Hứa Huy thở dài một tiếng, bỏ tay Kim Mỹ Tuyên ra, một lần nữa thay một khuôn mặt lạnh như băng, “Nếu không có việc gì mẹ hãy tĩnh dưỡng thật tốt đi, con ngày mai còn phải đi làm, đi về trước.”
“Tiểu Huy…”
“Hứa Huy!”
Gã không muốn nói thêm gì nữa, người sinh gã nuôi gã thương gã chiều chuộng gã dù gã nói thế nào, nói bao nhiêu lần, dùng tất cả mọi biện pháp cũng không thể tiếp thu phương thức sống của gã, tình yêu của gã.
Bọn họ, là hai loại người không thể nói chuyện với nhau.
Hứa Huy từ bỏ can thiệp vô vị, thái độ kiên quyết xoay người rời đi, mặc cho cô gã đứng phía sau kêu la không để ý hình tượng tức giận mắng.
Hứa Huy kéo cửa phòng bệnh…
“A…”
Tiếng thét tê tâm liệt phế cắt qua không khí trong phòng bệnh, Kim Mỹ Tuyên xuống giường, chân trần vọt tới bên người Hứa Huy, gắt gao ôm chân gã không chịu buông tay.
“Đừng đi, Tiểu Huy, mẹ van cầu con, mẹ van cầu con, con thương mẹ, thương mẹ, được không, mẹ cầu xin con, đừng đi, Tiểu Huy…”
Cô gã khϊếp sợ đứng ngốc một bên, quen biết hơn ba mươi năm, bà chưa từng thấy bộ dạng này của Kim Mỹ Tuyên.
Một người phụ nữ bị bức đến cực hạn, rút đi xiêm y hoa lệ, khí chất cao quý, bà chỉ là một người phụ nữ đáng thương mất đi con trai mình.
Nước mắt không ngừng chảy xuống, nước mũi chảy xuống bên miệng, bà cũng không để ý đến cái gì nữa, cái gì cũng không quan tâm, bà thật sự không thể tiếp tục sống những ngày đáng sợ như thế nữa.
Bà không muốn con trai ruột cả đời chỉ coi bà như kẻ thù, không gặp, không để ý tới, thậm chí dùng một câu Hứa phu nhân gọi bà.
Những điều đó, bà không muốn.
“Tiểu Huy, mẹ không chịu nổi, con đừng đối xử với mẹ như vậy, trở về đi, về nhà đi, mẹ xin con, con trách mẹ mắng mẹ cũng được, mẹ chỉ cầu xin con trở về đi, về nhà đi, Tiểu Huy, để mẹ có thể mỗi ngày nhìn thấy con, cái gì mẹ cũng không muốn, Tiểu Huy…”
Tiếng khóc lóc kể lể đau thấu nội tâm của mẹ cũng vạch ra trong lòng Hứa Huy từng miệng vết thương, gã cúi người, nửa quỳ bên cạnh người phụ nữ kia, kéo một bàn tay của bà, nắm thật chặt.
Gã ngưng mắt nhìn thẳng đôi mắt không ngừng rơi lệ của bà, “Mẹ, con muốn về nhà.”
Kim Mỹ Tuyên đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức kích động liều mạng gật đầu, “Được, được, được, về nhà, cùng mẹ về nhà, Tiểu Huy…”
“Con muốn về nhà.”
Kim Mỹ Tuyên nâng lên một tay khác đặt lên tay Hứa Huy, “Chúng ta lập tức trở về nhà, Tiểu Lâm, xe của em…”
Lời bà còn chưa dứt, Hứa Huy lại một lần nữa ngắt lời, “Con muốn về nhà, mẹ, con thật sự muốn về nhà.”
Hai mắt hàm lệ nhìn chăm chú vào khuôn mặt bà, “Để con về nhà đi, mẹ!”Kim Mỹ Tuyên sững sờ ở nơi đó.
Nước mắt của Hứa Huy, lời nói của Hứa Huy hung hăng đóng một cái đinh trong lòng bà.
“Con muốn về nhà.”
Về nhà, mang theo người đàn ông mà nó chết cũng không rời xa kia, cùng nhau về nhà.
Càng nhiều nước mắt chảy xuống, người phụ nữ thống khổ nhắm hai mắt lại.
Bên tai vẫn vang lên tiếng Hứa Huy nói mang theo ý tứ cầu xin hàm xúc: “Để con về nhà đi, mẹ!”
