Đường về La tướng phủ hằn sâu trong từng giấc mộng của La Khả Tiệp dần hiện ra trước mắt nàng. Mọi thứ vẫn như trước, dường như chỉ có linh hồn nàng thay đổi.
La Khả Tiệp tưởng niệm, con đường này chưa bao giờ mang lại cảm giác thân thuộc lưu luyến như thế. Cả ngọn gió vô tình thổi qua cũng ôm ấp tư vị khác hẳn.
Nàng ngẩng cao đầu nhìn về phía trước, đôi mắt chạm đến bóng dáng bạch y chi lan ngọc thụ. Trái tim La Khả Tiệp rộn ràng trong ngực trái, các đầu ngón tay tê rần, bất giác siết chặt dây cương níu kéo tốc độ của hắc mã. Binh lính phía sau cũng phối hợp theo nàng thả chậm cước bộ.
Trong mắt La Khả Tiệp chẳng thấy gì ngoài chàng. Bạch y thanh thoát, khí chất sáng ngời, mi nhược viễn sơn, sóng mũi cao thẳng, bạc môi hờ hững. Chàng như hoá hình của cơn gió ẩn hiện nơi thế gian, dù lướt qua khắp hồng trần bụi bặm vẫn một thân trong sạch thanh cao.
Kiếp trước La Khả Tiệp chưa bao giờ nghiêm túc ngắm nhìn chàng. Hai mươi năm qua nàng nhìn ba ngàn tóc đen của chàng từ từ phơi chút màu phai bạc. Chàng vẫn thủy chung ngồi bên cạnh mộ của nàng, gảy cầm tấu khúc. Bóng dáng năm tháng càng tô đậm dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của chàng. Nữ nhân thiên hạ tình nguyện vì chàng hiến dâng. Nhưng chàng cả mi mắt cũng không động, chỉ từ tốn cất giọng, quả quyết tuyên thề:
“Ta một kiếp này chỉ có một thê tử là Hoàng Quốc tướng quân La Khả Tiệp. Ta tình nguyện vì nàng để tang suốt đời, không tái giá, không thú thê. Nếu phạm lời thề thiên tru địa diệt!”
Chàng thiếu niên ấy tên Mộ Viễn Kỳ.
Chân tình ngày ấy khắc sâu tận tâm can, hai mươi năm chỉ như đoạn thời gian bắt đầu cho mối tình kiếp này.
La Khả Tiệp không ngăn được xúc cảm chảy tràn trong máu thịt. Nàng buông dây cương trong vô thức nhảy xuống ngựa.
Hành động gấp gáp vội vàng khiến La Khả Tiệp hụt bước chân, cứ nghĩ sẽ ngã một cú thật đau, cú ngã buồn cười nhất trong cuộc đời tướng quân uy phong lẫm liệt của nàng. Nhưng Mộ Viễn Kỳ đã dùng tốc độ không kịp chớp mắt tiến đến vươn tay ôm La Khả Tiệp vào lòng.
Nàng nhất thời ngạc nhiên. Hương bạc hà thơm mát xoa dịu khứu giác nàng, bên má lại cảm nhận hơi nóng truyền từ lòng ngực ấm áp. Một cỗ nhiệt lưu kì lạ chảy tràn trong người La Khả Tiệp. Nàng cứng ngắt níu lấy vạt áo Mộ Viễn Kỳ, từ từ nâng tầm mắt nhìn chàng.
Sóng mắt Mộ Viễn Kỳ khẽ động, vòng tay ghì chặt lấy La Khả Tiệp. Tim nàng nhất thời đập dồn dập, cơ thể ngày càng nóng lên, bối rối đảo mắt nhìn loạn. Mộ Viễn Kỳ hơi nới lỏng vòng tay, âm giọng ngập tràn ôn nhu, sắc mặt lo lắng hỏi:
“Phu nhân, nàng có sao không?”
La Khả Tiệp bị hút hồn vào đôi mắt thâm tình sâu thẳm ấy. Nàng có chút mê muội. Chẳng hiểu sao nàng lại có cảm giác Mộ Viễn Kỳ rất khác. Chàng trong trí nhớ của nàng tựa hồ trích tiên hạ phàm, bình tĩnh, thong dong. Dường như không tồn tại bất kỳ điều gì níu kéo được bước chân chàng.
