Căn Nhi

Chương 33: Hôn lễ (1)

Một ngày kết hôn đó, Thạch Đầu làm hoa đồng chạy ra chạy vào, chiếu cố Niệm Đệ cùng Diệu Tổ, nghiễm nhiên trở thành người bận nhất toàn trường.

Quy mô hôn lễ không lớn, đều là những nhân vật quan trọng trong vòng xã giao không thể không mời, Thạch Đầu lại không có nửa điểm khϊếp sợ, đối với các loại ánh mắt đều làm như không thấy.

Niệm Đệ tự nhiên càng không để bụng. Cô dâu chính là từ trong bùn bò ra, không có nửa điểm quan tâm đến phú quý, vô dục tắc cương.

Lão Tôn đã không còn một xu dính túi, góa bụa khốn cùng, bị Diệu Tổ ném về căn nhà rách nát ở quê. Không có bố nâng tay, một mình cô cầm hoa, đi dọc theo thảm đỏ từng bước, từng bước một, phảng phát như khoác lên một tầng ánh sáng.

Cô chỉ nhìn Diệu Tổ.

Toàn trường chỉ có Diệu Tổ khẩn trương. Hắn động tay vào cổ áo vài lần, như là không thở nổi, bị Thạch Đầu mắt lạnh nhìn chằm chằm, hắn mới trấn định xuống, cầm chặt tay Niệm Đệ.

Trịnh trọng nói ra lời thề cả cuộc đời này không rời không bỏ, bọn họ nhẹ nhàng hôn môi lẫn nhau ở trước mặt mọi người, Thạch Đầu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hôn lễ ngắn ngủi nhẹ nhàng, trước khi kết thúc, Niệm Đệ cầm hoa cưới ném ra phía sau lưng.

Cô còn chưa xoay người đã nghe được tiếng cười to của Hi Đệ.

Hi Đệ đẩy mọi người ra, đuổi sát mạnh mẽ cướp đoạt, trở thành người thắng, bộ dáng giơ bó hoa lên cao cao kia, giống như đang giơ cúp.

Sau đó đem bó hoa nhét vào trong lòng ngực Lãnh Đệ.

“Cho chị, chiêu đào hoa.”

Lãnh Đệ oán giận đẩy lại, hai người xô đẩy nhau.

Hai vợ chồng kia chẳng biết đã đi đâu.

Niệm Đệ còn mặc áo cưới, đã bị hắn mang lên xe, đi thẳng về nhà.

Lán váy dây dưa dây cà, cô đi không nhanh, Diệu Tổ chặn ngang bế cô lên, giống như con báo, mở cửa vài bước lên cầu thang.

Cô ôm sát cổ hắn.

Giày tơ lụa màu trắng trơn tuột trên chân phải, lạch cạch một tiếng rơi ở bậc thang. Mũi chân đi tất trắng lộ ra ngoài làn váy, ngượng ngùng mà hơi hơi cuộn lên.

Diệu Tổ ôm cô bước nhanh qua hành lang, ngực phập phồng, tim đập kịch liệt.

Hắn tùy ý đá cửa, thời điểm đặt cô lên mép giường, ngược lại còn ngừng thở, động tác mềm nhẹ.

“Chị à.” Hắn dán lại gần, nhẹ giọng gọi cô, chóp mũi cọ lên mặt cô. Ngón tay vuốt ve sau thắt lưng cô, như là đang tìm kiếm khe hở.

“Chị à.”

Hắn lại gọi một tiếng, cúi người áp xuống, làm cô ngẩng mặt nằm ở trên giường. Hắn cúi người hôn lên gáy cô lộ ra bên ngoài áo cưới, liếʍ xương quai xanh của cô, ren bị nước miếng của hắn liếʍ ướt, trở nên trong suốt, trên làn da cô lóe lên ánh nước lấp lánh.

“Ngô.” Hắn khẽ hừ một tiếng, đẩy ra làn váy vướng bận của cô, lớn như vậy, xoa tung như vậy, môt tầng lại một tầng.

Hắn không duỗi tay vào được.

“...Chị.” Hắn thở dài, đem mặt gác ở trên ngực mềm mại của cô, lại kéo tay cô đặt ở bên miệng, cách bao tay ren màu trắng  lộ ra màu da, hôn lên mu bàn tay cô.

Áo cưới quá phức tạp, hắn không cởi được.

Niệm Đệ bị bộ dáng bó tay không có biện pháp này của hắn chọc cười. Cô chống cánh tay ngồi dậy, hắn đỡ lấy cô, rẽ búi tóc xõa tung của cô, đem khăn trùm đầu màu trắng ném lên tển giường.

Tóc dài mềm mại mà đen bóng, không dùng keo xịt tóc, được hắn dùng đầu ngón tay chải vuốt, rũ ở hai bên. Hắn lại gần ngửi một hơi, giống như con chó nhỏ nhận người nhờ khứu giác.

Niệm Đệ đá một cái giày khác còn dư lại trên chân xuống đất, xoay người giơ tay kéo cà vạt của hắn.

Hắn thấp giọng mà hừ một tiếng, gục đầu xuống thò qua, lẳng lặng mà nhìn cô.

Ngón tay cô cởi bỏ cà vạt của hắn, cởi hai cái cúc áo trước, Niệm Đệ thấy được hầu kết cùng xương quai xanh của hắn.

Cô duỗi tay đi sờ soạng một chút bên gáy thon dài của hắn. Cách bao tay ren, cô có thể cảm giác được động mạch của hắn, đang đập đều dưới lòng bàn tay cô.