Hôn lễ của Hách Thời định vào ngày mười tám tháng mười hai. Gần ba mươi tuổi, Vi Vi rốt cuộc như nguyện mặc vào bộ áo cưới, sau khi chọn kiểu dáng, cô hưng phấn lôi kéo Hách Thời tự chụp thật nhiều ảnh post lên mạng, tiêu đề: Tôi sắp kết hôn.
Nhóm chị em tiểu thư sôi nổi chúc phúc, còn có người khen chú rể rất đẹp trai, nếu không phải bị là bị cậu giành trước, thật muốn đoạt lấy hắn.
Ảnh cưới của bọn họ được phóng đại đặt trong tủ kính, trong đám người đi đường lui tới có người đứng lặng im nhìn một hồi thật lâu.
Cách hôn lễ vài ngày, Liêu Thắng Anh làm một bữa tiệc chia tay độc thân.
Hách Thời không tỏ thái độ bị coi thành chấp nhận.
Tiệc tổ chức ở tầng cao nhất của khách sạn XX, người tới đa số là bạn học đại học của bọn hắn, còn có một ít là đồng nghiệp, bạn bè của Hách Thời.
Liêu Thắng Anh gọi điện thoại cho Ngô Cảnh An, nhưng anh nói đang đi làm, không xin nghỉ được.
Hứa Huy nhất thời có chút ủ rũ, Liêu Thắng Anh vỗ gã một cái, bất mãn: “Được rồi, đừng đứng đây đóng tình thánh nữa, đêm nay là tiệc chia tay độc thân của Socola, mày không vui lên tao đá mày ra bây giờ!”
Đêm đó chơi rất high, Hách Thời bị vài người kết bọn chuốc không ít rượu, em giá xin đẹp trên đài đều thành hai đầu bốn tay, khi Hứa Huy bưng chén đi đến trước mặt hắn, hắn ra sức xua tay, “Không được, tao không uống được nữa.”
Hứa Huy đặt cái chén vào tay hắn, “Đây là nước.”
Hách Thời một hơi uống cạn nước trong chén, cúi đầu cười, “Sớm biết chơi thành như vậy, tao sẽ không đồng ý làm tiệc chia tay độc thân cái gì.”
Hứa Huy: “Lão Anh cũng coi như chưa đến nỗi vô lương tâm, không làm ở đêm trước kết hôn, có lẽ sợ mày ngày hôm sau dậy không nổi, vị bố vợ thẩm phán kia của mày trong cơn tức giận sẽ phán cho hắn cái tội gì.”
Hách Thời híp mắt xem xét xung quanh, “Không được, tao thật sự không chống đỡ nổi, nhờ mày đấy, che giấu cho tao chút, tao chạy đây.”
Hứa Huy gật gật đầu, “Đi đi.”
Hách Thời vừa mới đứng vững thân mình, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, khóe môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên.
“Cậu là, Hách Thời?”
Hách Thời cố tìm thông tin về người phụ nữ này trong ký ức, nhưng não bị cồn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu gã cơ hồ trống trơn.”Phải, xin hỏi cô là…”
Khóe miệng người phụ nữ cười càng tươi, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, “Tôi là chị Kiều Chí Bân, nghe nói cậu muốn kết hôn, tôi thay nó nói tiếng chúc mừng.”
Nụ cười lễ phép của Hách Thời cương tại khóe miệng, Hứa Huy kinh ngạc hỏi, “Chị Kiều Chí Bân? Kiều Chí Bân đâu? Hắn không tới sao?”
Người phụ nữ mở to mắt, giống như đang ẩn nhẫn cái gì, “Chí Bân, không tới được, nó đã qua đời hơn một năm.”
Một tiếng sét nổ ầm trên đỉnh đầu Hách Thời, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa, hắn nhất thời đứng không vững, ngã về trong ghế dựa.
Hứa Huy không thể tin hỏi lại, “Qua đời? Chị là nói hắn… Sao có thể?”
Người phụ nữ tựa hồ vẫn chưa thể thoát khỏi bi thống, thanh âm nói chuyện có chút phát run, “Nó không cho bất cứ ai trong các người biết, chính là sợ…”
Ánh mắt người phụ nữ dán vào trên người Hách Thời, trong ánh mắt tràn đầy trách cứ cùng oán hận.
