Thầy Nghĩ Trò Bị Ngáo Bả Mất Rồi!

Chương 20: Được nhóc An quan tâm che chở, tôi thích lắm.



6 giờ sáng, nhóc An phóng xe đến trước cổng khu trọ của tôi.

Tôi nhìn quả xe phân khối lớn tối nào nó mới đèo tôi đi, lại nhìn cái mặt nhơn nhơn của nó.

"Lại không sợ bố em đánh cho à?"

"Sợ gì. Bố mẹ em còn bỏ rơi em rồi cơ, chỉ vác theo hai đứa em của em theo, để em làm chó trông nhà."

Trước khi leo lên xe nhóc An, tôi vẫn kịp kiểm tra lại đống tri thức mình dày công xếp vào balo lúc tối qua. Nào là sách Văn học phương Tây, lịch sử phương Đông thêm vài cuốn nghiên cứu thiên văn học với triết học nữa.

"Em sắp sửa phi xe xuống vực cho thầy chết chung với mớ giấy lộn đấy rồi nha!"

"Còn đỡ hơn em!! Chắc em lại nhét mấy thứ bậy bạ trong balo chứ gì!"

"Vớ vẩn, trong balo của người đàn ông chân chính như em á." - Nó mở balo lôi ra 1 quyển dày cộp trong vô số quyển dày cộp khác. - "Chắc chắn phải có Hóa học! Trọn bộ sách Mega Hóa học!"

Tôi túm cổ áo nó lay đi lay lại, lay cho nó văng não mất trí thì thôi. Chứ nó điên thật rồi, gì đâu đi du lịch nó lại ôm theo thứ sách tà ma ngoại đạo này chứ!

Rồi nhóc con đưa tôi đến nhà cô nó. Trên đường đi, tôi không tưởng tượng quá xa vời. Tôi nghĩ nhà cô nó sẽ là ngôi nhà cấp 4 khang trang ấm áp.

"Đến khách sạn làm chi?"

"Nhà cô của em mà."

"..."

Tôi câm nín đưa hành lí cho người giúp việc, mắt vẫn không ngừng mở to trầm trồ ngắm nhìn "ngôi nhà" của cô nhóc An. Kiểu biệt thự xa hoa thế này tôi thấy trong phim nhiều rồi, mãi đến hôm nay mới có vinh dự chiêm ngưỡng trực tiếp.

"Đừng lo. Em giới thiệu thầy với cô em rồi, cô của em sống thoáng mà dễ gần lắm." - Nhóc An thấy tôi còn ngập ngừng chưa bước vào nên nói vậy.

"Em giới thiệu là cái gì?"

"Thì em nói rằng thầy là người yêu kiêm vợ tương lai của em đó."

Búng trán nhóc An mấy cái, tôi chán chẳng muốn cãi nhau với nó về vấn đề này nữa rồi.

Để đến được cửa chính, tôi với nhóc An phải đi qua vườn hoa hồng trắng đều tăm tắp, ở trung tâm là đài phun nước làm từ đá cẩm thạch đẹp tuyệt. Mà có phải bước chân lên nền gạch đâu, đó giờ tôi với nhóc An đi trên thảm đỏ đấy thôi.

Quay đầu sang trái, tôi thấy có hàng siêu xe đen bóng đang xếp hàng dài để được người giúp việc lau rửa.

"Cách đây tầm một cây có bãi đậu chuyên cơ riêng của chú em đấy."

Cả họ tôi có ông chú làm doanh nhân mua được con Camry lỗi thời đã thấy giàu rồi. Nay cô chú nhóc An siêu giàu xài siêu xe chán rồi, họ xài máy bay cơ.

Đôi chân của tôi đang nhũn ra vì cuốc bộ hay vì run sợ trước gia thế giàu có của nhóc An đây.

An, căn bản là em không cần đi học đâu. Em cũng không cần lấy bằng cấp hay xin việc gì đâu. Em thích công ty nào thì mua luôn đi, thầy sẽ làm nhân viên đắc lực của em.

Cửa mở hiện ra đại sảnh với thiết kế rất sang trọng, ở đó có ba người hai đàn ông một phụ nữ đang đứng nói chuyện với nhau.

"Hello cô Phong, chú Ngọcccc, bác Nammmmm."

"Chẳng hiểu nổi, sao mày chỉ gọi mỗi mình tao là "Bác" trong khi tao xêm xêm tuổi hai người này."

"Nhưng mặt bác già lắm sao so với mặt cô Phong với chú Ngọc được!"

