Sáng ngày thứ hai, khi Hứa Huy tỉnh lại phát hiện mình nằm trên cái giường quen thuộc, chỉ là, không có con người quen thuộc kia ngủ bên cạnh.
Sau khi say rượu chính là đầu đau muốn nứt ra, Hứa Huy ấn ấn thái dương, lại vô ý nhớ tới những lời nói khi say khướt hôm qua.
Anh yêu phải em, còn yêu đến không thể tự kiềm chế… Van em, quay lại với anh đi… Cảnh An, không phải em, thật sự không được… Tha thứ cho anh đi…
Lông mày Hứa Huy nhíu chặt lại, hận không thể đánh chết cái kẻ hồ ngôn loạn ngữ kia.
Ngô Cảnh An đã coi gã là quần áo rách rưới mà vứt bỏ, không, có lẽ không thể gọi là vứt, là đốt, đốt đến triệt để đốt đến sạch sẽ, đốt đến một chút bụi cũng không lưu lại.
Một dao chặt đứt, cả đợi không qua lại với nhau…
Lời như vậy, anh ta lại ác độc mà quyết tâm nói ra.
Ngô Cảnh An, Ngô Cảnh An, cái gọi là yêu của anh, chỉ đến trình độ này thôi sao?
Gã miễn cưỡng đứng dậy, lấy áo khoác của mình từ trên ghế xuống, bước chân lảo đảo đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách, Ngô Cảnh An ngồi trên sô pha nhàn nhã lật tạp chí, trên bàn cơm bày bánh trứng và một chén cháo ngũ cốc thơm nức.
Những thứ này Ngô Cảnh An vẫn thường làm cho gã ăn.
Hiện giờ, sau này, cũng sẽ không có…nữa.
Xót xa nổi lên trong lòng, Hứa Huy thu hồi ánh mắt, cố nén cất bước đi đến huyền quan.
Ngô Cảnh An không hề để ý nói: “Trở về đem chuyện Lâm Giai Giai giải quyết, tôi cũng không có hứng thú làm bồ nhí của ai.”
Hứa Huy một đêm say rượu vẫn chưa tỉnh lắm, đứng lăng lăng đằng kia, chậm rãi tiêu hóa những lời vừa rồi, ngây ngốc nhìn về hướng người đàn ông kia.Ngô Cảnh An không chờ được phản ứng của gã, liếc thấy người đàn ông kia vẫn đứng thẳng một bên, tỏ vẻ không quan tâm: “Sao vậy, hối hận mấy lời hôm qua rồi à, thôi, coi như lời vừa rồi tôi chưa nói, tiếp tục trở về làm chú rể của cậu đi!”
Nói đến mức này, Hứa Huy nếu còn không hiểu, vậy gã cũng trở thành đồ ngốc.
Tên suýt ngốc dùng sức ném áo khoác, giây tiếp theo, cả người nhào tới, đẩy ngã Ngô ngố.
Ngô ngố nhấc chân đá vào đùi gã, hai tay duỗi thẳng đẩy cái mặt gã đang cố gắng dán lên, “Hứa Huy, cậu sáng sớm đừng có giở trò cầm thú với tôi, cút, cậu còn chưa đánh răng đâu, thối chết.”
Hứa Huy: Anh cho em thối chết, hại anh mất ngủ cả trăm ngày.
Ngô Cảnh An: Cậu chưa tốt nghiệp tiểu học à! Làm gì đến một trăm ngày!
Hứa Huy: sáng một ngày chiều một ngày tối một ngày, với anh mà nói thì không chỉ một trăm ngày đâu.
Áo ném, quần xả, qυầи ɭóŧ bay, Ngô Cảnh An chạy, Hứa Huy hô to một tiếng: “Trở lại cho anh!”
Đuổi tới trên giường, hôn cái miệng nhỏ, sờ cái ngực nhỏ, xoa cái mông nhỏ, sau đó là một màn OOXX.
Ngô Cảnh An: Ôi, đau, anh mẹ nó làm nhẹ thôi!
