A Khinh

Chương 17

Bầu không khí vốn vui tươi náo nhiệt, bỗng chốc nổi lên một trận gió lạnh như dao cắt.

Nền trời cũng từ màu xanh lam chuyển thành đen kịt, mây mù giăng tứ phía, tro bụi bay ngập trời.

Gió càng lúc càng mạnh, thổi cho người ta không mở mắt được, mây đen đầy trời, hoàng khí tràn ngập, ban ngày sáng sủa lại trở thành như ban đêm.

Người đi đường chạy tán loạn khắp nơi, trong tầng mây, tia chớp lóe sáng, Thành Bái bị người qua đường đang chạy trốn đυ.ng phải, hắn lảo đảo rồi té xuống đất.

Cái móc gùi trên vai bật ra, Thành Bái nhanh chóng hồi thần ôm lấy cái gùi, nhưng hắn bỗng cảm thấy một sức mạnh lớn đẩy văng mình, lệ phong cuồn cuộn, một đạo ánh sáng từ trong gùi nhảy ra xông thẳng lên trời, cái gùi bị lật úp sấp, bên trong rỗng tuếch.

Gió lớn làm mọi người không không đứng vững được, da thịt như bị cắt thành từng mảnh vụn, Thành Bái phủ phục trên đất tìm gọi A Khinh, chợt có một đôi tay đặt trên vai hắn.

“Đi.”

Trước mắt Thành Bái bị cái gì đó che khuất, thân thể bay lên không trung.

Hai chân lần nữa chạm mặt đất, Thành Bái đang đần ra cũng mau chóng thanh tỉnh ý thức, vật che trước mắt được thu hồi, một thanh âm quen thuộc nói với hắn: “Thành công tử không sao chứ?”

Thành Bái cứng đờ nhìn khắp phía.

Đây là chỗ trạch viện bỏ hoang lần trước hắn và A Khinh đã tới. Người đứng trước mặt hắn là đại trưởng lão.

Đại trưởng lão nhìn hắn, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi Thành công tử. Là ta tính sai, tưởng công tử là người nọ, khiến người vô tội như công tử bị liên lụy đến chuyện này.”

Thành Bái mấp máy đôi môi khô nứt: “Trưởng lão mắc lỗi đã tưởng ta là ai? Chuyện gì xảy ra? A Khinh đâu? A Khinh ở đâu?”

Đại trưởng lão ôn thanh nói: “Công tử đừng lo lắng, A Khinh….. Nếu lần này không tính sai thì hẳn lát nữa nó sẽ tới đây.” Gã nhìn cảnh thu rực rỡ trong viện tử, than nhẹ một tiếng: “Công tử phải nhớ kĩ, ta đã từng nói, A Khinh và hồ ly trong tộc chúng ta không giống nhau. Nó là…..”

Gió lại nổi lên, đại trưởng lão nhướng mày kéo Thành Bái thối lui mấy bước, nâng tay áo che đỉnh đầu hắn, còn một tay thì đẩy ra một chưởng.

Vài đạo tia chớp sáng như tuyết xé rách lớp mây dày, tiếng sét nổ ầm ầm vang dội, một đạo bạch quang đuổi theo một lam ảnh, người nọ rớt từ trên không xuống, té sấp trên mặt đất.

Bầu trời đen như mực xuất hiện nhiều tia chớp chói mắt, Thành Bái nhìn thấy đạo bạch quang kia thật nhanh đánh tới người lam y. Trời đất nháy mắt trở nên trắng xóa, một tiếng phá trời vang đất, mặt đất rung động dữ dội như muốn nứt ra, Thành Bái và đại trưởng lão ngã xuống đất, qua một hồi lâu mới khôi phục ý thức, Thành Bái giơ tay phủi bụi và sao trời bay trước mắt, hắn chậm rãi bò dậy.

Trời vẫn âm u nhưng đã mất đi lệ phong lôi điện, đình viện càng trở nên hoang tàn, tiểu đình cũng bị sụp, lam ảnh và bạch y đứng ở nơi hoa rơi lá rụng trong viện, hai người trầm mặc nhìn nhau.

Thành Bái vô thức đi về phía trước, đại trưởng lão kéo hắn lại.

“Công tử đừng đến gần, đó không phải A Khinh.”

A Khinh? Đúng rồi, A Khinh đâu? A Khinh ở nơi nào?

Người mặc bạch y là người chém xà cứu hắn trong ngôi miếu đổ nát, người mặc áo lam là Diệp Pháp Sư.