Hách Thời không biết mình đứng lên như thế nào, hắn giống như một người gỗ ngơ ngác nhìn người phụ nữ kia, “Hắn, hắn…”
Hắn không nói được nữa, trong đầu vẫn vang lên tin tức người phụ nữ vừa nói.
Kiều Chí Bân chết, một năm trước, chết.
Hứa Huy khó có thể tiếp thu lắc lắc đầu, Hách Thời vươn tay, muốn bắt lấy người phụ nữ kia, hỏi chị ấy một chút đây có phải một trò đùa dai hay không.
Đúng rồi, Liêu Thắng Anh không phải nói có một tiết mục đặc biệt sao, chính là cái này đi, vui đùa, đều là vui đùa, thế mà lại lấy Kiều Chí Bân ra đùa, những tên này cũng quá đáng rồi.
Người phụ nữ lấy một tấm card trong túi ra đưa cho hắn, “Đây là số điện thoại của tôi, lần này là vì bạn tôi có việc mới về nước một lần, trùng hợp nhìn thấy ảnh cưới của cậu mới biết cậu sắp kết hôn. Thời gian tôi ở trong nước không lâu, nếu cậu cảm thấy có gì tất yếu thì gọi điện thoại cho tôi, nếu như không có thì ném nó đi.”
Dứt lời, người phụ nữ xoay người đi ra ngoài cửa.
Trên mặt Hách Thời không tìm ra được bất kì biểu cảm gì, chỉ có thể im lặng nhìn bóng dáng người phụ nữ kia.
Lại không ngờ được người phụ nữ kia rất nhanh đã vòng trở lại, một bàn tay vung về phía mặt Hách Thời.
Nước mắt trên mặt cô không ngừng rơi, nhìn qua giống như Hách Thời thờ ơ triệt để thương tổn cô.
Cô mấp máy đôi môi, phát tiết toàn bộ bi thương cùng phẫn hận một năm qua.
“Thật sự rất không công bằng, dựa vào cái gì cậu có thể kết hôn, sinh con, trải qua hạnh phúc như thế, mà Chí Bân, Chí Bân lại chỉ có thể vĩnh viễn nằm dưới nền đất lạnh như băng. Rõ ràng yêu cậu cả đời, rõ ràng là nhớ cậu như vậy, lại không nỡ để cậu đến gặp nó một lần cuối cùng. Hách Thời, có lẽ cậu không sai, một chút sai cũng không có, nhưng tôi là chị gái Chí Bân, nhìn nó vì cậu thống khổ mười năm, đến lúc chết cũng không thể quên được cậu, tôi chỉ có thể hận cậu. Thật hi vọng cậu sau khi biết đến cái chết của nó còn có thể tiếp tục sống cuộc sống hạnh phúc của mình.”Ánh mắt oán hận của người phụ nữ kia bắn thẳng tắp về phía khuôn mặt không nhìn ra chút biến hóa nào của Hách Thời.
Người phụ nữ kia đi rồi, Hứa Huy mới từ trong khϊếp sợ khôi phục lại.
Kiều Chí Bân chết, Kiều Chí Bân cùng Hách Thời, này, làm sao có thể…
Gã chỉ biết là quan hệ của hai người hồi đại học đích xác rất tốt, cùng tiến cùng xuất, như bóng với hình, nhưng vừa tốt nghiệp đại học Kiều Chí Bân liền đi nước ngoài, mười năm chỉ từng về một lần.
Cơ hồ chấm dứt cơ hội hai người cùng xuất hiện, làm sao có thể…
Hách Thời không giải thích bất kì điều gì, chỉ bình tĩnh nói: “Tao đi trước.” liền tha bước chân trầm trọng đi ra cửa.
Khi đi qua bên người Liêu Thắng Anh bị hắn nắm lấy bả vai, “Chú rể mới đây là muốn chạy trốn sao, nghĩ hay thật, hôm nay bọn tao không chuốc gục mày mày đừng hòng ra khỏi cánh cửa này.”
Hách Thời giống như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, Liêu Thắng Anh còn muốn tiến lên bắt người, Hứa Huy ngăn cản hắn.
Liêu Thắng Anh bất mãn nhìn bọn họ ồn ào, Hứa Huy đơ mặt nói: “Kiều Chí Bân chết rồi.”
Liêu Thắng Anh há to miệng, khó tin nhìn gã.