Vậy mà thâm tình nơi đáy mắt chàng hôm nay bộc lộ rõ ràng như vậy, là do hoàng hôn làm mờ thị giác của nàng sao?
La Khả Tiệp ngây người mãi không trả lời, gương mặt một mảng trầm ngâm. Mộ Viễn Kỳ hắn giọng níu kéo tâm trí nàng:
“Phu nhân?”
“À...à...ta không sao.”
La Khả Tiệp choàng tỉnh, nàng chớp mắt, câu từ ngập ngừng. Lại đi chuyển tầm mắt nhìn bàn tay đặt trên ngực Mộ Viễn Kỳ, cảm thấy có phần không đúng. Nàng di chuyền bàn tay rời đi, nào ngờ ma xui quỷ khiến nàng vô cùng tự nhiên nắm tay Mộ Viễn Kỳ.
Nàng thấy đáy mắt chàng thoáng xoẹt qua tia ngạc nhiên cũng là lúc nàng nhận ra hành động của mình. La Khả Tiệp mắng thầm một trận, đấu tranh thế nào cũng thấy rút tay về rất không có khí phách. Thế là nàng kiên trì đan tay vào bàn tay Mộ Viễn Kỳ. Thật to, thật mềm, thật giống như trong tưởng tượng của nàng.
“Đa tạ Viễn Kỳ.”
La Khả Tiệp cười rạng rỡ. Phải, đa tạ chàng, thiếu niên vì nàng bỏ lỡ thanh xuân một đời.
Sóng mắt Mộ Viễn Kỳ thoáng động, một đôi con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm La Khả Tiệp. Cơn gió lướt qua khuếch trương sự tĩnh lặng. Mãi một lúc sau mới nghe thấy âm giọng trầm ổn của chàng truyền đến:
“Nàng không sao là tốt rồi.”
Bàn tay chàng khẽ dùng lực siết chặt bàn tay La Khả Tiệp. Gò má nàng lại nóng bừng một trận. Phút chốc chẳng biết làm gì, chỉ giương đôi mắt đen ngắm nhìn thiếu niên tuấn mỹ.
Chàng cũng bất động, cặp mắt thanh tĩnh chăm chú đặt trên người La Khả Tiệp, mặc nàng dò xét.
Thời gian như dòng suối mát trôi dạt giữa hai người họ. Nếu như không có người lên tiếng bọn họ chắc chắn sẽ mãi thế này, lẳng lặng ngắm nhìn nhau, như muốn khảm sâu đối phương vào tâm trí.
Nếu không có người lên tiếng.
“Tiệp Tiệp!”
An Hành chạy một đường nhào vào lòng La Khả Tiệp, cắt đứt liên kết của nàng và Mộ Viễn Kỳ. Chàng thu tay về, bước lui sang một bên.
Nàng hơi quay mặt sang nhìn An Hành vùi đầu trên hõm vai mình, chậm rãi vỗ nhẹ vào vai y, nhỏ giọng nói:
“Ừ, ta về rồi. Tiểu Hành có ngoan không?”
“Có! Tiểu Hành rất ngoan! Tiểu Hành rất rất rất ngoan!”
An Hành ngẩng đầu lên đợi chờ được nàng khen. Đôi mắt tròn xoe đen lay láy khiến trái tim La Khả Tiệp mềm xuống, nàng trực tiếp giương cờ trắng đầu hàng. Nàng thua trước cặp mắt này thê thảm, thua không thể gượng dậy được.
Trùng sinh một kiếp nàng phát hiện mình hoá ra là một cái sắc nữ, mê luyến nam sắc thật không có khí phách.
Nhưng bỏ đi, nàng cũng chỉ mê luyến nam nhân của nàng. Có điều nam nhân của nàng so với nữ nhân bình thường hơi...nhiều hơn một chút thôi mà.