A Khinh đâu?

“A Khinh đâu?”

Đại trưởng lão lại thở dài: “Thành công tử, bạch y nhân kia ngày trước là Đông Lăng Thượng Quân Bạch Trọng, nghìn năm trước ở phía đông có ma quỷ làm loạn, Thượng Quân bị nghi ngờ khi tĩnh tọa đã nhập tà, người bị ma quấy nhiễu. Bạn tốt của Thượng Quân là Vô Ly Tiên Quân nhận lệnh thiên đình tra rõ việc này, không ngờ lại trúng phải quỷ kế của yêu ma, Thượng Quân bị vu oan cấu kết với chúng. Thượng Quân đã tự lên Tru Tiên Đài chứng minh sự trong sạch của bản thân, y xém chút nữa đã hôi phi yên diệt, nhưng may được Thái Thượng Lão Quân tới cứu kịp thời mới giữ lại được một chút tiên nguyên, nguyên thần cùng thức thần không đủ nên không thể làm người, chỉ đành gửi hồn vào hồ ly.”

Thành Bái ngạc nhiên.

Diệp Pháp Sư nhìn người trước mắt nở nụ cười chua chát: “Bạch huynh, việc khi đó ta oan uổng huynh cả tam giới đều biết. Người có lỗi là ta. Nhập luân hồi, mười kiếp cũng không được chết già, còn có trước khi chết phải nhận lôi hình nho nhỏ này, đây đã là hình phạt nhẹ nhất rồi. Huynh cần gì phải cứu ta?”

Bóng của Bạch Trọng mờ nhạt gần như là trong suốt, vẻ mặt y vô cùng bình tĩnh.

“Việc nghìn năm trước đã qua. Nay ta đã không còn là Bạch Trọng nữa, huynh cũng không phải là Vô Ly. Hà tất phải chấp nhất với việc trước kia? Huynh đã chịu ba kiếp không được chết yên lành, mười kiếp bị thiên lôi diệt thân thể, nguyên phách của huynh đến giờ đã vô pháp chống đỡ được. Tại sao phải chịu khổ như vậy?”

Diệp Pháp Sư hạ mi mắt thở dài một tiếng: “Ở trong lòng Bạch huynh, ta quả nhiên ngay cả bị phạt cũng không xứng.”

Vẻ mặt Bạch Trọng vẫn bình tĩnh: “Khi xưa ta đã nói với huynh, mọi việc đừng nên quá so đo. Huynh chịu mười kiếp lôi hình tan thành mây khói, việc năm ấy cũng không thể xoay chuyển. Không thì hãy đem chuyện ấy trở thành một kiếp dĩ vãng đi. Vạn vạn về không, làm lại từ đầu, nhân cơ hội này buông chấp niệm mà chăm chỉ tu hành, ngày khác còn có thể trở lại Cửu Tiêu. Dù cho không thành thì sống trong thế tục này cũng tốt, như ta làm hồ ly cũng làm thật vui vẻ. Huynh đã sinh làm người, thì hãy sống thật tốt để làm người đi. Có lẽ đến bây giờ trong thần thức của ta vẫn tồn tại ký ức của Bạch Trọng, là để ta kiếp này có thể gặp lại huynh nói với huynh những lời hôm nay. Kiếp này tu vi của huynh rất tốt, căn cốt cũng tốt, lôi kiếp cũng đã hết, từ này về sau hãy sống cho thật tốt.”

Diệp Pháp Sư kinh ngạc nhìn Bạch Trọng, Bạch Trọng cười với hắn, hư ảnh trong suốt hóa thành ngân quang rồi tiêu tán. Trên mặt đất xuất hiện một con hồ ly lông đen tuyền nằm bất động, hai mắt nhắm nghiền.

Diệp Pháp Sư ngơ ngác đứng đó, hai hàng lệ lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt, hắn đột nhiên hét lớn: “Được, được.” Cuối cùng xoay người, lảo đảo rời đi.

Đại trưởng lão tiến lên ôm lấy tiểu hắc hồ trên mặt đất, hơi thở hồ ly mỏng manh, nhúm lông trắng trên bụng cũng chuyển thành màu đen.

Đại trưởng lão nhẹ nhàng xoa bộ lông tiểu hắc hồ: “Sau khi A Khinh được sinh ra, trong tộc chỉ mình ta biết lai lịch của y. Tiên sứ trên thiên đình từng nói với ta, kiếp này y ắt sẽ gặp lại số kiếp đời trước, nếu có thể vượt qua thì sẽ được quay về tiên giới.”