Hách Thời đi ra khách sạn, lên một chiếc taxi, hắn biết mình uống nhiều rượu, không thể lái xe.
Lái xe liên tục gọi gã vài tiếng gã đều không nghe thấy, lái xe mãnh liệt quay đầu lại, Hách Thời kinh ngạc nhìn khuôn mặt quen thuộc kia.
Kiều Chí Bân!
Lái xe không vui quát, “Rốt cuộc đi đâu?”
Hách Thời chớp mắt một cái, trước mắt lập tức thay đổi thành một khuôn mặt xa lạ hung thần ác sát, hắn lắc đầu, báo địa chỉ nhà.
Vi Vi gọi điện thoại tới, hỏi hắn tan cuộc chưa, có phải uống nhiều quá không, chú ý thân thể, nghỉ sớm một chút.
Hách Thời chỉ có thể liên tục “Ừ” trả lời cô.
Về đến nhà, mẹ hắn nghe được động tĩnh đi ra khỏi phòng ngủ ngửi thấy một thân mùi rượu, nhíu mày, “Uống nhiều như vậy làm gì, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, mẹ rót cho con chén nước mật ong.”
Hách Thời quay đầu lại, chăm chú nhìn người thân nhất trên đời của hắn.
Mẹ hắn bị hắn nhìn chăm chú đến mức cả người không được tự nhiên, “Làm sao vậy?”
Hách Thời không nói gì, trở vào phòng.
Sau khi đóng cửa, hắn đi tới trước giá sách, lấy ra một cuốn “Pháp trị luận”, mở ra, một tấm ảnh cũ rất nhiều năm trước xuất hiện.
Trong ảnh chụp là hai thanh niên hai mươi tuổi, ở dưới tàng cây ngân hạnh cao lớn trong vườn trường, nhìn về phía máy ảnh cười giả vô cùng.
Tao không chụp, tao không thích chụp ảnh.
Chỉ chụp một bức thôi, Socola, chúng ta dù sao cũng phải cho phép để lại chút hồi ức chứ, chẳng lẽ đến tốt nghiệp đại học mới phát hiện cả một bức ảnh chụp chung cũng không có, chẳng phải là uổng công hai năm nay ở chung hay sao.Mày nói đấy, chỉ một bức.
Tao nói này mày cười lên xem, bày một khuôn mặt người chết, tao có nợ tiền mày đâu… Bạn học này, nhờ bạn chụp cho chúng tôi một tấm ảnh… Đến đây, nói cheese.
Ánh mắt Hách Thời trầm xuống, người trong ảnh chụp thì ra còn trẻ như vậy.
Nhưng là, đã chết!
Khi còn bé, lúc ông ngoại qua đời, hắn đã từng hỏi mẹ chết là gì?
Chết chính là sẽ không còn được gặp lại nữa, cho dù con nhớ người đó đến thế nào, vĩnh viễn cũng không gặp lại được. Con gọi người đó trăm lần ngàn lần vạn lần, người đó cũng không thể nghe được.
Hắn, đã triệt để biến mất.
Vặn tăng độ sáng đèn bàn lên, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve con người đã vĩnh viễn biến mất trên ảnh chụp kia.
Kiều Chí Bân, cậu có thể nghe thấy sao, này, Kiều Chí Bân, Chí Bân, cậu còn sẽ trở về sao?
Rốt cuộc, không gặp được nữa.
Nhẹ nhàng, khóe miệng cong lên, gợi lên một nụ cười mỉm.
Chết, phải không?
Chết thật tốt, sẽ không còn nhớ, sẽ không còn khổ sở, chết, chính là chấm dứt.
Đã chết rồi, cho nên, hắn cũng không cần lại tự trách, quên người này đi!
Mấy ngày nữa sẽ kết hôn với Vi Vi, qua vài năm nữa sẽ có con của mình, ba và mẹ cũng có thể an tâm, nên sống như vậy. Sống một cách bình thường.
Hắn cho rằng hắn sẽ thật khổ sở, ít nhất sẽ vì người kia rời đi rơi vài giọt nước mắt.
Nhưng không biết tại sao, hắn không khóc được.
Cả một chút cảm giác muốn khóc cũng không có.
Giống như có gì đó ngăn chặn tuyến lệ, ánh mắt khô khốc, không có nước để chảy.
Lại giống như trái tim cũng cùng bị ngăn chặn, nặng nề đến đau đớn, đau đớn.