-------------------------------------
Thạch Đầu chơi đến 11h tối mới bằng lòng đi ngủ.
Hôm nay Diệu Tổ cũng quyết tâm để Niệm Đệ nghỉ ngơi cho tốt.
Hắn xả nước ấm vào bồn tắm để cô tắm rửa, chính hắn đi ra bên ngoài thay quần áo.
Niệm Đệ không thấy ngâm mình có gì nhàn hạ thoải mái, ngâm một lát liền muốn ra. Tiếng nước vang lên, Diệu Tổ ở ngoài cửa: “Không ngâm nữa sao?”
Niệm Đệ trả lời: “Ừ, quá muộn.”
Diệu Tổ ngừng một chút, nói: “Em đi vào.”
Hắn mở cửa, Niệm Đệ còn chưa kịp mặc áo tắm dài lên người, chỉ che ở trước ngực, bọt nước trên người cũng chưa lau khô.
Đôi mắt Diệu Tổ đánh giá từ trên xuống dưới, vừa nhanh lại vừa kỳ quái, Niệm Đệ tự nhiên cảm thấy lạnh run không hiểu tại sao.
Cô nói: “Có phải để điều hòa thấp quá rồi không?”
Diệu Tổ đóng cửa phía sau lại, đi đến trước mặt cô.
Trên người hắn mặc áo ngủ tơ tằm màu xám, dưới ánh đèn phòng tắm chiết xạ ra ánh sáng giống như trân châu. Trước ngực lộ ra một mảng ngực nhỏ, đường cong cơ bắp ẩn hiện theo động tác.
Hắn gục đầu ở trước mặt cô, kéo khăn tắm trên tay cô: “Em giúp chị.”
Chỉ cần bọc lại là được, giúp cô làm cái gì? Niệm Đệ có chút kinh ngạc, động tác của hắn lại rất kiên quyết, một chút liền đem tất cả vật che đậy của cô lấy đi.
Hắn thò lại gần mặt cô nói: “Còn chưa có tắm sạch sẽ, chị à.”
“Tắm sạch.” Niệm Đệ có trực giác hắn lại muốn chơi xấu, bất đắc dĩ nói.
Cô nhìn thoáng qua hạ thân hắn: “Hiện tại em cũng không thể lăn lộn.”
Hầu kết hắn động đậy nói: “Không lăn lộn.”
Mặt kính bị hơi nước che kín, Niệm Đệ đứng ở trước bồn rửa tay, hắn tới gần thân thể ướt đẫm của cô, đưa tay đặt ở hạ thân cô, thấp giọng nói: “Em giúp chị rửa sạch chỗ này.”
“Đừng nháo.” Niệm Đệ nhìn hắn quần áo còn mặc chỉnh tể, có điểm ngượng ngùng.
Diệu Tổ lại bắt tay trực tiếp phóng lên, nhẹ nhàng đẩy, làm cô dựa vào trên bồn rửa tay: “Ngồi lên đi.”
Niệm Đệ nói: “Diệu Tổ...”
“Nhanh lên.” Hắn đẩy ra canh hoa của cô, ý đồ với ngón tay vào trong, móng tay mượt mà chỉnh tề mà cọ qua thịt mềm của cô, trong thanh âm mang theo vài phần khàn khàn.
Niệm Đệ vừa nghe hắn động tình, càng không đồng ý, nói: “Không được.”
“...Chị à...” Diệu Tổ ấn chân cô, mặt chôn ở bên gáy cô còn chưa lau khô, dán lên da thịt ướt dầm dề của cô mà năn nỉ.
Hắn mυ'ŧ vào bọt nước chạy xuống từ trên tóc, đầu lưỡi liếʍ qua mạch máu ấm áp đang đập, nhẹ giọng thở dốc: “Chị à.”
“Em nhìn xem.”
Dưới thân Niệm Đệ ướt.
Cô thở dài, nhón chân, cả người ướt đẫm mà ngồi trên mặt bàn.
Giữa hai chân cô kẹp tay hắn, đầu gối không khép lại được, bị ngón tay hắn phiên giảo ra thịt mềm đỉ tươi ướŧ áŧ, dâʍ ŧᏂủy̠ theo phần bên trong đùi chảy ra sáng lấp lãnh.
Cô miễn cưỡng nói: “Đừng nghĩ chuyện xấu.”
Hơi nước nóng trong phòng huân đến hai người sắc mặt đỏ bừng, trên trán Diệu Tổ kết một tầng mồ hôi mỏng, hắn khẽ nhíu mày, trong mắt lại mang theo khát vọng, đè thấp thanh âm: “Là chuyện tốt.”
Hắn rút tay ra khỏi hai chân cô, đem hai cánh hoa hợp lại, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, đẩy đùi cô ra, chính mình chen vào làm chân cô vòng lấy eo hắn.
“Diệu Tổ.” Niệm Đệ đè lại ngực hắn gần trong gang tấc.