Diệu Tổ cảm thấy tê ngứa, ngược lại lộ ra bên gáy, tùy cô đến gần, hắn bật cười: “Sờ nữa đi.”

Niệm Đệ cắn môi cũng không ngăn được khóe miệng đang cười, cô thò lại gần, hôn một cái lên hầu kết đang không ngừng chuyển động kia.

Diệu Tổ thở hổn hển một tiếng, đè lại đầu cô, nhỏ giọng gọi: “Chị.”

Niệm Đế hé miệng tinh tế liếʍ, bắt được hầu kết lại nhẹ nhàng mυ'ŧ vào, Diệu Tổ cứng cổ, vẫn không nhúc nhích: “Ngô...”

Cổ hắn hồng đến giống như muốn thiêu cháy, một cái mạch máu màu xanh lá bởi vì nhẫn nại cùng kích động mà nhảy lên, hắn đứng ngồi không yên mà hoạt động một chút. Niệm Đệ đè tay hắn lại.

Cô nằm ở ngực hắn nói: “Diệu Tổ.” Hắn cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt giống như có sóng to gió lớn chấn động, rồi lại ẩn nhẫn thành ánh sáng nhảy lên.

Niệm Đệ nói cho hắn: “Đừng cử động.”

Diệu Tổ khàn khàn nói: “Ừ...”

Niệm Đệ cởi bỏ áo khoác của hắn, cởi cúc áo, một viên lại một viên, lộ ra ngực hắn, đến đường cong cơ bụng rõ ràng.

Từ cổ đến ngực, một tảng lớn đều nghẹn đỏ bừng, sờ lên nóng bỏng. Niệm Đệ cảm thấy bộ dáng này của hắn cực kỳ đáng thương, cúi đầu hôn lên ngực hắn một chút.

Một dấu son môi màu đỏ nhàn nhạt khắc ở trên làn da hắn. Niệm Đệ dùng đầu ngón tay lau, bao tay nhiễm màu hồng nhạt.

“Chị.” Hắn hừ một tiếng, nôn nóng mà duỗi tay ôm cô, cô thuận theo mà dựa vào lòng ngực hắn, tay tiếp tục đi xuống.

Cô vuốt ve theo vân da của hắn, đi ngang qua bụng nhỏ, đặt ở trên dây lưng.

“Cởi bỏ.” Hắn thấp giọng nói.

Một thanh âm thanh thúy vang lên, Niệm Đệ cởi bỏ dây lưng của hắn, lại cởi bỏ cúc quần, kéo xuống khóa kéo.

Diệu Tổ rêи ɾỉ một tiếng, lấy hạ thể đã sớm cứng rắn cọ trên cổ tay cô một chút. Hắn há miệng thở dốc, trên người toát ra môt tầng mồ hôi mỏng: “...Sờ em.”

Niệm Đệ kéo qυầи ɭóŧ của hắn ra, cầm hắn.

Bao tay ren mang đên xúc cảm xa lạ, Diệu Tổ đỉnh eo một chút, cơ bụng căng chặt, côn ŧᏂịŧ lay động ở trong lòng bàn tay cô. Hắn hút vào gáy cô giống như đang khát nước, muốn từ dưới làn da cô hút ra sữa cùng mật.

Cô ngồi ở trước mặt hắn, mặc áo cưới trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, chỉ bỏ khăn trùm đầu, ngay cả bao tay cũng chưa cởi ra.

Cô dâu hoàn chỉnh thuộc về hắn.

Tâm hắn cơ hồ nhảy ra khỏi ngực, ôm chặt cô ngo ngoe rục rịch.

Niệm Đệ cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ của hắn, loát từ gốc đến ngọn, vuốt ve xoa nhẹ phần đỉnh đầu.

Diệu Tổ buông cô ra, nói chuyện đứt quãng, thở dốc đến không thành câu: “... Tròng lên ngăn kéo...Em...”

Niệm Đệ lại cúi người xuống, há mồm ngậm lấy phần đầu của hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ một cái.

Diệu Tổ lập tức không còn phát ra tiếng.

Bụng nhỏ của hăn lúc chặt lúc lỏng, đường cong phập phồng, khắc chế tới cực điểm, che kín mồ hôi tinh mịn, lại muốn ngừng mà không được.

Hắn ngẩng đầu lên, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, nắm chặt làn váy của cô, hắn cảm giác được khoang miệng ấm áp ướt nóng của cô bao vây lấy hắn, giống như lốc xoáy muốn đem hắn nuốt vào.

“A...” Hắn nói không nên lời.

Niệm Đệ ăn vào một nửa, nhổ ra một chút lại nỗ lực mυ'ŧ vào hắn. Đầu lưỡi nếm đến một chút hương vị. Là hương vị của hắn.

Diệu Tổ hít một hơi, nhịn không được duỗi mở một chân, đè lại cổ cô, làm cô nhổ ra.

Hắn thở hổn hển nghiêng đầu đi, lỗ tai đỏ như máu, thanh âm gian nan: “Đừng hút.”

“Em không muốn bắn.”

Hắn nâng mặt cô lên, há miệng ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi với vào trong miệng cô, liếʍ láp lưỡi của cô, quấn lấy mυ'ŧ vào phát ra tiếng vang. Hắn hàm hồ mà vừa hồn vừa khẩn cầu cô: “Em muốn đi vào.”

Hai người rời môi, khóe miệng hắn mơ hồ có một mảnh hồng.