Nhóc An bị người đàn ông cao lớn nhất kẹp cổ nhéo má vì tội ăn nói ngứa đòn.

Có người phụ nữ kịp để ý đến sự xuất hiện nhỏ bé của tôi, cô ấy đi đến chào tôi một tiếng.

"Haiz, đúng là bố con có khác, nhớ ngày trước cũng ở chỗ này, bố nó dắt mẹ nó ra giới thiệu với tôi."

"Vâng ạ."

"Tôi hơn cậu tầm hai chục tuổi còn ít đấy, nhưng cứ gọi là "chị" hay "cô" cũng được."

Rồi cô tự xưng tên là Phan Hoàng Phong, nhiệt tình giới thiệu cho tôi về hai người đàn ông còn lại: Người cao to tóc đen mặc áo bò là anh họ của cô, tên là Hoàng Nam, còn tóc nâu xinh xinh mặc áo sơ mi hồng quần trắng tên Vân Ngọc.

Không cần cô Phong nói thêm, khi tôi thấy người tên Ngọc chỉ khoanh tay đứng một chỗ cười trừ, để cái nhìn dịu dàng thoáng qua lên người tên Nam đang hành cháu nhỏ là đủ hiểu rồi.

"Haiz, nể phục người đàn bà đã kiên cường chống chọi với mùi gay nồng nặc ngày qua ngày xộc vào mũi như tôiiiii." - Cô Phong chán chường ngửa cổ lên trời than vãn.

Khi mọi người đã yên vị trong xe, nhóc An ngồi bên khoanh tay dựa đầu lên vai tôi. Nó nói nhỏ.

"Tí nữa chú Ngọc có phát rồ thì thầy cũng giả vờ ngủ đi không biết gì nhé."

"???"

Tôi vẫn không rõ ý nhóc An là gì cho đến khi xe đi được 20 phút thì vang lên một tràng tiếng Anh bắn liên thanh ở hàng ghế trên.

"Anh hiểu rồi, em cứ bình tĩnh đi."

"@&@&#%#%&#&%@%#%%!!!"

"Ừ, chúng nó vô dụng quá làm Ngọc của anh bực cũng phải."

"Oh my oh my... Thôi kệ mẹ. Em mệt quá."

Ngưng được một lúc, tôi nghe thấy tiếng thở dốc vô cùng mờ mờ ám ám.

Trời ơi.... Hai người đàn ông này đã có tuổi này...

Tay nhóc An đột ngột che mắt tôi lại, nó ngồi thẳng dậy kéo đầu tôi dựa ngược lên vai nó. Cận kề tai tôi, môi nhóc An mấp máy nói thầm.

Nhóc kể cho tôi nghe về chuyện tình viết 7769 quyển sách cũng không xuể của hai người ngồi hàng ghế trước. Tóm tắt ngắn gọn là Vân Ngọc trong quá khứ từng bị tổn thương nên Hoàng Nam rong ruổi theo đuổi mòn chân cũng không thể làm lay chuyển được gì. Cơ mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra, bằng tất cả sự chân thành mà gã moi hết tim gan phèo phổi ra chứng minh, cuối cùng họ vẫn có HE.

"Thầy ạ, em tin rằng chỉ cần hai chúng ta dành trọn chân thành cho nhau thì mọi chông gai cũng chỉ là bụi đường thôi.

"Bụi đường cũng có thể gây mù mắt đấy."

"Sao phải sợ mù mắt khi mắt em đã mù vì tràn ngập dáng hình thầy."

Lại bảo nhóc An dốt Văn đi. Mở mồm câu nào là sặc mùi điêu ngoa hoa mỹ câu đấy.

Cơ mà, trách nó 1 thì phải trách tôi 10, người làm thầy như tôi mà lại thấy ấm lòng khi nghe nhóc con học sinh bốc phét.

Xe chạy đường dài, mọi người thức được mấy tiếng trò chuyện với nhau rồi lại mệt mỏi lăn ra ngủ. Duy chỉ có tôi không ngủ được vì không quen với mùi điều hòa trong xe.

Và thế là nhóc An đưa cho tôi cái áo sơ mi đã gấp gọn của nó.

"Thầy ngửi tạm đi, hôm qua mẹ em giặt rồi, thơm lắm á."

Lấy thêm chăn mỏng choàng lên vai hai đứa, cứ thế tôi ngủ dựa lên vai nhóc để tay nhóc nắm lấy tay tôi đặt lên đùi mình.

Được nhóc An quan tâm che chở, tôi thích lắm.

__________________________________