Nuông Chiều Riêng Em

Chương 50: Cúc huyệt (H)

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên lông mi cô khiến cho đôi mắt cô đen bóng.

Người đàn ông cầm khăn ướt nhẹ nhàng giúp cô lau, thỉnh thoảng, ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt khả ái của cô.

Anh hỏi: “Cơ thể có thoải mái không em?”

Anh đã được giải phóng nhưng vẫn không giúp cô thoải mái vào lúc nước sôi lửa bỏng, cô khó chịu cắn môi nhỏ, chịu đựng du͙© vọиɠ như thủy triều dâng trào trong cơ thể.

Tần Thận vuốt ve môi cô, trong lòng cũng rục rịch khó chịu.

Anh hôn lên khuôn mặt ửng hồng của người con gái, dục cầu bất mãn* hỏi: “Lần nữa được không em yêu?”

Dục cầu bất mãn* (欲求不满): Chỉ trạng thái ham muốn khó có thể lấp đầy, không thể thỏa mãn và muốn có thêm. (nguồn: Baidu)

Người con gái cúi đầu lo lắng nhìn lướt qua l*иg ngực của mình, liền thấy trên đó đầy dấu ngón tay cùng vệt đỏ đậm nhạt.

Đôi mắt cô hiện lên sự do dự, ôm lấy người đàn ông, lắc đầu làm nũng.

Tần Thần bị ngọn lửa vùi sâu trong cơ thể khuấy động, tuy rằng vừa rồi kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng rung động, nhưng cũng gây ra khoảng trống cực lớn trong cơ thể, khiến anh muốn nuốt trọn con người cô.

Hai mắt anh đỏ hoe, cơ thể nhiễm du͙© vọиɠ càng thêm nguy hiểm. Anh đưa tay đỡ lấy vai Tần Diệp Tân, lật người cô lại, không ngừng dùng tay chạm vào người cô rồi châm lửa đốt trong người cô.

Sờ sờ bờ mông mềm mại trắng như tuyết, động tác trên tay anh dừng lại đôi chút để cảm nhận, một lúc sau lại tiếp tục xoa bóp, nhưng động tác so với lúc trước càng gấp gáp càng nóng bỏng hơn.

Tần Diệp Tân nằm ở trên giường mềm mại, nhưng cô cảm thấy so với giường thân thể còn mềm hơn, mềm mại như một làn sóng.

Người đàn ông tự nhiên như nước chảy mây trôi mà phủ lên thân thể đang run nhè nhẹ của người con gái, tay anh sờ vào phía dưới đến khi mật dịch chảy ra ngoài tí tách, đuôi lông mày cong lên, nhấp nhám vành tai của cô, nói: “Còn chưa thoải mái phải không, anh trai giúp em thả lỏng.”

Sau đó anh trùm ‘áo mưa’ lên côn ŧᏂịŧ.

Tần Diệp Tân không biết việc giúp cô thả lỏng trong lời anh nói là như thế nào, thậm chí còn không biết anh xé bαo ©αo sυ tự lúc nào, cô chỉ còn cảm nhận được lòng bàn tay của anh vô cùng ôn nhu, vô cùng cuồng nhiệt, nó kéo cô vào vực sâu của du͙© vọиɠ.

Ngay khi tâm trí của cô đang được vỗ về tựa như trên mây, một cây gậy dài cứng từ đâu đâm vào cơ thể cô, khiến cô đau đớn rên lên.

Hòa cùng với tiếng kêu đau đớn của Tần Diệp Tân là hơi thở sảng khoái của người đàn ông.

“Ưm… thật chặt…” Tần Thận khen.

Biết được côn ŧᏂịŧ của anh đâm vào đâu, người con gái vừa tức vừa dỗi, khóc lên: “Đồ xấu xa, anh đi ra ngoài ~”

Sự khó chịu truyền tới từ cúc huyệt, nước mắt của cô chảy thành dòng, nhưng cô bị anh kìm chế từ phía sau, không thể động đậy.

Tần Diệp Tân khóc lớn, giọng nói nghẹn ngào thỉnh cầu anh: “Anh trai… anh trai Tần Thận, xin anh, đừng, ưm… Không cần, em không thích, anh đi ra ngoài…”

Tần Thận chỉ cảm thấy tuy rằng vùng đất phía sau này của cô không thể so sánh được với huyệt nhỏ mềm mại, nhưng lại chặt chẽ hấp dẫn đem đến cho anh một trải nghiệm đê mê khác.

“Bảo bối ngoan, đừng khóc, anh trai sẽ nhanh thôi,” Anh chậm rãi động thân di chuyển, miệng dỗ dành: “Anh trai đã lâu không âu yếm bên trong em, em muốn anh ra ngoài, hửm?”

Tần Diệp Tân vặn vẹo hông, cố gắng đẩy ra đồ vật mà anh đã thâm nhập, nhưng người đó dường như lại không hề bị ảnh hưởng, càng tiến càng nhanh, càng cắm càng sâu.

“Em không muốn, đừng ~” Cô gái nhỏ kinh hãi, cảm giác khó chịu nơi cúc huyệt khiến cô khϊếp sợ, cô khóc đến mức gần như khàn cả giọng, “Anh đi ra ngoài, em ghét anh!”

Phía dưới cúc huyệt như có thứ gì đó muốn trào ra, người anh em của Tần Thận di chuyển vô cùng khó khăn, nhưng bất chấp anh vẫn tiến công mạnh mẽ về phía trước.

“Bẩn… bẩn muốn chết ~” Hai tay cô nắm chặt gối, gào khóc, “Em không cần, không cần!”

Tần Thận chen vào một hồi, thấy Tần Diệp Tân thật sự không muốn, khẽ nâng tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái đang quay lưng lại với anh, tay anh chạm vào dòng nước mắt mặn chát. Tiếp sau đó, anh cúi đầu hôn lên tấm lưng mịn màng tinh tế của cô, dỗ dành: “Thật chặt, anh sẽ bắn ngay.”

Lần này anh đã giữ lời hứa, lời nói vừa dứt, anh chạy nước rút những lượt đâm cuối cùng rồi thuận lợi bắn ra, cúc huyệt co xoắn một hồi hút trọn mọi tinh hoa của anh.

Côn ŧᏂịŧ mềm nhũn ra, người đàn ông há miệng thở dốc, chống tay vào cạnh người cô, sau mấy ngày thiếu vắng, lần này thật sảng khoái, bắn đến sung sướиɠ cả người.

Tiếng khóc của cô gái nhỏ dần yếu đi, anh đang định mở miệng an ủi, không ngờ cô hai mắt đẫm lệ lật người lại, một ánh mắt đều không cho anh, thở phì phò nâng tay lên thô bạo kéo đồ vật của anh ra, lột vỏ lớp màng khiến cô rung mình đến khó chịu, sau đó ném mạnh BCS đựng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống giường.