Thầy Nghĩ Trò Bị Ngáo Bả Mất Rồi!

Chương 50: "Thôi mà, nhóc Túc cũng đủ lớn để làm anh cả rồi."

Trước khi biệt tích suốt 4 năm, tôi và Đức An đã có cuộc gặp mặt riêng vào tối thứ 7. Để chuẩn bị cho việc này, tôi đã sẵn tinh thần nói với mẹ về mọi chuyện và nhờ mẹ trông giúp nhóc Túc.

Vì chắc chắn rằng đêm nay tôi sẽ không về nhà.

Lo cho nhóc Túc tắm táp ăn uống xong xuôi, đúng 7 giờ tối tôi ra trước cửa nhà đứng đợi An Ngáo tới rước.

Chà, tự dưng tôi thấy nhớ cái hồi nhóc An còn lén trốn bố lái xe mô tô để rước tôi đi chơi. Thì nay nhóc ta đã có riêng cho mình hàng dài siêu xe bạc tỉ. Quả thật thời gian có thể khiến mọi thứ đảo lộn hoàn toàn.

Mà cuối tháng 12 lạnh thật đấy, tay tôi mới hở là chút thôi mà đã muốn đóng băng luôn rồi.

Xe của Đức An nhanh chóng dừng lại đỗ trước mặt tôi. Chẳng nói chẳng rằng, nó lù lù đi ra kéo tôi nhét vào xe. Đến khi cả hai đã ngồi trong xe, Đức An mới vội vàng quay sang nắm lấy đôi bàn tay lạnh giá của tôi.

"Sao thầy lại đứng ngoài này, lạnh lắm đấy. Đáng lẽ phải để em vào đón thì thầy hẵng ra chứ."

Tôi ngại ngùng nửa muốn rút tay về nửa lại thôi.

"Thì... Thầy muốn chờ em."

"Trời ạ." - Đức An như muốn đỡ trán đến nơi.

Song, không càu nhàu thêm nữa, nó quy củ thắt dây an toàn cho tôi rồi tranh thủ đánh chụt lên má tôi cái hôn nhẹ.

"Thầy muốn ăn đồ kiểu gì?"

"Cứ cơm canh bình dân thôi, không cần xa hoa đâu."

Vừa thổi hơi ấm phù phù lên bàn tay tôi Đức An vừa suy nghĩ, định nói gì đó mà lại thôi, nghĩ nghĩ thêm tí nữa.

"Ngay gần đây có q--"

"Về nhà em."

Chưa để tôi đóng góp ý kiến mà cũng không cần thông qua biểu quyết có hay không của tôi, Đức An cứ thế phi xe một mạch về nhà.

Cái khí phách trái đất này là của bố mày thật đáng ghét quá mà.

Cũng quá lâu rồi kể từ lần đầu tiên tôi đặt chân đến nhà nhóc An. Dường như không có gì thay đổi, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như trong trí nhớ của tôi.

Bức ảnh cưới to đùng vẫn sừng sững treo giữa phòng khách.

"Rau thịt trong tủ lạnh ngăn mát, thầy đem ra làm nhé."

"Ừm. Em đi tắm trước đi."

Không khó để tìm ra nhà bếp, tôi nhanh tay xách túi thức ăn đến để chế biến. Nhìn sơ qua là biết mấy thứ này mới được đem về từ siêu thị.

Rõ ràng là đã lên kế hoạch từ đầu, vậy mà còn làm màu.

Nhóc An tắm khá nhanh, chỉ lát sau đã sấn tới ôm lấy eo tôi từ sau.

"Nè, em tắm kiểu dội vài gáo nước là xong à?"

Cắn lên vành tai của tôi, nhóc An liếʍ thêm cái nữa rồi mới phân bua.

"Hâm à, em tắm từ trước rồi, lần này tắm trước để tí tụi mình hehehe thì đỡ phải tắm lại nè."

Che bên tai lại, tôi huých cùi chỏ đẩy nhóc con da^ʍ dê ra xa.

"Tụi mình hehehe là cái gì!?"

"Hehehe."

Khϊếp thôi.

Rồi tôi đưa Đức An nhặt rau còn mình thái thịt. Chưa đầy 5 phút sau, tôi quay sang nhìn thì đã thấy mớ rau ngót bị nhóc ta tuốt sạch sành sanh.

"Tuốt nhanh như vậy có khi đứt tay đấy."

"Chuyện nhỏ như con thỏ. Đưa em thái nốt thịt cho, thầy làm chậm rì rì."

Đến lượt Đức An sai tôi rửa rau rồi luộc để nó thái thịt. Mà ngặt nỗi tôi sợ nhóc An thái không đến nơi đến chốn, nhỡ nó vụng về thái miếng to, miếng to lô lố, miếng siêu to khổng lồ thì hỏng.

