Căn Nhi

Chương 4: Hương vị (1)

Ăn cơm chiều xong Diệu Tổ cũng không cho cô rửa chén, mạnh mẽ kéo cô về phòng.

Niệm Đệ đứng ở trong phòng, một mảnh đen như mực, Diệu Tổ đẩy cô ngồi lên trên giường, chính hắn xoay người rời đi.

Một lát sau, cùm cụp một tiếng, đèn dầu được thắp sáng lên.

Niệm Đệ bị chiếu đến đôi mắt mị một chút, lại nhìn Diệu Tổ, hắn đang cởϊ qυầи áo, mùa hè mặc ít, động tác của hắn cũng nhanh, trong nháy mắt liền cởi xong toàn bộ.

Nhất thời cô không biết nói cái gì mới tốt.

Diệu Tổ cởϊ qυầи áo lại không nóng nảy, hắn kéo dươиɠ ѵậŧ cứng một nửa ra, đứng ở trước mặt Niệm Đệ, dươиɠ ѵậŧ liền đối diện mặt cô.

Hắn đi lên phía trước một bước, dươиɠ ѵậŧ liền cọ lên trên mặt Niệm Đệ.

Dưới ánh đèn dầu ảm đạm, người phụ nữ nhu thuận rũ đầu, trên làn da như có một tầng ánh sáng nhu hòa, mi vừa cong vừa dài, trong mắt doanh doanh ánh nước, môi no đủ nở nang, hình dạng tú lệ giống như cánh hoa.

Cô quả thực giống như một bức họa.

Dươиɠ ѵậŧ nửa cương cứng của hắn vừa to lại vừa dài, giống như cái thịt trùng, nặng trĩu điểm điểm đầu, thật sự không thể nói là đẹp. Qυყ đầυ vừa tròn vừa lớn dán ở trên mặt cô cọ hai cái, thoạt nhìn vô cùng sắc tình.

Diệu Tổ thở hổn hển một tiếng, dươиɠ ѵậŧ sưng to trong nháy mắt, từ nửa cứng trở nên lớn hơn nữa, thẳng tắp mà nhếch lên, đánh ở trên mặt cô bang một tiếng, lại chỉ hướng lên trên, cực kỳ dữ tợn.

Niệm Đệ xoa xoa chỗ bị dươиɠ ѵậŧ của hắn chạm qua trên mặt, luôn cảm thấy có chút cổ quái. Thứ này thật là quá kỳ quái, nói biến lớn liền biến lớn, giống như vật sống vậy.

Diệu Tổ đè lại đồ vật kia, lại cúi đầu nhìn Niệm Đệ, đè bả vai cô lại.

Ánh mắt Niệm Đệ nhu hòa mà ngửa đầu nhìn hắn.

Hầu kết của hắn chuyển động, quỳ một đầu gối xuống, hắn trần trụi quỳ gối ở trước đầu gối cô, chỉ thấp hơn cô ngồi một chút.

Niệm Đệ hơi kinh ngạc, kéo hắn một cái: "Trên mặt đất bẩn."

Diệu Tổ mắt điếc tai ngơ, hắn tách đầu gối của cô ra, tới gần cô, cởi bỏ từng cái cúc áo trển áo cô.

Ngực cô lớn, vì không có vẻ phóng đãng, quần áo cô luôn cài nút đến tận cổ, Diệu Tổ cứ cởi bỏ như vậy, vô cùng kiên nhẫn.

Cởi bỏ cái cúc thứ nhất, lộ ra cổ, hắn hôn lên một chút.

Cởi bỏ cái cúc thứ hai, lộ ra xương quai xanh, hắn lại hôn một chút.

Niệm Đệ hơi rụt người lại bị hắn gọi lại: "Đừng nhúc nhích."

"Để em nhìn xem."

Diệu Tổ cởi bỏ cúc áo thứ ba của cô, là khe ngực thật sâu.

Hắn thở hổn hển một tiếng, liếʍ hôn lên khe rãnh sâu hút mềm mại trắng như tuyết kia.

Ngón chân Niệm Đệ đều cuộn tròn lên.

Cô đè lại đỉnh đầu Diệu Tổ, không biết là muốn đẩy hắn ra hay vẫn là ấn hắn gần lại, nhất thời vô cùng mâu thuẫn.

Hắn thở dốc ở trước ngực cô, khí nóng thổi trúng làm cả người cô phát run.