Hứa Huy: Câm miệng!
Ngô Cảnh An: Sao nào, không thích à, không thích thì đi tìm vợ anh đi!
Hứa Huy: Ha ha, em không phải vợ anh sao, Lâm Giai Giai kia nhiều nhất chỉ tính là bồ nhí, yên tâm đi, anh ở bên ngoài tuy cờ màu bay bay, cũng tuyệt đối không làm cờ đỏ trong nhà ngã xuống.
Ngô Cảnh An: Đồ lưu manh!
Hứa Huy và Lâm Giai Giai đàm phán coi như thuận lợi, vốn là cũng không có quan hệ thực chất, đơn giản là mẹ gã nhiệt tình chút, bên ngoài đồn đãi nhiều chút.
Hứa Huy chỉ lấy một câu khuôn sáo cũ “Chúng ta không hợp nhau” liền kết thúc đoạn tình cảm hư vô này.
Lâm Giai Giai rốt cuộc vẫn là cô gái hiểu biết, không cãi không ầm ĩ cũng không dây dưa nhiều, cầm mười vạn Hứa Huy bồi thường cho cô yên lặng đi.
Vốn tưởng chuyện này cứ thế chấm dứt, ai biết hai ngày sau lại thêm một đoạn nhạc đệm nhè nhẹ.
Kim Mỹ Tuyên không biết bọn họ chia tay, hẹn Lâm Giai Giai cùng đi dạo phố. Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Lâm Giai Giai cũng không nói gì mà cùng đi.
Kết quả khi dạo phố lại bị kẻ cướp giật túi xách, Lâm Giai Giai té lăn trên mặt đất, khuôn mặt lúc ấy xoát một cái liền trắng toát, mồ hôi không ngừng chảy xuống, ôm bụng kêu đau. Sau khi đưa đến bệnh viện kiểm tra một phen, bác sĩ nói: “May mắn đứa bé không có chuyện gì, sau này nên cẩn thận chút.”
Kim Mỹ Tuyên vừa nghe liền choáng váng, Lâm Giai Giai mang thai?
Bà có ngốc cũng không đến mức hỏi thẳng vào mặt Lâm Giai Giai đứa bé này có phải con Hứa Huy hay không.
Lúc ấy Kim Mỹ Tuyên biểu hiện rất vui vẻ, hưng phấn, Lâm Giai Giai im lặng ngồi ở chỗ kia cũng không tỏ thái độ.
Sau khi từ bệnh viện đi ra, bà mẹ chưa lập gia đình nhanh chóng biến thành cô bé bán diêm.Cái gì mà mẹ có bệnh cần giải phẫu gấp, cái gì mà cha chết sớm thân thích sớm đã cắt đứt quan hệ, phí giải phẫu hai mươi vạn cô không xoay xở nổi.
Hai mươi vạn đối với Kim Mỹ Tuyên mà nói, chỉ giống như một sợi tóc, rất sung sướиɠ mà cho, còn thật hào phóng mà nói, sau này nếu không đủ lại nói với dì, sắp thành người một nhà, không được khách khí như vậy.
Ai biết người một nhà ngày hôm sau liền mất tích không còn bóng dáng tăm hơi.
Mẹ Hứa không liên lạc được với Lâm Giai Giai, liền gọi cho Hứa Huy.
Hứa Huy nghe xong mẹ mình nói, đầu óc chuyển vài vòng, cuối cùng nhận khoản nợ nát này.
Cái gì mà đứa bé là của gã, Lâm Giai Giai đi không từ giã là bởi vì phát hiện gã ở bên ngoài kiếm tình một đêm, thương tâm muốn chết, tức giận trốn đi. Cái gì mà đã điện thoại cho cô ấy, thái độ của cô kiên quyết, muốn dùng tiền của mẹ Hứa bỏ đứa bé đi, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, sống chết không liên quan.
Mẹ Hứa vẫn ôm một tia hi vọng muốn tìm cô về, khuyên nhủ, tóm lại là người một nhà, nói không chừng khi đó cô là giận mà nói, căn bản không bỏ đứa bé.
