Trong nháy mắt không khí trở nên quỷ dị vô cùng.
Hứa Huy cười, cười đến nỗi trong lòng mọi người đều không hiểu ra sao, cười như một hỗn thế ma vương.
Lương Tử gãi gãi ống tay áo Đại Cương bên cạnh, ngơ ngác nói: “Cậu nói xem, người này có giống Hứa thiếu không?”
Tiểu Kiều vỗ vỗ Ngô Cảnh An, giục anh nhanh đi xuống, ngồi thẳng lại, tỏ vẻ quen thuộc cười nói: “A, Hứa thiếu, sao cậu lại đến đây, đừng khách khí, ngồi một chút.”
Tiểu Thụy tốt bụng nhắc nhở một câu, “Anh Kiều, anh không nghe người ta nói gì sao, “trong nhà có khách đến”, anh còn ở đây đóng giả chủ nhân cái gì!”
Ngô Cảnh An hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Thụy một cái, hận không thể nhào lên dùng răng nanh cắn chết hắn. Nói ngu ngốc gì đó, chỉ mình cậu có tai chắc!
Câu này của Tiểu Thụy nhắc nhở làm mọi người hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng đồng thời đem tầm mắt dời về phía Ngô Cảnh An đang ra vẻ vô tội, chờ mong một lời giải thích hoàn mỹ.
Anh có thể giải thích cái gì, giải thích Hứa thiếu không có đầu óc không có mắt nhìn này đi nhầm cửa, gọi sai người?
Anh không có lời nào để nói, chỉ có thể yên lặng gục đầu xuống, một bộ dáng buông tha chờ chết.
Đại Cương nói: “Lão Ngô, đây là tình huống gì?”
Tiểu Kiều nói: “Lão Ngô, cậu và Hứa thiếu, này, này…”
Tiểu Thụy nói: “Tình huống này hẳn gọi là ở chung.”
Lương Tử nói: “Con nít đừng nói lung tung.”
Tiểu Thụy chỉ chỉ chính mình, “Em? Con nít?” Sau đó thuận theo không khí gật gật đầu, “Em là con nít, em là con nít…”
Hứa Huy cười giống như mèo trộm được cá, còn giả bộ hoang mang, “Chẳng lẽ mọi người không biết tôi với Cảnh An đang ở cùng nhau sao?”
Ngô Cảnh An mãnh liệt đứng dậy từ ghế sô pha, sắc mặt xanh mét, “Họ Hứa!”
Hứa Huy nâng cằm, trong mắt viết rõ ràng mấy chữ to “Em làm gì được anh!”
Tiểu Kiều hít sâu một hơi, Đại Cương vuốt vuốt tóc sau gáy, Lương Tử trừng lớn hai mắt, Tiểu Thụy nói: “Xem đi, em đã nói là ở chung, các anh làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy!”
Không trách những biểu hiện này của bọn Tiểu Kiều, thật sự là Hứa thiếu cho bọn họ rất nhiều tin tức gây hiểu lầm, trong mắt bọn họ, ở chung, đương nhiên là chân chân chính chính ở chung!
Trong ngực Ngô Cảnh An có một ngọn lửa sắp bùng lên, chạy vội hai bước tới trước mặt Hứa Huy, nhéo áo gã, hung tợn nói: “Con mẹ nó cậu muốn làm gì?!”Hứa Huy chậm rì rì cầm tay tình nhân nhỏ nhà gã, “Ôi, Cảnh An, trời còn sáng rõ như vậy, đừng nhiệt tình thế, cả đoàn người đều ở đây, có cái gì chúng ta về phòng thảo luận.”
Ngô Cảnh An nghiến răng nghiến lợi: “Hứa! Huy!”
Hứa Huy quay đầu nhìn mấy người ngây ra như phỗng, rốt cuộc cất tiếng cười to.
“Thôi, không đùa các cậu nữa, tôi đúng là ở đây, chẳng qua, là thuê phòng ở, không phải là ở chung như mấy cậu nghĩ đâu.”