La Khả Tiệp cười trừ, bàn tay xoa đầu An Hành. Nhưng nàng chưa kịp nói gì An Hành đã bị Mộ Viễn Kỳ kéo về phía sau. Chàng nghiêm khắc nhíu mi:
“Khả Tiệp vừa trở về nên rất mệt mỏi. Ngươi phải để nàng đi thấy y phục và nghỉ ngơi, không nên bám vào người nàng. Như vậy rất không ngoan có biết không?”
An Hành vừa “a” lên một tiếng liền vội vàng khép miệng lại, bộ dáng hối lỗi vặn vẹo y phục. Y nhìn La Khả Tiệp đầu đầy mồ hồi, giáp y nặng trịch rồi lại nhìn Mộ Viễn Kỳ, lí nhí đáp lời:
“Tiểu Hành biết rồi, lần sau không có như vậy nữa.”
La Khả Tiệp phì cười, bộ dáng y thập phần ủy khuất nhưng lại vô cùng đáng yêu nha. Nàng vươn tay vuốt nhẹ gò má An Hành, cảm giác có chút da thịt hơn trước. Nàng ngẩng mặt lên vừa khéo chạm phải ánh mắt bình lặng của Mộ Viễn Kỳ.
Trước giờ mọi chuyện trong La tướng phủ đều do chàng thay mặt nàng lo liệu. Hết thảy đều hoàn hảo, ổn thỏa. Nàng chưa bao giờ phải lo lắng về điều gì, chỉ chăm chăm rong ruổi trên sa trường. Giờ nhìn lại những gì chàng vì nàng mà hy sinh tựa hồ đã lấp đầy cả một trời sao rồi.
Thoáng nghĩ bảo vật thế gian nàng đều đã ôm trong tay, một đời này nhất định phải sống thật thống khoái. La Khả Tiệp điểm nhẹ nụ cười nơi khoé môi, vui vẻ cất lời:
“Tiểu Hành đã rất ngoan ngoãn rồi. Vì Tiểu Hành ngoan nên Tiệp Tiệp đã trở về thật sớm với chàng đây.”
“Phải ha.”
An Hành phấn khởi huơ tay múa chân định nhào vào lòng nàng nhưng y nghĩ nghĩ một lúc lại thôi. Tiệp Tiệp đang rất mệt, không được nhào vào người nàng, như vậy rất không ngoan. Tiểu Hành phải ngoan, Tiệp Tiệp sẽ thích Tiểu Hành. Kỳ lão đại đã nói như vậy, y nhớ mà.
Thế là An Hành chôn chân tại chỗ, gương mặt tươi cười rạng rỡ. La Khả Tiệp nhẹ nhàng xoa đầu y, nhỏ giọng dịu dàng:
“Bây giờ Tiểu Hành vào trong đợi Tiệp Tiệp được không? Tiệp Tiệp thay y phục rồi cùng chàng ăn cơm nhé.”
“Thích quá! Cùng Tiệp Tiệp ăn cơm! Tiểu Hành sẽ đợi. Mà...mà đợi ở đâu?” An Hành reo lên một hồi.
La Khả Tiệp nghĩ nghĩ. Nàng nhìn mặt trời dần núp bóng phía xa, hoàng hôn chậm rãi buông xuống. Nếu ăn cơm trong phòng thì thật không có chút phong tình nào. Nàng chợt nhớ đến một nơi, đáy mắt loé lên tia sáng.
“Chàng đến Khán Vũ Đài trong Ôn Uyển đợi ta nhé.”
“Khán Vũ Đài...” An Hành kéo dài giọng, khẽ liếc mắt sang Mộ Viễn Kỳ.
Chàng liền hiểu ý, tay ngọc chỉ hướng mái lầu cao vượt hẳn bên trong La tướng phủ: “Nơi đó là Khán Vũ Đài, hôm qua ta và ngươi đã thả diều ở bên dưới có nhớ không?”
“A! Tiểu Hành nhớ rồi!” An Hành lập tức reo lên, y hướng Mộ Viễn Kỳ cười híp mắt “Kỳ lão đại đã giúp Tiểu Hành, Tiểu Hành cảm ơn huynh.”
