Đùng một cái thiệp cưới được trao đến tay bạn bè người thân của tôi như thật. Đừng nói đến họ, đến tôi là người trong cuộc còn thấy choáng váng đây mà.
"Liệu có ổn không?? Anh Túc còn chưa nhận em là..."
"Kệ nó. Em cưới thầy rồi thì kiểu gì cũng thành bố nó thôi. Muahahahaha!!!"
"..."
Ra là thế. Thứ rắp tâm tanh bẩn. Tôi hoài nghi có phải đêm đó nó giả vờ thương tâm để dụ tôi đưa đầu vào tròng hay không.
Khỏi nói, người sốc nhất phải kể đến Anh Túc. Thằng bé nghe tin này mà cứ như thể bị sét đánh ngang tai. Nó ôm lấy tôi mà hoang mang hỏi xem nhà mình đã nợ ông chú đó bao nhiêu để bị ông ta ép cưới đến mức này.
Ngặt nỗi, Anh Túc thường ngày hiểu chuyện ngoan ngoãn, bảo gì nghe nấy. Ấy mà, tôi cố giải thích mọi chuyện thì nó lại bướng bỉnh không chịu nghe.
Thà rằng nó chịu nghe để còn thắc mắc hoài nghi thì tôi đã không cáu giận đến thế.
"Là con không hiểu hay con cố tình không muốn hiểu?
"Con không hiểu."
"Được. Coi như bố đánh giá chỉ số IQ của con hơi cao."
Và thế là tôi chính thức giận nhóc Túc.
Quên chưa nói, sau màn cầu hôn đó, Đức An đã nhanh chân vác đồ đạc của mình xếp chung phòng của tôi như đôi vợ chồng thật sự. Song, tôi cũng không có ý kiến, vốn dĩ ngôi nhà này là của Đức An mà.
Đến bữa tối, tôi nhất quyết không ăn bát cơm mà nhóc Túc đã xới cho mình. Cũng không để nó rửa bát thay mình luôn. Thói quen chỉnh lại khăn quàng cho nó vào buổi sáng cũng không làm nữa.
Đức An thấy một màn như thế, không những không đồng cảm với con trai. Ngược lại còn vin vào đó mà cười nhạo nó.
Tôi quyết định giận cả 2 cho công bằng.
Từ lúc Đức An đến ở cùng hai bố con tôi, một buổi sáng được diễn ra như sau:
- 5h45p sáng, tôi ngủ dậy tiện kéo Đức An dậy luôn. Vì tôi đang giận nhóc Túc nên nhiệm vụ kéo nó dậy chuyển sang Đức An.
- 6h ba người bọn tôi cùng nhau ngồi ăn sáng. Anh Túc rưng rưng mắt nhìn tôi, nó muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Đức An cầm lọ mứt dâu để phết lên bánh của tôi. Tiện tay phết luôn lên phần bánh của nhóc Túc.
Kết quả là Anh Túc bắt đầu ăn vạ Đức An vì nó không thích mứt dâu.
"Thế con thích ăn gì?" - Đức An hỏi.
"Cháu thích mật ong, nhưng hết mật ong mất rồi."
"Chuyện nhỏ."
Với một cú điện thoại, 5 phút sau đã có người mang lọ mật ong đến nhà tôi.
- 6 rưỡi, ba người bắt đầu rời khỏi nhà. Người đi học người đi làm.
"Con quàng sai khăn rồi kìa."
Anh Túc nghe thấy Đức An nói thế thì trưng ra bản mặt thất vọng. Có lẽ nó muốn người chú ý đến điều đó phải là tôi chứ không phải ông chú đáng ghét.
Chợt, Đức An đùng đùng đi đến nắm lấy khăn quàng của nhóc Túc. Nhóc Túc hết hồn chim én, nó ngỡ ngàng đến độ đứng hình. Nó không nghĩ là ông chú đáng ghét sẽ thắt lại giúp mình.
Với động tác đầy dứt khoát.
"Nhưng không sao, tháo luôn nó ra. Lớp 8 rồi mà còn đeo khăn quàng, quê lắm con ạ."
