Chương 16: Nghiệp quật
-
Đối với thú vui ác ý của hệ thống, Nguyễn Kiều Kiều đã tập mãi thành thói quen nên cũng lười để ý.
Quý Triệt đang đứng ở ngoài xe, nếu cứ như vậy mà lái xe đi cũng không phải không được, chẳng qua giống như là chính nàng chột dạ, như vậy quá ngu xuẩn.
Yến Hành Diễn tất nhiên là tôn trọng ý kiến của nàng, ánh mắt bình tĩnh mà dò hỏi nàng.
Chẳng qua lúc Nguyễn Kiều Kiều trực tiếp đem cửa xe mở ra, lập tức bước xuống xe, hắn khẽ cau mày một chút.
Lúc hắn lo lắng Quý Triệt sẽ làm gì bất lợi với nàng, liền muốn đi theo xuống xe, Nguyễn Kiều Kiều ném xuống một câu.
"Anh đừng xuống đây, tôi sẽ giải thích rõ ràng với hắn!"
Ngay sau đó nàng khí phách mà đem cửa xe đóng "Ầm" một tiếng.
Yến Hành Diễn: "......"
Cả người Quý Triệt như bị một tầng u ám bao phủ, sắc mặt âm trầm như nước, phảng phất dung nhập cả màn đêm.
Nguyễn Kiều Kiều biểu tình bình tĩnh, không hề có vẻ mặt khi bị vị hôn phu bắt gian mà sợ hãi hoặc hoảng loạn, lần trước nàng cũng là như thế này, cho nên dễ dàng mà đem hắn lừa gạt thành công.
Hai người trầm mặc một hồi lâu, Quý Triệt nỗ lực khắc chế cảm giác xúc động muốn bóp chết nữ nhân này.
"Vì cái gì?" Hắn nhẹ nhàng phun ra ba chữ này.
Nguyễn Kiều Kiều không chút nào lảng tránh, tầm mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, phảng phất muốn xuyên đến trong lòng hắn.
"Bởi vì tôi hận anh nha." Nàng gợi lên một nụ cười lạnh châm chọc tàn nhẫn.
Cái này trả lời ra ngoài dự đoán của Quý Triệt, thân thể hắn run nhẹ.
Nguyễn Kiều Kiều không lưu tình chút nào mà tiếp tục nói.
"Lúc trước đính hôn là ngươi tình ta nguyện, không phải tôi cầm đao đặt tại trên cổ anh bắt anh lấy tôi, kết quả anh gặp lại mối tình đầu, phát hiện chính mình cũ tình khó quên, liền đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, không chút nào cố kỵ mặt mũi cùng lập trường của tôi. Tôi muốn hỏi anh, anh xem tôi là cái gì? Anh cho rằng khắp thiên hạ chỉ có anh là nam nhân sao? Anh cho rằng tôi không phải anh thì không gả sao?!"
Nàng hùng hổ doạ người như vậy, ngữ khí cực kỳ sắc bén, phảng phất một thanh lưỡi dao cắm vào trái tim hắn.
Ánh mắt của nàng, ngữ khí đều lộ ra oán độc cùng hận ý đối với hắn.
"Tôi hận anh, tôi muốn trả thù anh, cho nên lên giường với em trai anh! Tôi cũng hận Tô Tuyết cướp đi người tôi yêu, cho nên tôi ngủ với nam nhân của cô ta! Đây là không phải thật công bằng sao? Cho nên đây là do anh ép tôi trở thành cái dạng này!!"
Một câu cuối cùng, Nguyễn Kiều Kiều chính là rống lên, mang theo một loại cảm giác thống khoái sau khi phóng thích áp lực đã đè nặng rất lâu trong lòng, cho dù phải xé rách mặt, đem hết thảy quấy đến long trời lở đất, máu tươi đầm đìa.
"Chát" một tiếng, Nguyễn Kiều Kiều ăn một cái tát thanh thúy.
Nguyễn Kiều Kiều ngây dại, gương mặt bên trái đau đớn nóng rát.
Nàng nhìn nữ nhân đột nhiên vọt tới trước mặt nổi giận đùng đùng dùng ánh mắt ăn thịt người trừng mắt nhìn nàng , nhịn không được chửi thề một tiếng.
ĐM! Hệ thống ngươi lại hố ta! Nữ chính sao lại ở chỗ này?!!
"Tiện nhân!!!"
Tô Tuyết tựa hồ tức giận đến bốc khói trên đầu, đôi mắt đều đỏ lên, không chút kiêng dè mà mắng chửi nàng.
Quý Triệt cũng bị Tô Tuyết đột nhiên lao tới làm cho sửng sốt, nhưng mà kế tiếp, hắn bị hai tiếng bạt tay "Chát chát" vang dội làm cho sửng sốt lần nữa.
Hắn ngơ ngẩn mà nhìn hai nữ nhân đánh nhau túi bụi, cả người liền cứng đờ.