Rồi y vội vàng quay sang La Khả Tiệp nói “Tiểu Hành đến Khán Vũ Đài đợi, Tiệp Tiệp nhanh đến nhé!”
“Ừ.”
La Khả Tiệp cười hiền gật đầu một cái. An Hành không chần chừ, liền nhún chân chạy đi. La Khả Tiệp nhìn theo y, tâm tình phút chốc chỉ còn vui vẻ.
Nàng lại quay sang nhìn Mộ Viễn Kỳ, chàng vẫn đáp trả nàng bằng ánh mắt ôn nhu kiên nhẫn. Nàng hé môi, cất tiếng hỏi:
“Lúc trước An Hành mang theo Dương Vương thế tử trở về, chàng đã an bài cho nó như thế nào?”
Sóng mắt Mộ Viễn Kỳ khẽ động, chàng không nghĩ nàng lại hỏi vấn để này, nhưng rất nhanh chóng đáp lời: “Bây giờ nó gọi là Gia Hoàng. Nó rất bám An Hành nên ta để nó ở cùng y rồi. Bây giờ chắc Gia Hoàng đang ở Tàng thư các đọc sách. Nó rất siêng năng.”
Phải rồi, làm gì còn Dương Vương thế tử nào. Trong phủ của nàng chỉ có một đứa trẻ được nàng nhặt về thôi.
“Thật tốt!”
La Khả Tiệp than nhẹ, đôi mắt chăm chú đặt trên người Mộ Viễn Kỳ. Hết thảy đều ổn thoả, thật tốt khi có chàng ở bên, giúp nàng lo liệu mọi chuyện lớn nhỏ. Thật tốt khi có chàng ở bên, một đời này sẽ chẳng còn tịch mịch.
Mộ Viễn Kỳ vẫn như trước yên lặng mặc nàng dò xét. Chẳng qua chàng cũng phải đánh giá lại nàng. Có lẽ chàng biết vì sao nàng so với lúc trước khác biệt như vậy.
Bàn tay Mộ Viễn Kỳ chậm rãi đặt bên khoé mắt La Khả Tiệp, lau đi giọt mồ hôi vừa rơi xuống. Chàng nhẹ giọng hỏi:
“Giai Hạo đang ở bên ngoài, có cần ta cho người lôi hắn về không?”
Lôi hắn về? La Khả Tiệp nhìn nụ cười nhạt nơi khoé môi Mộ Viễn Kỳ, trong lòng oanh oanh liệt liệt cười nghiêng ngã. Phu quân ôn nhu của nàng từ khi nào lại thô bạo như vậy? Nhưng bất quá nàng thích. Chàng như thế này gần gũi hơn rất nhiều, cảm giác gần ngay trước mắt mà biển trời cách biệt hoàn toàn bị xua đi.
“Không cần đâu.” La Khả Tiệp cong môi đáp lời “Hắn sẽ chạy về nhanh thôi.”
Nàng đã chuẩn bị từ trước rồi. Huống chi Cẩm Giai Hạo đã muốn chạy thì có điều động hết tướng sĩ trong phủ cũng không bắt nổi hắn.
“Được” Mộ Viễn Kỳ đáp ứng, bàn tay rời khỏi gương mặt nàng, đáy mắt loé lên tia luyến tiếc nhưng rất nhanh đã thanh tĩnh trở lại.
“Vậy ta trở về phòng thay y phục. Chàng cũng đến Khán Vũ Đài đi.”
La Khả Tiệp nói rồi quay sang phân phó hạ nhân mang thùng gỗ vào, lập tức chuẩn bị bữa tối. Trước khi đi nàng ngoảnh đầu tặng cho Mộ Viễn Kỳ nụ cười rạng rỡ sau đó sải bước chân vào trong.
Mộ Viễn Kỳ đứng lặng một chỗ nhìn bóng lưng nàng rất lâu. Chân mày kiếm tinh tế nhíu lại, tò mò không biết La Khả Tiệp làm cách nào để Bạch Nhật Các chủ Cẩm Giai Hạo phong lưu thành tính, xem thanh lâu là nhà, tự nguyện trở về cái l*иg La tướng phủ đây?
Thật đáng chờ mong.