Hứa Huy không đồng ý, nói duyên phận với cô ta đã hết, cô quyết tuyệt làm tổn thương trái tim mình, cho dù cùng nhau cũng là miễn cưỡng, nếu không muốn làm gã cả đời sống trong đau khổ thì đừng đi tìm Lâm Giai Giai.
Mẹ Hứa không phải không tiếc hận mà nói, kia dù sao cũng là cốt nhục của con! Cho dù không cần Lâm Giai Giai, đứa bé này nhất định cũng phải nhận về.
Hứa Huy nói, con sau này kết hôn sẽ có, giờ đem đứa bé trở về, đối với sinh hoạt sau này của gã nhất định sẽ ảnh hưởng, con gái đàng hoàng sẽ không muốn cùng một người đàn ông có con. Có tiền thì sao, tiền cũng không mua được tình cảm chân chính, nếu muốn nhìn gã cả đời cô độc thì đi tìm đứa bé đi! Muốn đứa bé hay là gã, chọn một cái đi!
Mẹ Hứa thật sự muốn một gậy đánh chết thằng con lang sói này, với mẹ ruột mình mà cũng chơi xấu như vậy!
Trước khi cúp điện thoại, Hứa Huy mới nói ra mục đích thực sự nhận khoản nợ nát bét này, gần đây gã bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên, đừng an bài xem mắt cái gì cả, lỡ như gã nóng nảy luẩn quẩn trong lòng, chuyện gì cũng làm được.
Tiết mục vô ơn diễn xong Hứa Huy lập tức cúp điện thoại, ngăn cách tiếng rống sư tử Hà Đông của mẹ gã.
Hứa Huy tìm người tra xét nơi đi của Lâm Giai Giai, người phụ nữ giảo hoạt này quả nhiên giống như gã suy nghĩ cầm hai mươi vạn kia từ chức rời đi.
Đó cũng là chỗ khôn khéo của Lâm Giai Giai, không muốn nhiều, chỉ là hai mươi vạn, Hứa Huy ngay cả biết trò xiếc của cô cũng tuyệt đối không vì chút tiền ấy mà báo cảnh sát làm ầm ĩ cái gì.
Hứa Huy quyết tâm chia tay với cô, cho dù cô bám chặt mẹ Hứa cũng không có ý nghĩa. Hơn nữa đứa bé này là không lừa được, Hứa Huy không ngốc, chưa bao giờ ngủ với cô thì làm sao sẽ nhận chuyện này, đến lúc sự tình bại lộ, lỡ lại bị trả thù cái gì, cho nên cô chỉ có thể rời đi. Phần công việc này sao có thể giữ chân được người phụ nữ không an phận như cô.Lâm Giai Giai đi lần này cũng coi như cho gã một lý do thật tốt để đẩy đi không ít cuộc xem mắt người nhà an bài, việc kết hôn cũng có cớ lùi lại ba bốn năm, dù sao, tình cảm là quan trọng nhất!
Gã hiện tại chỉ cần lúc về nhà bày ra bộ dạng tiều tụy uể oải chưa gượng dậy nổi, lúc mẹ gã giới thiệu cô gái khác, thỉnh thoảng lại phát điên tỏ ra bị đả kích, tin tưởng trong thời gian ngắn sẽ không ai quản chuyện của gã.
Hứa Huy lại đắc ý làm thiếu gia của gã, ôm “người tình bé nhỏ” nhà gã vui vẻ như thần tiên, đương nhiên, vấn đề hàng đầu lúc này là giải quyết chuyện công việc của người tình bé nhỏ nhà gã.
Hôm nay lúc ăn cơm Hứa Huy đột nhiên nói: “Anh giúp em chuyển công tác, nhà máy điện lớn ở ngoại ô thành phố, có xe bus, hết ca ngày nào cũng có thể trở về. Điều lệnh có lẽ một thời gian nữa mới xuống đến nơi, em biết trước là được.”
Nói xong, Hứa Huy gắp một miếng cá vào trong bát, cẩn thận mà ăn.