Trong đầu óc Nguyễn Kiều Kiều đều là nàng thế nhưng bị đánh...... Bị đánh......
Vì thế lúc Tô Tuyết còn đang mắng nàng, nàng nhanh chóng đánh trả, "Chát chát" trả cho Tô Tuyết hai cái cái tát, đánh mạnh đến lòng bàn tay nàng đều đau.
Nguyên tắc xử sự của Nguyễn Kiều Kiều chính là nàng không mang thù, có thù oán tất nhiên phải trả lại ngay, nàng chính là người có thù tất báo, cho nên Tô Tuyết đánh nàng một bạt tai, nàng liền trả nàng ta hai cái tát.
Tô Tuyết sau khi bị nàng đánh, liền tức điên rồi, nàng không phân biệt rõ chính mình rốt cuộc là bởi vì nàng ngủ với Yến Hành Diễn mà tức giận, hay là vì Quý Triệt muốn cưới nàng mà ghen ghét đến phát cuồng.
Tô Tuyết tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, căn bản không cố kỵ hình tượng, chỉ muốn làm Nguyễn Kiều Kiều nếm trải giáo huấn, xé lớp nguỵ trang giả dối trên mặt nàng.
Lại không ngờ rằng, Nguyễn Kiều Kiều sức lực cực lớn, Tô Tuyết nàng đánh không lại!
Lúc này, Quý Triệt còn không có phản ứng trở lại, Yến Hành Diễn trong xe đã lao xuống xe, ý đồ chính là đem hai nữ nhân tách ra.
Quý Triệt cuối cùng cũng hoàn hồn, hai nam nhân mỗi người ôm lấy một nữ nhân, cuối cùng cũng đem hai nữ nhân đang đánh tách ra được, nhưng mà Quý Qriệt lại bị Tô Tuyết đang phát điên hung hăng cào hai vết lên mặt, khuôn mặt tuấn lãng nổi bật hai vết máu.
Giờ phút này nam chính chỉ cảm thấy mệt mỏi không nói nên lời......
Mà sức chiến đấu Nguyễn Kiều Kiều ở thượng phong, trong lúc đánh nhau cũng không bị thiệt, cho nên vẫn là duy trì lý trí, lúc Yến Hành Diễn kéo nàng, nàng liền ngừng tay.
Tô Tuyết thật sự tức điên rồi, bị Quý Triệt kéo ra còn giương nanh múa vuốt, trong miệng hùng hùng hổ hổ, mở miệng đều là cái gì kỹ nữ không biết xấu hổ đồ đê tiện.
Nhưng mà phỏng chừng Tô Tuyết thật sự rất ít mắng chửi người, số lượng từ ngữ cũng có hạn.
Bất quá tuy là như vậy, hai nam nhân cùng nàng từng có một hồi yêu đương lại chưa thấy qua một mặt giống như người đàn bà đanh đá như vậy của nàng, hai người có chút chấn động rồi.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn dáng vẻ này của nữ chính, nghĩ thầm nhiệm vụ có thể tính là hoàn thành hơn phân nửa không, đều đã thành ra như vậy, nam chính cùng nữ chính còn có thể không hề có khúc mắc mà gương vỡ lại lành, nàng cũng chỉ có thể bội phục sức mạnh cường đại của cốt truyện.
Nguyễn Kiều Kiều đánh hai trận một trí một võ, cũng có chút mệt mỏi, ôm eo Yến Hành Diễn, đem hơn phân nửa trọng lượng đè ở trên người hắn, như chim nhỏ nép vào người, lười nhác mà nói.
"Chúng ta đi thôi."
Yến Hành Diễn không nhúc nhích, Nguyễn Kiều Kiều buông tay, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Nếu anh muốn ở lại cùng bạn gái cũ ôn chuyện, tôi đây đi trước, vốn đang định đến nhà anh tham quan một chút."
Yến Hành Diễn liếc mắt nhìn Tô Tuyết nhào vào trong lòng Quý Triệt ủy khuất mà anh anh khóc thút thít, nắm lấy bàn tay Nguyễn Kiều Kiều.
"Đi thôi."
Hai người vừa mới chuẩn bị rời đi, ngữ khí Quý Triệt dồn dập mà gọi một tiếng.
"Kiều Kiều......"
Nguyễn Kiều Kiều đến đầu cũng không quay lại, liền nhẹ như mây khói mà ném xuống một câu.
"Chúc cho các ngươi có tình cuối cùng cũng trở thành thân thuộc."
Tuy rằng nói với nam chính và nữ chính rằng chúc cho người có tình cũng trở thành thân thuộc, nhưng mà khi Nguyễn Kiều Kiều biết được hôn lễ Quý Triệt đúng hạn cử hành, mà cô dâu đổi thành Tô Tuyết, nàng như bị sét đánh ngang mông, đồng thời nghe được tiếng ca của hệ thống chết dẫm đang cười hề hề vui vẻ vô cùng.
"Lật xe đi, diễn kịch đi, nhận báo ứng đi, moahhaha......"
ĐM!!