"Em làm khoai tây chiên à!! Mỏng thế!!"

Nó ngây ngô nhìn tôi rồi hỏi.

"Mỏng rán nhanh hơn?"

"Đưa đây thầy làm."

Kêu nó chặt sườn heo thì trông cái cách nó cầm dao rực lên đôi mắt đầy ham muốn mà ghê rợn quá, tôi e là bé heo trên thiên đàng cũng không muốn xác mình bị hành hạ ghê vậy đâu.

Thế rồi nhóc An chán chẳng có gì làm thì cù nhây cù lần bám dính lấy người tôi như keo dính chuột. Bảo nó dính không đã đành, nay nó còn bày ra đủ trò để chọc ghẹo tôi cơ.

Láo nhất là đột nhiên nó huých hông nó vào mông tôi bao nhiêu cái liên tiếp như thể đang gián tiếp thực hiện hành vi tìиɧ ɖu͙©!!!

Phập một tiếp tôi hạ tay đập dao lên thớt.

"EM BỊ ĐỘNG DỤC À?!"

"À húúúú." - Nó chu mỏ kêu lên làm như tiếng sói tru.

"Trời ơi..."

Trời ơi tôi múnnnnn gϊếŧ người tôi đã yêu.

Nó ngoan hơn một tí thì đứng nắn nắn mông tôi.

"May mà thầy không tập gym."

"Hả?"

"Không tập nên mông thầy mềm nhũn đáng yêu lắm nè."

Giờ tôi nộp đơn xin từ chức giáo viên rồi đường hoàng gϊếŧ con sói da^ʍ dê đê tiện này phỏng có được không?

Lâu lắm rồi tôi mới bị chọc tức điên lên thế này, hơn chục năm dạy học của tôi còn chưa gặp đứa cá biệt nào ghê gớm hơn nhóc An ở khoản này nữa.

Vất vả lắm mới lo xong bữa tối, tôi ngồi xuống ghế đối diện nhóc An thì nhóc ta đã bê ghế của mình đặt cạnh tôi.

"Mời em ăn cơm."

"Dạ, mời vợ iu ăn cơm."

Biết nhóc An thích ăn sườn xào chua ngọt nên tôi gắp trước cho nó mấy miếng to to. Nó đang định há miệng ăn thì chợt nhớ ra điều gì đó.

Lôi từ túi quần ra một chùm chìa khóa đưa cho tôi.

"Giờ em đang ở nhà này một mình. Mốt em đi rồi thầy thay em trông nom nó nhé."

"Thế sao được."

"Được. Thầy cứ cầm đi." - Ăn xong miếng sườn, Đức An nói tiếp. - "Sắp tới nhóc Túc sẽ học cấp 2 thì thầy bán nhà kia mà chuyển sang đây ở, tiện cho nó đi học."

Tôi đặt chùm chìa khóa sang một bên, không tài nào nhận nó được.

"Em cũng làm việc với bên luật sư rồi, sẽ sang tên thầy sớm thôi."

"Thầy đã nói là không được! Ngôi nhà này là của bố mẹ em, của g--"

"Bố mẹ em để lại nó cho em, bảo em sau này có vợ có con thì đưa về đây ở."

Không nói thêm về vấn đề này nữa, tôi với Đức An chuyển sang chuyện khác. Mà chủ yếu xoay quanh Anh Túc.

"Em nghĩ là nó sẽ vào thẳng trường trọng điểm của thành phố thôi."

"Cũng không biết được, nếu lớp 5 nhóc Túc mà đạt giải cao mới được xét tuyển thẳng."

"Trời ơi, hồi cấp 1 em chẳng học mà cũng vào thẳng kia kìa. Dòng máu tri thức đỉnh cao của em đang chảy trong người nó đó!"

"Em muốn nó là con giáo viên dạy Văn nhưng dốt Văn vì mang thứ "dòng máu tri thức đỉnh cao" giống em hả?"

"Chứ không giống em để dốt Hóa như thầy à?"

"Nôn sườn ra! Không cho em ăn nữa!"

Đấy, có bé bỏng gì đâu, tôi với nhóc An thành hai ông chú rồi mà vẫn cãi nhau hơn thua từng câu một.

Kể cả khi đã bị nó quăng lên giường, tôi vẫn không ngơi cãi tay đôi với nó.

"Thầy phản đối!! Sẽ không có đứa thứ hai đâu!!"

"Thôi mà, nhóc Túc cũng đủ lớn để làm anh cả rồi."

"KHÔNGGGGGG!!!"

_____________________

Sơ: Chương sau cảnh H nhé 😂😂 cảnh báo các cháu nhỏ