ngươi sỉ nhục, còn không mau giải thích.”

Áo choàng xám cúi đầu còn chưa lên tiếng, một nữ tử đã lên tiếng trước: “Bạn học Mạnh mới đến, vẫn nên khoan dung mà bỏ qua đi."

Mạnh Nhạc Nhạc khẽ chớp mắt: “Hả? Uy hϊếp tôi sao?”

“Không dám, chỉ là do trước đây bạn học Mạnh che dấu năng lực, tôi có mắt như mù, khó tránh khỏi việc đối với kết quả nảy sinh nghi ngờ, cũng hiểu rõ lẽ phải bên trong, năng lực của bạn học Mạnh như vậy, chắc sẽ không so đo với tôi đâu.”

A, thật lợi hại, không đề cập những lời vũ nhục ngay thời điểm đó, chuyển trọng điểm thành nghi ngờ, còn lén chọc xoáy để chất vấn và khiển trách Mạnh Nhạc Nhạc che giấu năng lực, bước tiếp theo là nói nàng có ý đồ xấu, nếu bây giờ nàng không đáp ứng thì sẽ thành người nhỏ nhen, không có lòng bao dung.

Mọi người xung quanh có chút do dự, lời này cũng có vẻ đúng, việc nghi ngờ tính công bằng của trận đấu cũng không sai, ngay cả vị lão giả giúp Mạnh Nhạc Nhạc nói chuyện cũng gật đầu, dường như muốn cầu xin cho áo choàng xám.

Mạnh Nhạc Nhạc bĩu môi, xem ra là một người hiền lành điển hình, tức khắc sẽ nói ra câu nàng sợ nhất “Không có đạo đức”, nàng lập tức chặn miệng lão giả đang muốn cầu tình kia: “Theo ý của Hinh cô nương, nếu hôm nay tôi không có năng lực này, tôi đáng bị hắn ta bôi nhọ, bị mắng là kẻ tầm thường, không có mặt mũi, không có ý chí sao?”

“Nếu đã như vậy, khi tôi có thực lực, chẳng lẽ không nên trừng phạt lại đối phương, nếu không sức mạnh này của tôi nên dùng làm gì, bị bắt nạt thì nén giận, tôi phải báo cáo sư môn mình như nào? Còn không bằng tôi về nhà làm ruộng.”

“Huống chi, Tập Y Giả, Tất Trùng Nặc, những lời chính bản thân mình nói đều làm không được, đã làm sai cũng không biết hối cải, có thể thấy được khó mà thành công.”

Mọi người sửng sốt, một lần nữa quay trở về, đúng vậy, việc này là do áo choàng xám làm khó trước, đi sỉ nhục người ta, hiện tại đúng là trừng phạt đúng tội, lão giả kia cũng ngậm miệng không nói gì.

Ô Hư Tử có chút nóng nảy, trước đây áo choàng xám và người tên Nhã Hinh này đã lừa mình, bây giờ lại còn nói bậy bạ nữa. Nếu bạn học Mạnh thực sự không báo cáo với sư phụ của mình mà trở về làm ruộng, bản thân sẽ đánh mất một nhân tài lớn, hắn cũng không có ý định quay lại, vì vậy hắn mở miệng nói ngay lập tức: "Bạn học Mạnh bớt giận, việc này xảy ra ở Y đạo tông của tôi, Ô Hư Tử không thể làm ngơ được, vị này…" Ô Hư Tử nhìn về phía áo choàng xám: "Bạn học Ngô Dương, nói được làm được…"

Lại chuyển hướng đến Nhược Hinh: "Còn có bạn học Nhược Hinh, mời cô nương xin lỗi bạn học Mạnh vì những lời nói thiếu kiềm chế đó, nếu không…" Tầm mắt của hắn lướt nhanh qua mọi người.

"Đừng mong bước qua Y đạo của tôi."

Lời vừa nói ra liền khiến Chu Nhược Hinh và mọi người tái mặt, người đàn ông áo xanh bên cạnh nàng ta muốn nói cái gì đó nhưng bị cản lại.

Chu Nhược Hinh không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như thế này, phải biết rằng lần này nàng có thể làm được chén thuốc cao giai hạ phẩm, một là nhờ vào công thức bí mật của gia tộc, hai là nhờ tìm được dụng cụ tốt, vốn tưởng rằng có thể đạt được hàng nhất tiến vào Y đạo tông, trở thành đồ đệ của người đó, nào ngờ lại xuất hiện một cục đá chặn giữa đường như vậy, nếu lúc này không xin lỗi nàng ta, sợ rằng danh ngạch của nàng cũng sẽ không xong, ánh mắt nàng ta hung ác, dữ tợn, thời gian còn dài mà.

"Bạn học Mạnh, tôi thực sự xin lỗi, trước đây là tôi đã quá lo lắng, trong lời nói của tôi có chút xúc phạm, nhưng tôi vẫn rất mong bạn học Mạnh tha thứ."

Mạnh Nhạc Nhạc không nói lời tha thứ, không cố chấp, vừa nói vừa cười.

"Sau này ngươi bớt nói lại đi, suy nghĩ nhiều quá, rất ồn ào."

Chu Nhược Hi sửng sốt, nàng ta nói cái gì? Nàng ta nói nàng suy nghĩ nhiều sao? Ồn ào? Chết tiệt, nàng ta hận không thể gϊếŧ người đàn bà xấu xí này ngay lập tức, nhưng tình hình bây giờ rất nguy cấp, nàng ta chỉ có thể hít một hơi thật sâu, nhịn xuống và mỉm cười gật đầu.

"Đúng."

Ngô Dương nghiến răng, không biết mọi chuyện phát triển theo hướng nào, vốn là trận đấu được tính toán không sai một li, không những thua, bây giờ còn phải quỳ xuống cho nàng ta sỉ nhục.

Hơn nữa, ngay từ đầu vừa thấy nàng ta là người lù khù vác cái lu mà chạy, xung đột cùng nàng ta, ai dám nhận là mình đây, bây giờ ngay cả nhà họ Chu cũng không dám bén mảng tới nàng.

Ngô Dương cúi đầu, che giấu sự tàn nhẫn trong mắt, dần dần quỳ xuống, cất tiếng gọi: "Bà cố nội."

Mọi người xung quanh đều vỗ tay.

Mạnh Nhạc Nhạc giả vờ ngạc nhiên và nói với nụ cười chọc tức

"Ôi, ngươi lại quỳ thật đấy à, tôi chỉ đùa chút thôi, tôi cũng không có đứa cháu xấu xa như vậy. Về nhà tìm bà cố nội của ngươi đi, cũng đừng nhận sai nữa, nhân tiện học cách nói tiếng người.. .… "

Ngô Dương tức muốn hộc máu, sao hắn không hiểu Mạnh Nhạc Nhạc đang giở trò gì với mình chứ, chỉ biết nắm chặt tay rồi đứng dậy bỏ đi trước ánh mắt mỉa mai và coi thường của mọi người.

Hắn ta nhớ lại sự xấu hổ của ngày hôm nay, hắn ta chắc chắn sẽ trả lại đủ trong tương lai.