Căn Nhi

Chương 8: Đầu lưỡi (1)

Không ai nói lời nào.

Bởi vì Niệm Đệ im lặng, đôi mắt Nguyện Đệ càng ngày càng sáng.

Thần sắc Diệu Tổ âm trầm.

Nguyện Đệ thấp giọng nói: “Tứ tỷ, cảm ơn chị, cảm ơn chị.”

Cô ta vừa nói vừa cười, nước mắt lại chảy ra, chính cô ta dùng tay lau, lại nói thêm một lần: “Cảm ơn chị.”

Nguyện Đệ đi bắt lấy Diệu Tổ, giống như khi còn nhỏ lấy bánh bột ngô từ trong tay Niệm Đệ, lại bị Diệu Tổ hất tay ra, ném sang một bên.

Hắn rốt cuộc cúi đầu, mắt nhìn Nguyện Đệ: “Ngũ tỷ.”

Nguyện Đệ nghe thấy hắn nói: “Cút ngay.”

Cô ta rùng mình một cái.

Diệu Tổ đi vài bước vào phòng, Niệm Đệ đang ngồi trên giường, không nhúc nhích, không biết suy nghĩ cái gì.

Cô thật đúng là tự tại, từ nhỏ chính là chị gái tốt yêu quý em trai em gái, lớn lên cũng không thay đổi. Công việc đều là của cô, thứ tốt đều là của người khác, không tranh không đoạt, mặc người khác xâu xé.

Kể cả hắn cũng muốn cho người ta.

Thật là cái đồ ngu xuẩn.

Diệu Tổ cảng tức giận thì lại càng bình tĩnh. Hắn ngồi ở bên cạnh Niệm Đệ, cánh tay trần đυ.ng vào cánh tay cô. Cô dường như bị nóng mà rụt lại một chút.

Mùa hè nóng như vậy mà làn da của cô lại mềm mại lạnh lẽo.

Làm hắn hận không thể ăn cô vào trong bụng.

“Chị à.” Hắn chậm rãi nói, thanh âm rất thấp.

Niệm Đệ không nói gì.

Cô nhìn phía trước, lại không nhìn thấy cái gì, chỉ có bóng tối.

Cô đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước, sau khi Diệu Tổ đến Tôn gia được ba tháng.

Lão Tôn vất vả lắm mới có được đứa con trai, vui vẻ giống như ăn tết, cho hắn ăn thịt, ăn trứng gà, mua quần áo mới, mua đồ chơi, đem của cải tích góp mấy năm toàn bộ dùng trên người hắn, mắt cũng không chớp một cái.

So với lão cha trong quá khứ ngay cả một quả trứng gà cũng tiếc cho con gái ăn kia, quả thực như một người khác.

Con gái trong nhà đều rất hâm mộ hắn, Hi Đệ nhỏ tuổi nhất, hận chính mình không phải con trai, khóc liền ba buổi tối.

Dưới sự nuôi nấng tỉ mỉ như vậy, Diệu Tổ trở nên trắng trẻo lại xinh đẹp, ai nhìn cũng thích. Nhưng hắn không phản ứng người khác, đối với Niệm Đệ mỗi ngày hầu hạ hắn cũng không cười một lần, nhìn qua có hơi ngờ nghệch.

Một ngày kia, Niệm Đệ thấy Diệu Tổ giấu thứ gì đó ở tường gạch chỗ chuồng heo. Mấy khối lương khô ăn thừa, nào táo, đậu phộng, khoai lang đỏ, ống trúc, dùng một miếng vải bao lại. Đây là bọc hành lý có thể đeo trên lưng để chạy trốn.

Hắn chuẩn bị trốn đi.

Lão Tôn đối với hắn tốt như vậy, hắn còn muốn chạy trốn sao? Niệm Đệ hơi hoang mang, nhưng cô cũng không nói gì, cũng không hỏi gì.

Diệu Tổ nhìn cô trong chốc lát, lột ra một viên đường, bỏ vào miệng cô. Niệm Đệ ngửi thấy mùi hôi thối ở chuồng heo, trong miệng lần đầu tiên nếm được vị ngọt của đường.

Cuối cùng hắn không trốn. Ngoài núi cũng là núi, dù sao tuổi hắn cũng còn quá nhỏ, lại không biết đường, căn bản trốn không thoát đi.

... Trốn không thoát đi.

Diệu Tổ lại gọi cô một lần nữa: “Tứ tỷ.”

Niệm Đệ lấy lại tinh thần, giữa một mảnh tối tăm, quay đầu đối mặt với Diệu Tổ.