Hắn dừng ở nơi đó một lúc lâu, trước ngực Niệm Đệ ướt một mảng lớn, hắn mới tỉnh táo lại, cởi bỏ cúc áo thứ tứ.

Lộ ra nửa bầu ngực.

Hắn nhìn một hồi đột nhiên cảm thấy chính mình thật ngu ngốc, hắn giương miệng lên ngậm lấy nhũ thịt, vừa liếʍ hôn vừa cởi bỏ cúc áo của cô.

Cúc thứ năm, cúc thứ sáu, cúc thứ bảy, hắn đều cởi bỏ nhanh chóng, thở hổn hển dồn dập, hôn ngực cô, ăn đầṳ ѵú của cô, cái mũi chìm vào trong thịt mềm, cọ tới cọ lui, hít vào thật sâu.

Niệm Đệ khẽ hừ một tiếng: "Nhẹ chút."

Bụng nhỏ của cô phát ngứa, cả người tê dại.

Rốt cuộc Diệu Tổ cũng cởi xong tất cả cúc áo, tay hắn vuốt ve trên người cô, kéo hai tay áo xuống, để cánh tay trần trụi của cô ôm chặt đầu của hắn.

Hắn nâng vυ' lên, hôn xuống nhũ thịt, lại hôn một đường đến xương sườn, xuống rốn của cô. Niệm Đệ cảm thấy hắn hôn quá dùng sức, hơi cảm thấy đau đớn.

Hắn kéo cạp quần của cô, dùng hàm răng ngậm lấy, túm lấy quần cô. Phần bụng nhỏ hơi đẫy đà lộ ra một chút, sau đó là một bụi âm mao màu đen.

Diệu Tổ vùi đầu đi vào, hít vào một hơi thật sâu.

Niệm Đệ đẩy hắn một chút: "Đừng như vậy!" Lại không có tác dụng.

Diệu Tổ cười một tiếng: "Thẹn thùng cái gì. Em không chỉ muốn nhìn, em còn muốn liếʍ đó...Ai..."

Niệm Đệ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, dẫm một chút không nặng không nhẹ lên đùi trần trụi của hắn.

Cô đẩy hắn ra, đứng lên, đi lên phía trước hai bước tránh hắn, cởϊ qυầи chính mình: "Chị tắm đã."

Diệu Tổ vẫn cứ quỳ trên mặt đất, hắn ôm lấy đùi cô từ sau lưng, miệng hôn một ngụm lên mông của cô.

Hắn vỗ vào mông cô một cái, vô cùng vang dội, sau đó ấn bụng nhỏ của cô không cho chạy, đầu lưỡi tìm tòi trong bóng tối, nếm hương vị: "Ở đây chính là nước ngọt."

Niệm Đệ tê dại đến cả người phát run: "Diệu Tổ!"

Hắn cười bỏ tay ra, lại mổ trên đùi cô một cái: "Chị đừng nóng giận mà."

Niệm Đệ nén giận cách xa hắn, cô múc nước, xối lên trên người mình, quay đầu nhìn, Diệu Tổ đang ngồi ở trên đầu giường nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Niệm Đệ không có cách nào, đành phải xoay lưng lại, nhắm mắt làm ngơ. Tiếng nước rầm rầm, cô rửa sạch nước miếng của Diệu Tổ dính đầy người, tay vừa mới duỗi đến bụng nhỏ, bị Diệu Tổ bắt được tay.

Không biết hắn đã chạy đến phía sau Niệm Đệ từ khi nào, thuận tiện kề sát cô, tiếp nhận khăn lông trong tay cô: "Em rửa cho chị."

Trái tim Niệm Đệ nhảy thình thịch: "Diệu Tổ..."

Hắn thổi một hơi bên tai cô, cầm khăn lông làm ướt âm mao của cô, lại chà lau sạch sẽ hạ thể của cô, từ niệu đạo, đến môi âʍ ɦộ, lại đến hậu huyệt, tất cả đều được rửa sạch sẽ, rất giống như đang làm chuyện nghiêm túc.

Sau đó hắn cong ngón tay, bao lấy khăn lông, chế trụ hạ thân của cô.

"Diệu Tổ." Cô khẩn trương mà bắt lấy cổ tay hắn.

Hắn liên tục mυ'ŧ vào phần cổ của cô, nhẹ giọng nói: "Thật thoải mái, để em sờ xem."