Lúc A Khinh còn nhỏ gặp được một vị thừa tướng công tử, kì thực đó chính là Vô Ly chuyển thế, cũng là kiếp trước của Diệp Pháp Sư.

Mà nơi đây chính là phủ trạch bị tịch thu của thừa tướng gia.

Thành Bái im lặng không nói. Đại trưởng lão nói tiếp: “Ta vẫn lo lắng lôi kiếp của A Khinh. Bởi vì khi trước A Khinh và Thành công tử ở cùng nhau thì đã trải qua lần lôi kiếp đầu tiên, nên ta đã lợi dụng công tử vì nghĩ công tử là Vô Ly tiên quân chuyển thế, thực sự là xin lỗi.”

Thành Bái nói: “Cũng không có gì, Ly huynh chỉ là vô tình tương ngộ cùng ta, rồi y nhớ lại được chuyện trước khi Vô Ly Tiên Quân chuyển thế, nên mới xảy ra lôi kiếp hôm nay. Ta chẳng qua là một người qua đường ngẫu nhiên dẫn dắt mà thôi.”

Đại trưởng lão đặt tiểu hồ ly vào trong màn hào quang, rồi chấp tay lại vái với Thành Bái: “Tuy là hiểu lầm nhưng công tử đã giúp đỡ A Khinh rất nhiều. Hơn nữa những ngày qua, quả thật là nhờ khí tức của công tử tẩm bổ nên A Khinh mới có thể khôi phục nhanh như vậy.”

Thành Bái mỉm cười: “Tại hạ chỉ là cống hiến suy khí mà thôi, nếu từ nay về sau không còn suy, không gây tai họa cho người khác nữa thì ta kiếm được lời rồi.”

Hắn đã cùng Đông Lăng Thượng Quân chấm dứt đoạn chuyện xưa với Vô Ly Tiên Quân.

Vốn nghĩ rằng suy khí đã làm liên lụy Diệp Pháp Sư. Nhưng hóa ra lại không phải, trong lòng bỗng nhẹ nhõm hẳn.

Đại trưởng lão cũng cười rộ lên: “Công tử quả thực là một con người nhân hậu rộng lượng. A Khinh giờ đã kiệt sức, trước khi nó lịch kiếp lần nữa, ta cần phải mang nó về Hồ tộc để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Đành phải cáo biệt công tử.”

Thành Bái vái chào: “Có thể cùng chư vị hồ tiên có đoạn duyên phận này, là tại hạ may mắn. Từ biệt tại đây, xin bảo trọng.”

Đại trưởng lão cũng chắp tay nói: “Công tử cũng bảo trọng, ngày khác nếu có duyên gặp lại, ta nhất định sẽ cùng công tử đối ẩm trò chuyện.” Gã đem màn sáng đang bao bọc tiểu hồ ly bỏ vào trong tay áo rồi đạp gió mà đi không còn thấy bóng dáng.

Thành Bái đứng một hồi một mình giữa mảnh sân rơi rụng đầy hoa lá, mây đen dần tản đi, mặt trời cũng ló dạng, trời đất lại trở nên sáng sủa, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi đi ra khỏi phế trạch.

Đi ra ngoài trải đời quả nhiên là việc tốt, gặp được rất nhiều duyên phận kỳ diệu, còn tận mắt chứng kiến một đoạn truyền kì chỉ được viết ở trong sách.

Đông Lăng Thượng Quân và Vô Ly Tiên Quân, từ nay về sau hai người sẽ bắt đầu lại lần nữa, coi như là kết quả tốt đi.

Có lẽ sau này, bọn họ cũng lần nữa thành tiên, gặp nhau trên thiên đình, nhìn nhau cười, mọi chuyện trước kia đều xóa bỏ.

Vậy khẳng định là sẽ rất nhiều rất nhiều năm sau, có thể hắn đã trải qua mấy kiếp người rồi cũng nên.

Đời người đối với thần tiên, hồ tiên đắc đạo mà nói cũng chỉ là một cái chớp mắt.

Mặc dù đại trưởng lão có nói hữu duyên lai nhật tái kiến (), nhưng Thành Bái nghĩ, đời này của mình cũng không thể gặp lại A Khinh được nữa.

() có duyên sau này sẽ gặp lại.

Đoạn tương phùng này, đến đây đã kết thúc.

Từ nay về sau, hắn muốn giống như những người khác có thể tự do đi lại trên đường, làm một con người bình thường và tiếp tục sống.