Mấy người Tiểu Kiều vẫn không kịp phản ứng, thuê phòng ở? Hứa thiếu thuê phòng lão Ngô ở? Như vậy có vô nghĩa không!
Hứa Huy thảnh thảnh thơi thơi đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, vắt chân bắt chéo, chậm rãi nói: “Gần đây tôi chọc vào chút phiền toái, ông già nhà tôi không cao hứng, đuổi tôi đi. Vừa lúc Cảnh An ở đây có phòng cho khách, để không chẳng làm gì, tôi thuê chỗ nào chẳng là thuê, lại thân với Ngô Cảnh An, liền ở đây.”
Tiểu Kiều thở ra một hơi, Đại Cương thả tim vào lại trong bụng, Lương Tử lau mồ hôi trên trán, “Hứa thiếu, cậu quả là dọa sợ chúng tôi. Bình thường cậu đối với lão Ngô đặc biệt tốt, nếu thật sự muốn cái gì…”
Tiểu Kiều dùng khuỷu tay thúc thúc hắn, Lương Tử biết điều mà đem những lời còn lại nuốt vào trong bụng.
Đại Cương nói: “Lão Ngô, cậu cũng thật không biết suy nghĩ, Hứa thiếu ở đây sao cậu không nói thẳng, hại chúng tôi đoán mò một trận.”
Ngô Cảnh An xấu hổ cười cười.
Hứa Huy liếc anh, “Buổi tối mọi người đừng đi, mang mọi người đi ăn chút đồ ngon.”
Những chỗ Hứa thiếu gia tiêu tiền, dân chúng tóc húi cua như bọn họ chỉ biết là cửa hướng nào, về phần sau cửa cất giấu người hay là yêu ma, trời mới biết!
Một đám tới nơi, chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, đồ ăn đặt lên bàn xong, một bông hoa thủy tiên tinh xảo đặt trên đĩa, làm người ta không đành lòng hạ đũa.
Ngô Cảnh An đánh giá với cái này là: nhìn được mà không dùng được.
Ăn vài miếng là hết, trong bụng về cơ bản vẫn trống không như cũ.
Vẻ mặt Đại Cương hâm mộ ghen tị, vỗ vỗ vai lão Ngô, “Cậu giờ thì tốt rồi, ở chung với Hứa thiếu, có phải mỗi ngày đều có phúc lợi này hay không?”
Hứa Huy lắc đầu, “Mấy thứ này có là gì, vẫn là đồ ăn Cảnh An xuống bếp là ngon nhất. Miệng tôi cũng nhanh bị cậu ta nuôi thành khó tính, món ngon cao cấp tới đâu cũng không bằng cơm nhà Cảnh An làm.”
Tiểu Kiều cười đến mức ánh mắt híp thành một đường chỉ, “Lão Ngô, vợ hiền như cậu liền đi theo Hứa thiếu của chúng ta đi, bên ngoài không ít cô cả ngày muốn câu rùa vàng, trước mặt cậu lại đặt một pho ánh vàng lòe lòe, phúc khí bằng trời nha!”
Tiểu Thụy không cho là đúng, khoát tay, “Như anh Ngô tính là gì, Hứa thiếu nếu là thích hình mẫu vợ hiền, em giới thiệu cho anh, em có một bạn học mới gọi là vợ hiền tiêu chuẩn, làm đồ ăn phải gọi là tuyệt vời, hiện tại còn đang định tự mình mở hàng ăn đấy! Điều kiện gia đình cũng được, quan trọng là người còn rất xinh đẹp, Hứa thiếu, suy nghĩ một chút không?”Đôi mắt Hứa Huy dưới ánh đèn có vẻ mơ màng vẫn luôn nhìn theo Ngô Cảnh An, khẽ mở miệng, mang theo chút bất cần đời, “Cảnh An, không giống những người khác.”
Một câu, dưới ánh đèn, âm nhạc, không khí tô đậm, có vẻ cực kỳ mờ ám, hơn nữa ánh mắt người đàn ông kia, nửa thật nửa giả, làm người ta lần không ra.