Ngô Cảnh An dừng một chút, ngẩng đầu nhìn người đối diện. Gã có thể đem việc điều người ảnh hưởng lớn như vậy tán gẫu như chuyện thời tiết, xem ra khuyết điểm ngạo mạn tự phụ thật không phải ngày một ngày hai mà sửa được.
Một tháng này, bọn họ cùng đến chỗ Trương Âm hai lần. Mỗi lần Hứa Huy đều bày ra khuôn mặt thối hoắc, mười phần mười không muốn đi.
Ngô Cảnh An nói không đi thì không đi, xoay người đi ra ban công hút thuốc.
Ai biết người làm mình làm mẩy kia mười mấy phút sau đổi xong quần áo, tức giận hướng về phía ban công gọi, “Rốt cuộc có đi hay không, giờ đã là mấy giờ rồi, muộn nữa hắn liền tan tầm.”
Ngô Cảnh An thật sự không hiểu được mạch não của người này.
Đi cũng đã đi, hiệu quả ngược lại không hề nhiều.
Trương Âm cũng nói, cái này giống như làm đường vậy, một ngày hai ngày không nhìn ra hình dạng, có thể làm cho Hứa Huy thay đổi chỉ có thời gian.
Để thời gian mài đi bén nhọn của gã, để vấn đề ùn ùn trong cuộc sống trợ giúp gã trưởng thành.
Tránh cũng không tránh được.
Hứa Huy theo tính tình an bài công việc của anh, lại chưa hề nghĩ trước tiên nên hỏi ý kiến anh một chút, hai chữ tôn trọng chậm chạp chưa thành hình trong đầu gã.
Ngô Cảnh An cũng không vì việc này liền cùng gã cãi lộn, anh là người thoải mái, lại càng không đã được lời còn già mồm, cho nên anh cười cười, tiếp nhận ý tốt của Hứa Huy.
Nhớ tới lúc trước anh hỏi Hứa Huy vì sao không giải quyết vấn đề công việc của Lâm Giai Giai, khi đó người nọ nói Lâm Giai Giai tính là gì của gã.
Mà hiện giờ, Ngô Cảnh An hẳn là đã tính là cái gì của gã đi! Mới có đãi ngộ này.
Ngược lại không uổng anh mấy tháng này vất vả, vị trí vô hình chung được đề cao.
Ngày điều lệnh đến nơi, Ngô Cảnh An đặt hai bàn ở Tửu Hương, vốn là không báo cho Hứa Huy, không biết hàng này biết được tin tức từ chỗ nào, đồ ăn vừa bưng lên vài món, gã đã chắp tay cười như chồn đi vào.Khổng Tân vội nhường chỗ cho gã, gã lại nổi tính xấu, đi đến khe hở giữa Ngô Cảnh An và Tiểu Kiều ngồi phía sau, hai mắt tỏa sáng mà nhìn tình nhân nhỏ bé nhà gã.
Tiểu Kiều nếu còn không nhìn ra thì cũng sớm bị tai bay vạ gió mà chết, vội dịch ghế ra một chút, khuôn mặt tươi cười nói với hàng kia, “Hứa thiếu cậu ngồi đi, đúng rồi, cậu còn băn khoăn lão Ngô của chúng ta mà, aiz, đáng tiếc, hắn vẫn không chịu cắt khúc thịt kia đi, uổng phí ưu ái của cậu.”
Một bàn người cười đến ngã trái ngã phải, Ngô Cảnh An bưng chén rượu, đem từng khuôn mặt tươi cười khắc vào trong đầu.
Mẹ, ăn của ông, uống của ông, còn dám cười ông, các cậu chờ đó!
Một vòng rượu uống xuống bụng, Ngô Cảnh An có chút choáng váng, chỉ nghe Khổng Tân nói: “Lão Ngô giờ sắp được điều đi rồi, Hứa thiếu, sau này cậu đến đây có lẽ sẽ không gặp hắn nữa, nói giỡn chứ có khi còn phải tìm khắp cả tòa nhà một lượt ấy chứ!”
