Edit: bé Sâu
Beta: Sa Nhi
===========
18. Hảo ca ca
-
Lạc Vân Lâu không trả lời câu hỏi của Nguyễn Kiều Kiều, mà trực tiếp xoay người đè lên nàng, ngón tay thon dài cầm một lọn tóc của nàng đưa lên mũi ngửi ngửi.
Nguyễn Kiều Kiều chớp chớp mắt, lông mi dày như cánh bướm phe phẩy, giống như cào vào trong lòng của Lạc Vân Lâu ngứa ngáy.
Ngón tay hắn vuốt ve khuôn mặt kiều mỹ của thiếu nữ, những gì hắn chạm vào đều thật mềm mại tinh tế, như đóa hoa nở vào sớm mai, non nớt tản ra hơi nước ướŧ áŧ, chỉ cần khẽ nắm sẽ nát mất, nhưng ngược lại càng làm cho con người ta muốn chà đạp.
Nguyễn Kiều Kiều đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Lạc Vân Lâu, du͙© vọиɠ không chút xa lạ của nam chân đang xâm chiếm lấy nàng, muốn kéo nàng vào giữa.
"Ưʍ..."
Lạc Vân Lâu cúi đầu, ngậm lấy cánh môi mềm mại của nàng.
Thật ngọt, thật mềm, hắn vừa lòng càng xâm nhập vào trong, đầu lưỡi câu lấy lưỡi nhỏ trơn mềm của nàng.
Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy bản thân như một viên đường, bị người nam nhân này liếʍ qua liếʍ lại, gần như tan chảy ở giữa môi và răng.
Vu Sơn mây mưa, mây che sương mù, nàng bị Lạc Vân Lâu hôn đến choáng váng, Nguyễn Kiều Kiều cầm lòng không được mà thấp giọng nỉ non: "Thật sự không phải đoạn tụ a...."
Cơ thể Lạc Vân Lâu cứng đờ, ánh mắt đột nhiên trở nên u ám không thấy đáy: "Tiểu nha đầu, nàng nói gì?"
Nguyễn Kiều Kiều thầm nghĩ không xong rồi, tại sao nàng có thể nói ra lời trong lòng như vậy.
Ngón tay Lạc Vân Lâu nắm cằm nàng, Nguyễn Kiều Kiều đang nghĩ cách để lừa gạt việc này đi, không ngờ trong miệng lại chợt bị nhét một viên thuốc.
Nguyễn Kiều Kiều còn chưa kịp hoàn hồn, Lạc Vân Lâu đã hôn thêm một lần, dùng đầu lưỡi đẩy viên thuốc vào sâu trong họng nàng, nàng hoảng hốt nuốt nó vào luôn.
Má! Lão nương bị trúng chiêu!!
"Ca cho ta ăn thứ gì vậy?!"
Nguyễn Kiều Kiều nháy mắt bị dọa sợ hãi, nàng kéo vạt áo của Lạc Vân Lâu hỏi.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên chuyển từ ái muội sang quỷ dị khó lường.
Lạc Vân Lâu cười mà không nói gì, xoay người nghiêng dựa vào một bên, cánh tay chống đầu, đôi mắt hứng thú quan sát phản ứng của nàng.
Nguyễn Kiều Kiều rất nhanh đã thấy cơn nóng bốc lên, hơi nóng tỏa ra ở trên đầu như muốn che trời lấp đất, như cái bánh bao trắng bị đặt trong l*иg hấp, nàng xé rách quần áo của mình, áσ ɭóŧ đơn bạc rất nhanh đã bị nàng cởi ra, nhưng nàng vẫn không thấy mát hơn chút nào, bèn lảo đảo nhảy xuống giường, bưng ấm uống ừng ực hơn nửa ấm trà lạnh.
Cổ vẫn khô khốc khó chịu như cũ, để giải nhiệt, mỗi lỗ chân lông trên cơ thể nàng như tỏa ra hơi nước, mới qua thời gian khoảng một chén trà, mồ hôi chảy ra làm đã người nàng ướt đầm đìa, Nguyễn Kiều Kiều giữ mặt mũi, muốn mở cửa đi ra ngoài tắm nước lạnh.
Chờ nàng kiên nhẫn trôi qua nửa chén trà nhỏ, độ nóng kia như đã tan bớt đi, nhưng trong nháy mắt nàng lại bị ném vào trong hầm băng, lạnh đến nỗi run bần bật.
Mẹ nó !!
Vừa nóng vừa lạnh như này sẽ khiến nàng điên mất !!
Nguyễn Kiều Kiều vội vàng nhảy lại lên giường, dùng chăn bông quấn chặt bản thân, tuy nàng đã làm đến thế nhưng vẫn lạnh như cũ, hàm răng run lên cầm cập, nổi da gà khắp người.
Nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt với kẻ đầu sỏ, bò đến bên người hắn, thô bạo xé áσ ɭóŧ của hắn, đem cơ thể lạnh băng của mình áp lên da thịt ấm áp trần trụi của hắn để sưởi ấm.