Hắn lại cười một chút, đẩy cô về phía sau làm cả người cô dựa vào trên mặt kính che kín sương mù.
Mặt kính lạnh lẽo làm Niệm Đệ co rụt lại, hơi nước ướŧ áŧ đυ.ng tới sống lưng cô liền hợp thành cột nước, chậm rãi chảy xuống.
Từ lông tơ tinh tế chảy dọc xuống lăn lộn, mỗi một lỗ chân lông đều trở nên dễ chịu, từ sống lưng chảy xuống rãnh mông, cùng dịch nhầy rối tinh rối mù dưới thân giảo thành một bãi nước trong suốt.
Cô không được tự nhiên mà run lên một chút, Diệu Tổ đã nâng tay lên, lấy từ trên giá xuống một vật nho nhỏ.
Kéo nhỏ sắc bén lóe lên hàn quang, ước lượng dán ở phía trên phần l*иg ở hạ thể tam giác của cô.
“Diệu Tổ!” Cô kinh ngạc kêu hắn, lại không dám động, kề sát mặt kính, toàn thân cứng còng.
Diệu Tổ cười một chút không tiếng động, tay ở trên đùi cô vỗ nhẹ một phen giống như trấn an, thịt sóng nhẹ lay động, phát ra tiếng vang rất nhỏ: “Suỵt, đừng nhúc nhích.”
“...Em...” Niệm Đệ không cần hắn ấn cũng đã tự giác mở đùi ra rộng nhất có thể. Cô nhìn chằm chằm cái kéo kia, tròng mắt khẽ run.
Diệu Tổ nói: “Không có việc gì, đừng sợ.” Tay hắn vô cùng ổn định, không nhanh không chậm mà kề sát làn da, xén phần lông ở hạ thể của cô từng chút một.
Sau đó hắn lấy ra một cái dao cạo nhỏ.
“Đây là...” Niệm Đệ nói hai chữ liền cắn môi.
Diệu Tổ liếʍ môi một chút, giống như dụng tâm kín đáo mà nhẹ giọng nói cho cô: “Dao cạo râu của em.”
“Sẽ không làm chị bị thương.” Hắn bội bọt biển lên, đem lông tóc ở hạ thể của cô cạo sạch sẽ từng chút một.
Ngọn gió lạnh lẽo sắc bén, không nhanh không chậm mà kề sát xẹt qua làn da, cảm giác này thật làm người ta khẩn trương sợ hãi.
Hạ thể Niệm Đệ đối diện với hắn, cô dựa vào trên gương run lẩy bẩy, rõ ràng vừa hoảng vừa thẹn, nhiệt khí lại không ngừng đánh úp lại.
Diệu Tổ cạo một chút lông tóc cuối cùng, rửa dao cạo râu đặt ở một bên, nhìn kỹ, nhẹ giọng nói: “Thật ướt.”
Niệm Đệ xấu hổ đến cực điểm, cô ô một tiếng liền muốn khép hai chân lại, hắn lại kéo chân cô ra, bắt tay duỗi xuống: “Em kiểm tra một chút.”
Da thịt trơn bóng không thấy qua ánh mặt trời, vô cùng non mịn, tay hắn sờ qua, thử xem còn một chút nào sót lại không.
“Khi còn nhỏ chị cũng như vậy.” Hắn thấp giọng cười, đầu lưỡi hàm ở giữa môi răng, nhẹ nhàng mà dính dớp nói, “...Trần trụi.”
Niệm Đệ gần như bị hắn nói bức cho rơi lệ, nơi này làn da phá lệ mẫn cảm, chạm đến liền thấy ngượng ngùng mới lạ. Cô nhẫn nại cầu hắn: “Chớ có sờ.”
Hắn nửa quỳ xuống dưới, ngửa đầu hôn lên miệng huyệt của cô một chút, không có lông tóc trở ngại, mặt hắn kề sát thịt nhi của cô cọ cọ, mềm mại mà trơn trượt. Hắn cảm thấy có chút khát.
Trên mặt Diệu Tổ lộ ra một chút khoái ý tham lam, mày lại nhíu lại, đầu lưỡi câu lấy cánh hoa của cô một chút, thở hổn hển một hơi thật dài, có chút chật vật mà xoay đầu đi.
Hắn đứng lên, áo ngủ trên người đã bị cô làm cho vết nước loang lổ, hắn liếʍ môi đem dịch thể của cô ăn vào trong miệng, tay cọ qua cằm ướŧ áŧ, khàn khàn nói: “Tốt.”
Niệm Đệ gần như là chật vật mà từ trên mặt bàn lăn xuống dưới. Cô quay đầu nhìn lại, trên gương là ảnh ngược chiếu ra rõ ràng, là sống lưng cô ấn lên dấu vết.
Dấu vết kia đậm nhạt không đêu, điên đảo hỗn loạn, tư thái da^ʍ mĩ.
Sắc mặt cô đỏ bừng, không thể không tắm sạch lại một lần nữa.