"..."
Chiếc khăn quàng bị kéo tuột ra dễ dàng rồi rơi xuống nhẹ nhàng ngay trước mắt đen vẫn còn ngơ ngác của Anh Túc.
Song, vài giây sau, chiếc caravat của Đức An cũng bị nhóc con kéo tuột ra.
"Thế chú đeo caravat để đi làm cũng quá quê mùa rồi!"
"Hợp lý!"
Tôi đỡ trán, nhìn hai bố con họ mà cảm thấy mình đã già thêm cả chục tuổi.
Vẫy tay gọi Anh Túc lại gần, tôi nhanh tay thắt lại khăn quàng cho nhóc con. Còn chưa vẫy mà con chó (sói) An Ngáo đã lon ton chạy đến đưa caravat của mình cho tôi.
Vì Anh Túc đi bộ vài bước là đến trường nên nó không cần tôi với Đức An hộ tống. Do vậy Đức An chỉ cần lái xe đưa tôi đi làm thôi.
"Thầy tan làm lúc 11 rưỡi à?" - Đức An hỏi tôi.
"Ừ, hên xui lớp có việc thì phải ở muộn hơn một chút." - Tôi nói thêm. - "Em không cần thiết phải đón thầy đâu. Thầy b--"
"Đừng lo, em có thể đón thầy bất cứ lúc nào."
Nếu Đức An đã nói như vậy thì tôi chỉ có thể ngại ngùng gật đầu.
"Nhưng có 1 điều kiện."
"Hả?"
"Thầy phải tập gọi em là "chồng ơi" hay "anh ơi" đi nhá. Mốt cưới xong quen miệng là vừa."
Khϊếp, sao mà tôi có thể gọi nó như vậy được!!
Tưởng tượng tôi đứng ở cổng trường rút điện thoại ra và gọi cho Đức An. Thật nhu mi hiền hòa mà nói: "Chồng ơi, qua đón em điiiiiii."
Khϊếp. Nghĩ thôi cũng thấy rợn cả người.
"À, mai bố mẹ em về nước rồi."
"Thế mai sẽ gặp mặt hai bên à?"
"Ừ."
Ngộ ghê không? Chưa gặp mặt hai bên, chưa ăn hỏi mà đã lên lịch làm đám cưới như đúng rồi.
Cứ như thể chuyện tôi với Đức An cưới nhau là chuyện riêng của hai đứa, phụ huynh hai bên chỉ đóng vai trò phông bạt.
Con xin lỗi mẹ (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Haizzzzz. Cũng phải nói lại, tôi hơi rén bố của nhóc An, người đàn ông hội tụ đủ yếu tố khủng bố man rợ ấy.
Nhưng cứ nghĩ đến mẹ nhóc An là y như rằng, tôi thấy lòng nhẹ tênh.
I feel like I can flyyyyy.
Đến cổng trường, tôi định mở cửa xe thì Đức An đã chồm tới hôn một cái lên má tôi.
"Vợ iu đi làm vui vẻ."
Ôm má, tôi đỏ lựng cả mặt.
"Vâng. Chồng iu cũng đi làm vui vẻ."
Chỉ thế thôi cũng đủ khiến nhóc An ngây ngốc mất nửa tiếng.
An Ngáo cực mạnh 🐶: Thầy chơi xấuuuu!! Em còn chưa chuẩn bị tâm lí mà!!!
Vk iu vẫn xinh đẹp như thuở mới iu ❤: Thế có thích không?"
An Ngáo cực mạnh 🐶: Hong, hong. Ngại nắm, để em chuẩn bị tâm lý đã.
An Ngáo cực mạnh 🐶: À thui, em chuẩn bị xong rùi. Call me babyyyyyy!!! Em muốn nghe thầy gọi lần nữaaaaa!!
Tôi đang dạy học mà điện thoại cứ réo không ngừng.
Haiz, đành ghi âm bừa một câu rồi gửi cho nhóc An.
"An Ngáo. An Ngáo. An Ngáo. Cứ mơ đi."
______________________
Sơ: 😂😂 Khùng Bím comeback???