"Lạc ca ca, đừng làm loạn nữa... thuốc giải... Mau cho ta thuốc giải..."
Đối mặt với thế lực hung ác hơn, Nguyễn Kiều Kiều không thể không cúi đầu, tay nhỏ lạnh lẽo của cô vuốt côn ŧᏂịŧ đã cứng ở dưới háng của Lạc Vân Lâu, thưởng thức ở trong tay.
Trước mắt nàng chỉ có thể dựa vào tuyệt chiêu mỹ nhân kế, vì thế nàng dựa vào trên người của Lạc Vân Lâu, tóc dài như thác nước lướt qua da thịt của hắn, đầu lưỡi màu hồng liếʍ dọc theo cổ của hắn, ngậm lấy đầu ngực hắn liếʍ láp một hồi, khi nhẹ khi nặng mà cắn xuống.
Thiếu nữ mị nhãn như tơ, thân thể mềm mại lạnh băng như một khối ngọc lạnh lẽo thấm vào tơ lụa, cánh tay Lạc Vân Lâu bóp chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, cơ thể hai người dán lên nhau không chút khẽ hở.
Nguyễn Kiều Kiều ở trên eo hắn ngồi dậy, tách chân ra, khẽ nâng mông, cầm côn ŧᏂịŧ nóng hổi nhắm vào hoa huyệt ngồi xuống, động tác nàng chậm rì rì, bởi vì lúc trước đã có hai luồng nóng lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm hoa huyệt đã ướŧ áŧ, cho nên lúc tiến vào cũng tương đối dễ, vẫn đạt tới chỗ sâu ở trong hoa huyệt.
Rốt cuộc cơ thể của hai người đã hoàn toàn hợp lại với nhau.
Nguyễn Kiều Kiều thở ra một hơi thật dài, không biết có phải do lực chú ý đã dời đi hay không, thân thể không còn lạnh như vậy nữa, vòng eo nàng bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa.
"Lạc ca ca, cho ta giải dược... Được không..."
Tiếng nói kiều mềm xin tha, trong lòng thật ra đã muốn cắm đầy châm lên hình nhân Lạc Vân Lâu thì có.
Lạc Vân Lâu ánh mắt sâu thẳm, tươi cười quỷ bí mà nhìn nàng, tùy ý cho nàng kẹp côn ŧᏂịŧ hắn, vừa không ngăn cản cũng không thúc giục.
"Ta chính là dược của ngươi, muốn giải dược thì ngươi đến tự lực cánh sinh, chính mình tới lấy."
Cái gì? Ý tứ kiểu gì vậy?
Nguyễn Kiều Kiều nghe được vẫn không hiểu ra sao.
Nhưng Lạc Vân Lâu lại im như hũ nút không chịu trả lời rõ ràng.
Nguyễn Kiều Kiều cân nhắc ý tứ trong lời nói của hắn, chẳng lẽ là ý tứ kia? Con hàng này có khả năng không đi theo lẽ thường đâu?
Chẳng lẽ ý tứ là hắn chính là giải dược? Chuyện này không có khả năng chứ?!
Nhưng không đợi nàng tiếp tục suy tư, một vòng tuần hoàn băng hỏa lưỡng trọng thiên tựa hồ khởi động lại, nàng lại cảm thấy bị lửa thiêu nóng rực, nóng lên, lại cảm thấy trên người Lạc Vân Lâu mát lạnh, mỗi động tác của nàng, hơi lạnh cũng nhiều thêm một chút, thân thể liền dễ chịu hơn một chút.
Nguyễn Kiều Kiều cũng không rảnh lo chuyện khác nữa, bất chấp tất cả, vậy cứ 'làm' là được!
Lão nương chẳng lẽ còn sợ không làm được một tên nam nhân sao!
Vấn đề là, Nguyễn Kiều Kiều bị lửa thiêu quá nóng, mông nhỏ như bị lửa đốt đến nơi vội vã cử động, nhưng thân thể này lại không làm được gì, ngẫm lại cũng đúng, vốn dĩ đã phải đi dạo cùng tên hỗn đản này vài canh giờ, eo đau chân mỏi, nơi nào còn có dư thừa tinh lực 'đè' hắn nữa.
Trước đó dù là làm với Diệp Hàn Chu hay Thích Thâm cũng thế, đều là nàng ngoan ngoãn nằm yên chờ bị thịt, nào biết đến tên Lạc Vân Lâu này lại chẳng thèm ra sức tí nào.
Nhưng việc nam nữ trên giường, đối phương không ra sức cũng thuyết minh mị lực của ngươi không đủ.
Nguyễn Kiều Kiều trừ bỏ lửa cháy trên người, trong lòng cũng có lửa giận bực bội.
Nàng cong lưng, hai tay câu lấy cổ Lạc Vân Lâu.
"Lạc ca ca, Kiều Kiều thật sự không còn sức nữa... Hảo ca ca, ca nhanh lên cho ta đi..."
=============
04.09.2021