Ngô Cảnh An lộ vẻ nén giận ăn một bữa cơm, sau khi ăn xong Tiểu Kiều về nhà trong thành phố, Hứa Huy an bài mấy người Đại Cương ở khách sạn gần đó.
Ban đầu Đại Cương còn từ chối, “Ở khách sạn cái gì, ở phòng khách lão Ngô chen một chút là được.”
Ánh mắt Hứa Huy nhìn sang nơi khác, ý cười nơi khóe miệng vẫn chưa giảm, “Con người tôi ấy à, có chút cổ quái, không quá quen việc trong nhà có người khác.”
Đại Cương nghe mà không nhịn được, đệch, vậy lão Ngô thì không tính là “người khác” sao!
Lúc chia tay, Tiểu Kiều bị Hứa thiếu kề vai sát cánh kéo sang một bên lặng lẽ nói.
Hứa thiếu cười đến mức làm lòng người nhộn nhạo, “Sau này đừng cùng Cảnh An đùa giỡn quá mức, tôi nhìn không được tự nhiên.”
Nụ cười của Tiểu Kiều cương lại nơi khóe miệng.
Hứa thiếu vẫn không đổi sắc mặt, trong mắt gã, lại có chút ý tứ làm người ta sởn da gà.
Lương Tử đứng một bên nói việc nhà với Ngô Cảnh An, “Cậu ở chung với Hứa thiếu có quen không?”
Ngô Cảnh An nói: “Tạm được.”
Lương Tử không hiểu, “Gã là thiếu gia, chẳng lẽ sẽ không có chút thói quen làm cậu khó chịu? Tính tình gã không phải không tốt sao?”
Ngô Cảnh An trái lương tâm nói: “Không đâu không đâu.”
Lương Tử hạ giọng, “Gã, không đem phụ nữ về nhà chứ?”
Ngô Cảnh An ra một đầu mồ hôi lạnh, “Không, không.”
Lương Tử nhíu mày, “Không biết cậu nghĩ thế nào, lại tình nguyện để gã dọn vào. Các cậu không phải từng làm ầm ĩ một trận sao, sau này vẫn nên đề phòng chút, cái loại phú nhị đại này không dễ hầu hạ. Với tính tình của cậu, ngày nào đó đắc tội với người ta cũng không biết.”
Khó khăn tiễn bước một đám người, về đến nhà, Hứa Huy ngồi phịch ở sô pha không muốn nhúc nhích.
Ngồi máy bay nửa ngày, đuổi về tới nhà định tha người lên giường nghỉ ngơi một chút, không nghĩ tới còn phải ứng phó với một đám khách không mời mà đến, ầm ĩ đến hơn nửa đêm.
Nhìn gã mệt như vậy, Ngô Cảnh An cũng không đành lòng chỉ trích cái gì, vào phòng tắm mở nước, giục gã đi tắm rồi đi ngủ.
Buổi tối làm một lần, Hứa Huy tất nhiên là không thỏa mãn, nhưng suy xét đến thân thể mệt mỏi, cũng không muốn nhiều lắm, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ làm ổ trong chăn ôm tình nhân nói chuyện.
Giọng gã rất nhẹ rất mềm, còn mang theo vài phần biếng nhác, Ngô Cảnh An cũng biết gã mệt cực kỳ, mặc tay gã không yên phận dao động, phối hợp nói vài câu râu ria với gã.Hứa Huy nói: “Lần sau đem em cùng đi ra ngoài chơi, có chỗ nào muốn đi không?”
Ngô Cảnh An nói: “Không.”
Hứa Huy: “Kỳ thật em nên đi ra ngoài nhiều một chút, hiện tại ngày nghỉ cũng nhiều, xin thêm vài ngày phép, anh mang em đi chơi. Maldives, Provence, đảo Bali, đều không tồi.”
Ngô Cảnh An nghe tốc độ nói của gã càng lúc càng chậm, âm điệu cũng càng lúc càng thấp, biết gã cũng mơ màng rồi.
Ngô Cảnh An nói: “Em, cũng không muốn ra ngoài du lịch lắm.”