Hứa Huy phải lái xe không uống rượu, ngón tay dài nhỏ vòng vòng bên mép chén rượu hai vòng, ánh mắt mờ ám lên xuống trên người Ngô Cảnh An vài lần, thâm tình chân thành nói: “Sau này Cảnh An cách tôi lại càng gần, nhớ cậu ấy, chỉ cần lái xe mười mấy phút đồng hồ là có thể gặp được, không phải càng tốt sao.”
Mọi người đều say, lại không phải tại rượu, để ý thấy sự thật này còn phải bùng nổ một phen.
Nhà máy điện trong thành phố, đệch, đúng là gần Hứa thiếu thật! Hai người này không phải là thật sự có JQ gì chứ! Miếng bánh nhân thịt công tác trên trời rớt xuống này không phải là Hứa thiếu an bài chứ! Rốt cuộc có phải là vui đùa hay không!
Ngô Cảnh An cũng say, say đến bất tỉnh nhân sự. Đại Cương muốn đem anh về ký túc xá, Hứa thiếu mỉm cười, nhẹ nhàng vừa khéo mà đẩy đi cái tay Đại Cương vươn tới, hai tay vòng một vòng liền ôm người vào ngực, “Các cậu từ từ ăn, hóa đơn tôi thanh toán, Cảnh An thật sự không uống được, tôi đưa cậu ấy về, dù sao cũng tiện đường!”
Một bàn người ánh mắt dại ra mang theo chút hoài nghi chút cảm giác muốn chửi má nó nhìn theo hoàng tử và cóc trong lời đồn cùng nhau rời đi.
Hoàng tử còn ôm cóc, đây là cái thế đạo gì đây!
Ngồi vào trong xe, Ngô Cảnh An liền tỉnh rượu.
Hứa Huy giúp anh cài dây an toàn, nhân cơ hội chạm môi anh một cái, “Chúng ta về nhà đi!”
Ngô Cảnh An mặt không đổi sắc liếc gã một cái, sau đó dời tầm mắt về phía ngoài cửa sổ xe.
Thời tiết ngoài cửa sổ rất đẹp, tiếng loa chào hàng của siêu thị cùng tiếng động cơ khắp các hang cùng ngõ hẻm đan chéo vào nhau, thanh âm ồn ào xuyên qua thủy tinh truyền vào tai anh. Bà chủ quán quen nhanh tay cán bột, giá đỗ, tinh bột mì, thêm một tầng tương vừng thật dày, mỗi lần nhìn tới anh đều sẽ chảy nước miếng ông chủ hàng ngũ kim đứng ngoài cửa nhìn vài người đàn ông trung niên để trần cánh tay đánh bài, trong đó còn có một người đàn ông độc thân trong xưởng anh một chiếc xe đạp vụt qua trước mặt anh, vài cô bé tươi cười chui vào quán đồ trang sức ở góc đường.Anh đã ở nơi này đợi tám năm, có rất nhiều người anh quen biết. Vừa ngẩng đầu liền thấy tháp làm lạnh cao cao cùng ống khói báo động, bên tai tựa như vang lên tiếng những thiết bị quen thuộc kia gầm rú.
Hiện giờ, anh muốn tạm biệt.
Đi đến một nơi khác, quen biết những người mới, có lẽ, lại sẽ là tám năm lâu dài khác.
Nhưng tám năm này sẽ không còn giống như cũ.
Anh quay đầu nhìn người đàn ông đang chuyên tâm lái xe.
Lúc này, bên cạnh anh có một người làm bạn. Tuy rằng còn nhiều khuyết điểm, tuy rằng chênh lệch khá xa.
Gã đang cố gắng đuổi kịp tiết tấu của anh, anh cũng sẽ cố gắng theo bước chân của gã.
Trên con đường gian nan gập ghềnh này, bọn họ có nhau. Học theo một câu của súc sinh kia: thế còn chưa đủ làm người khác hâm mộ?
Vì thế, cuộc sống, theo kim giây bình tĩnh không ngừng nghỉ mà tiếp tục.