Đến gần trưa, Khắc Hiếu mới tỉnh giấc. Chắc tại tối qua hắn vừa ngủ muộn lại vừa ngủ ít nên giờ mới lăn ra ngủ bù. Lần này ngủ cũng ngon thật ấy, hắn chẳng mơ mộng gì cả. Đổi lại là cánh tay của hắn tê cứng đến mất cảm giác vì cái đầu thỏ của cậu Túc mất rồi.
Cậu Túc nằm rúc vào lòng hắn mà co chân lại, hàng mi cong dài vẫn nhắm nghiền.
Giật mình, hắn vơ lấy điện thoại kiểm tra thấy phần tin nhắn vẫn chưa bị mở thì mới nhẹ nhõm thở phào, mà hắn cũng đề phòng để chế độ khóa với mật khẩu là chuỗi code phức tạp nên cậu Túc cũng đâu thể mở ra xem được. Huống chi hắn còn nhắn đến đâu xóa tin nhắn đến đó.
"Túc Túc, dậy dậy." - Khắc Hiếu lay nhẹ vai của cậu Túc.
Anh Túc chầy bửa mãi mới chịu ngồi dậy, tay đưa lên tính dụi dụi mắt thì bị anh Hiếu nắm lại không cho dụi.
"Mấy giờ rùi..."
Trông con thỏ con mới ngủ dậy ngáo ngơ hết sức, cả người mềm oặt nhũn nhũn như cọng bún thiu. Sao mà dễ cưng thế nhỉ.
"Bây giờ là 19 giờ, thưa cậu."
"Ừm, vậy xem thời sự thui."
Lại còn mất cả nhận thức về thời gian luôn.
Sửa soạn lại áo quần cho cậu Túc, hắn theo lệnh của Boss mà đưa cậu ấy về nhà ăn cơm trưa với ông bà nội.
Hai thân sinh của Boss đã sắp xong bữa trưa và chỉ chờ cậu Túc đến ăn, may mà bọn họ kịp đến đúng giờ.
"Cậu cũng ngồi ăn cùng đi."
Cậu Túc ngồi ghế còn hắn chỉ nghiêm trang đứng ngay đằng sau.
"Tôi không được cho phép, thưa ông."
Khắc Hiếu đã nói vậy nhưng "mẹ" của Boss vẫn kiên nhẫn đặt tay lên chiếc ghế trống được xếp cạnh chỗ cậu Túc rồi chậm rãi nói tiếp.
"Sớm muộn cũng là người một nhà, cậu ngại cái gì?"
Nghe đến đây, Khắc Hiếu lập tức liếc mắt lườm cậu Túc mồm năm miệng mười đang thản nhiên gặm đùi gà kia. Bảo giữ bí mật nha, ừ, cậu Túc giữ bằng cách đi kể cho cả thiên hạ biết.
Bí mật của bọn họ không bị bật mí là cậu ấy không chịu được.
Định từ chối ông Điệp lần nữa thì hắn gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo sắc lẻm của ông Hùng. Kiểu "Vợ tao đã nói đến thế thì khôn hồn nghe lời đi" khiến hắn không lạnh cũng rét run.
"Vâng, tôi xin phép."
Thật ra thì, bữa trưa này hắn ăn thì ít mà lo cho cậu Túc ăn là nhiều. Vì trù nghệ của ông Điệp quá đỉnh khiến cho con thỏ ngáo này ăn không biết điểm dừng là gì.
Bảo ăn ít thôi thì nó giận, kệ cho nó ăn nhiều để trương cái bụng lên thì nó bảo hắn không thương nó nữa.
"Anh mệt với em rồi nha." - Hắn cáu quá lỡ đưa tay nhéo cái má bánh bao của cậu Túc.
"Ào ào, ể ên o em ăn." (Nào nào, để yên cho em ăn)
Lấy khăn giấy lau khóe miệng dính đầy nước sốt của cậu Túc, hắn đến chịu thua mà bảo.
"Xong tí đầy bụng thì đừng có kêu rằng anh không thương em nữa."
"Hứ."
Tay Khắc Hiếu đưa ra sắp chạm đến má còn lại của cậu Túc thì dừng lại, cả người hắn cứng ngắc khi đang có hai luồng ánh mắt đang hướng vào hành động của hắn. Luồng ấm áp chan hòa của ông Điệp và luồng khói súng nguy hiểm của ông Hùng.
Chết toi, tự nhiên quá hóa vô duyên, hắn bị con thỏ này tầy não nên lỡ quên mất sự tồn tại của hai người họ.
Có lẽ nên.
Chạy ngay đi trước khi mọi điều dần tồi tệ hơn.