Hứa Huy: “Ừm…”
Ngô Cảnh An: “Kỳ thật, chỗ làm người ta thoải mái nhất trên đời này, vẫn là nhà.”
Hứa Huy: “…”
Ngô Cảnh An: “Ở nhà có thể tùy ý làm mọi chuyện, cho dù là bị đa số người cho là chuyện không đạo đức, không bình thường, cũng không cần lo lắng ai sẽ lao tới chửi một trận. Nhà, đương nhiên không chỉ là mấy phòng ở, cho dù bị nhét đến tràn đầy, nếu chỉ có một người, vẫn sẽ cảm thấy trống rỗng. Ý nghĩa quan trọng nhất của nhà, chính là người đi!”
Hứa Huy đã ngủ say, phát ra tiếng hít thở đều đều.
Ngô Cảnh An giống như ghé vào tai gã hát ru, nhỏ giọng nói: “Anh hỏi em muốn đi chỗ nào? Chỗ muốn đi, chính là chỗ cả hai ta cùng đi thôi.”
Maldives, Provence, đảo Bali, hay bất kỳ chỗ nào trên đời, đều được.
Hứa Huy, anh có thể cùng em đi bao xa?
Có phải sẽ có một ngày, chúng ta có thể đi đến gia đình của mỗi người, có thể nói với những người thân nhất trên đời một câu, đầy là người con muốn cùng cả một đời?
Hứa Huy không có dũng khí này, mà anh, cũng không có.
Với mẹ, với chú Phương, với chú Câm, với chú Trương.
Anh cả dũng khí nhắc tới Hứa Huy cũng không có.
Chú Trương nói, người kia không hợp với con. Mà anh có thể dự liệu được tất cả mọi người cũng đều sẽ nói vậy.
Thân phận Hứa Huy đặt ở đó, chính là một khoảng cách không thể vượt qua.
Gia đình như gã nhất định sẽ không chấp nhận một người đàn ông tên là Ngô Cảnh An, cho dù Hứa Huy yêu người đàn ông này sâu sắc.
Tình yêu của bọn họ còn thật yếu ớt, mưa gió chân chính còn chưa đi vào.
Trương Âm nói nên cho Hứa Huy nhiều tin tưởng một chút, anh cũng đang cố gắng, nhưng theo bản năng vẫn sẽ muốn lùi bước.
Nói chuyện yêu đương thì được, nếu thật sự muốn cùng nhau, khó khăn rất lớn, cơ hồ không thể vượt qua.
Nhìn gương mặt ngủ say như trẻ con trước mắt, Ngô Cảnh An nhẹ nhàng thở dài.
Có thể tin tưởng gã sao? Tin tưởng gã sẽ vì mình cố gắng một phen?
Vứt bỏ cuộc sống bình thường, cùng một người đàn ông nắm tay đến già?
Có lẽ cả Trương Âm người khuyên nhủ anh cũng không ôm hi vọng gì về điều này.
Nhưng Ngô Cảnh An, người luôn luôn biết tự mình hiểu lấy, lần này lại ngu ngốc. Anh cố gắng thuyết phục chính mình, rốt cuộc, vẫn là muốn đánh cuộc một phen.Cùng người đàn ông anh yêu đến tận xương tủy này đánh cuộc.
Sẽ tan xương nát thịt sao? Sẽ tê tâm liệt phế sao?
Lần đau này, có lẽ sẽ còn hơn cả mười năm trước.
Con đường phía trước mờ mịt, anh và Hứa Huy phải cùng kề vai chiến đấu, vượt mọi chông gai mới được.
Nếu có một người nào từ bỏ giữa đường, người còn lại, chỉ còn cách ngã vào địa ngục.
Những điều đó, anh cũng biết.
Nhưng giống như Hứa Huy nói, Cảnh An, không giống những người khác.
Anh cũng có thể nói với gã một câu, Hứa Huy, không giống những người khác.
Anh hôn lên khóe miệng gã, đem lời yêu nói không nên lời tiến vào trong lòng.