Hắn dựa lại gần, một tay vén quần áo cô lên, nâng bầu ngực của cô, đầu ngón tay xoa đầṳ ѵú của cô. Tay hắn rất nóng, xoa càng dùng sức hơn so với mọi lần.

Niệm Đệ hơi đau liền cử động một chút.

Hắn dùng một cái tay khác nắm hai má cô, bức cô hé miệng ra, hai ngón tay nhét vào trong miệng cô, kẹp lấy đầu lưỡi cô, thấp giọng nói: “Đầu lưỡi còn có thể dùng được sao?”

Niệm Đệ cảm thấy nước miếng muốn chảy ra, liền nuốt xuống một chút, đầu lưỡi mυ'ŧ một chút đầu ngón tay hắn.

Diệu Tổ cười một tiếng, đem ngón tay cắm vào, chạm đến gốc lưỡi của cô. Ướt hoạt non mịn, làm hắn nhớ đến một nơi khác cũng mềm mại rối tinh rối mù.

Cô nôn khan theo bản năng, hắn mới rời tay ra, sờ vách trong khoang miệng cô: “Nói chuyện.”

Niệm Đệ nhíu mày, ngón tay hắn lộn xộn trong miệng cô, quấy tới quấy lui, làm cô nói không nên lời, chỉ có thể hừ khẽ một tiếng.

Hắn rút ngón tay đã bị cô ngậm ướt dầm dề ra, liền đem nước miếng cọ ở trên má cô.

Diệu Tổ điểm điểm lên môi cô một chút: “Môi này cũng không cần nữa, vô dụng.”

Niệm Đệ rũ mắt xuống: “Diệu Tổ...”

Hắn chờ cô nói lại không nghe được gì nữa. Cô chỉ lặng lẽ ngồi, giống như không có gì để giải thích.

Lửa giận cùng lửa dục, ở trình độ nào đó có lẽ là tương thông. Cô im lặng càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính dục của hắn, hạ thân đã yên lặng ngẩng đầu.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, duỗi dài chân ra, cởϊ qυầи để sang một bên: “Biết vừa rồi Nguyện Đệ muốn làm gì không?”

Niệm Đệ không nói chuyện.

Hắn liền tiếp tục nói: “Vừa tới liền muốn cởϊ qυầи của em, cô ta muốn liếʍ cho em.”

Cô chỉ nghe, giống như không có phản ứng gì.

Trong lòng Diệu Tổ càng thêm tức giận, đem qυầи ɭóŧ cũng kéo xuống, nhét vào trong tay cô, kéo tóc cô một cái: “Không thì chị học tập em gái tốt của chị, hầu hạ em trai của chị đi?”

Nãy giờ cô không nói gì. Diệu Tổ cảm giác được cô vô cùng thuận theo hắn, theo lực đạo của hắn ngã vào trên đùi hắn, hô hấp thổi tới trên đùi hắn, lạnh lạnh, nhẹ nhàng.

“Chị à.” Hắn nhẹ giọng nói, “Ngậm vào đi.”

Côn ŧᏂịŧ cứng rắn đập vào cổ cô, nóng bỏng, mới tắm xong, cũng không có mùi lạ gì.

Niệm Đệ mờ mịt mà sờ soạng một chút, cúi đầu, hé miệng ngậm lấy cái đồ vật kia.

Phần đầu tròn trịa, mượt mà, da mỏng mà mềm mại, giống như đồ ăn nào đó. Thể tích côn ŧᏂịŧ cũng đủ lớn, căng môi răng của cô ra, nước bọt tiết ra càng nhiều, làm cô mυ'ŧ vào theo bản năng.

Diệu Tổ bắt lấy tóc cô, nắm chặt lại buông ra, thở hổn hển một tiếng: “Tiếp tục ngậm sâu vào.”

Niệm Đệ nuốt một chút, há miệng tiếp tục ngậm.

Diệu Tổ đè lại cổ cô, cảm giác được bên trong khoang miệng cô ấm áp ẩm ướt lại cực kỳ trơn trượt.  Cô cảm thấy vô cùng mới lạ mà nuốt vào, đầu lưỡi không biết làm như thế nào, mấp máy giống như quấy đồ ăn, hàm răng cọ qua một chút, hơi hơi đau.

Hắn ấn sau cổ cô, khàn khàn nói: “Nhẹ chút. Nếu mà chị cắn đứt liền nuốt hết vào cho em.”

Niệm Đệ bị lời nói thô tục khủng bố của hắn làm cho hoảng sợ, lại cắn hắn một chút, hắn “ngô” một tiếng, như là đau, như là sướиɠ, thở dốc vô cùng lợi hại.