Trong khi anh Hiếu đang căng như dây đàn thì nhóc Túc lại vô tư hỏi.
"Mà hai ông không đi Mỹ ạ?"
"Ngày mai mới đi, hôm nay ông bận thăm mộ bạn cũ." - Ông Điệp xới thêm cơm đưa cho ông Hùng rồi nói tiếp. - "Vậy hai đứa sẽ ở lại đây nguyên dịp lễ Tết luôn à?"
"Vâng, cháu thích ở cạnh anh Hiếu chứ đi cùng mọi người thì toàn phải làm bóng đèn thôi."
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Khắc Hiếu xin phép có việc rồi ra ngoài xem nhắn tin của Nhật Tùng.
L"albero: Sắp xếp cho tôi gặp ông nhóc Túc đi. Đây là điều kiện của tôi.
Stalker-kun: Không thể.
L"albero: Đã đến nước này thì không gì là không thể.
Quay vài ăn cơm với mọi người như không có việc gì xảy ra, Khắc Hiếu bên ngoài bình tĩnh nhưng bên trong đang rối như tơ vò.
Lúc Khắc Hiếu và Nhật Tùng bắt tay với nhau, Nhật Tùng nói rằng vẫn chưa nghĩ ra điều kiện trao đổi, khiến hắn tưởng phải là âm mưu to lớn gì đó. Thế mà giờ lại đột ngột nêu ra một điều quá đỗi đơn giản khiến hắn vô cùng lo lắng.
Ngày mai thân sinh của Boss sẽ đi Mỹ không biết sẽ quay lại đây không, cho nên, hắn chỉ có thể sắp xếp cho họ gặp nhau trong chiều nay hoặc tối nay.
Không, sao mà hắn làm được.
Lại nhìn nhóc Túc đang ngồi cạnh, Khắc Hiếu nghĩ xem xem có thể làm cầu nối được không.
Không được, hắn cũng không thể lợi dụng cậu Túc.
"Anh Hiếu!"
Hắn ngẩn người ra, ngơ ngác há miệng để cậu Túc thồn vào miệng hắn miếng đùi gà nướng mật ong vàng ươm to oạch.
"Anh đấy, ăn uống cũng không nên hồn." - Vừa giở giọng cằn nhằn, Anh Túc vừa cầm khăn giấy lau khóe miệng cho hắn.
Thấy vậy, ông Điệp cười khẽ rồi đặt xuống hai tấm lì xì màu đỏ lên bàn rồi nói.
"Năm mới chúc hai đứa gặp nhiều may mắn và vui vẻ. Ăn xong thì trông nhà nhé, ông với ông Hùng có việc đi trước đã."
"Dạ!"
Lúc bê bát đũa ra bồn rửa bát, Anh Túc vui vẻ xòe ra hai chiếc lì xì trước mặt hắn.
"Anh đoán xem bên trong là bao nhiêu?"
Đeo găng tay rửa bát, hắn lắc đầu.
"Chịu thôi. Lì xì lấy lộc đâu quan trọng tiền bạc."
Nói chuyện với ảnh chán kinh lên được, Anh Túc đi tới ôm eo anh Hiếu từ sau rồi đu đưa.
"Là hai vé vào cổng buổi ca nhạc Chào Xuân tối nay á. Có bắn pháo hoa nữa đó."
Nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn chỉ xoay về kế hoạch để cậu Túc làm cầu nối chung gian.
Mải nghĩ về chuyện điều kiện khiến hắn lơ đãng nên thuận miệng nhàn nhạt trả lời.
"Xem truyền hình trực tiếp ở nhà cũng được mà."
"Ơ!!!!!!!!"
Suýt nữa thì cái bát tô trên tay hắn bị cậu Túc vùng vằng rơi xuống đất may mà hắn kịp đỡ lại được.
"Để yên cho anh nghĩ nào."
"Có gì mà phải nghĩ chứ! Ơ ơ ơ ơ!!!"
Chiếc bát rơi xuống để những mảnh sứ văng tung tóe khắp nơi.
Cản cậu Túc lại, hắn khom người ngồi xuống nhặt lại những mảnh sứ vỡ.
"Thôi, để anh dọn."
Tay hắn định nhặt lên mảnh nhỏ thì chân cậu Túc lại dẵm lên tay hắn.
"Anh có việc gì thì có thể lợi dụng em mà. Tội gì mà phải đau đầu suy nghĩ?"
Ngước lên, đôi mắt nâu sậm của hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen thăm thẳm kia.
"Đừng cố giấu tôi nữa." - Anh Túc ghì sâu gót chân của mình lên mu bàn tay Khắc Hiếu. - "Tôi sẽ không làm con thỏ ngu ngốc trong tay anh đâu."
_________________________