Chương 14: Nón xanh chồng chất nón xanh trên đầu nam chính
-
Tự mình trải qua hiện trường lật thuyền trong mương, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy chính mình còn tính là bình tĩnh.
Nàng nhanh chóng mà cầm quần áo mặc tốt, chẳng qua qυầи ɭóŧ đã trở thành một miếng vải vụn rồi, nàng liền ném vào thùng rác, lấy tờ giấy khăn xoa xoa giữa dâʍ ɖị©ɧ giữa hai chân.
"Cậu cảm thấy tôi nói với anh cậu chúng ta đóng cửa lại chơi trò chơi hắn có tin hay không?"
Âm thanh chuông cửa đã ngừng lại, hiển nhiên người đứng ở ngoài cửa biết người bên trong phải trong chốc lát mới có thể mở cửa.
Vì thế, vẻ mặt Nguyễn Kiều Kiều nghiêm túc mà cùng Quý Tuân thảo luận.
Quý Tuân nhướng mày, đem áo thun tròng lên, một thân lười nhác thanh thản mà dựa vào trên sô pha, nói với nàng.
"Chị có thể nói với hắn tôi cưỡng bách chị uy hϊếp chị, chị không thể không khuất phục dưới da^ʍ uy của tôi, nhẫn nhục làm trọng, bởi vì có thể tiếp tục ở lại bên người hắn.
Nguyễn Kiều Kiều cười mỉa mai một cái, vẫn là cảm thấy lương tâm cắn rứt, trên thực tế cái ý niệm này nàng vừa nãy đã nghĩ tới rồi.
Nhưng mà nàng cảm thấy nếu là chính mình nói ra thật, tiểu hỗn đản Quý Tuân này nhất định sẽ làm nàng bị chết càng khó coi.
Nguyễn Kiều Kiều mở cửa ra, đối mặt tuấn nhan tái nhợt của Quý Triệt, nàng nỗ lực áp xuống chột dạ, nặn ra một nụ cười lễ phép mà không mất xấu hổ.
"Quý Triệt, tôi cùng Quý Tuân chỉ là gặp dịp thì chơi, tôi đối với anh mới là chân ái!"
Hệ thống: Phốc!
Nguyễn Kiều Kiều nói xong lời này, tâm tình hạ xuống mà rũ xuống mắt, ngữ khí ưu thương mà nói.
"Chúng ta vốn dĩ chính là tính toán giải trừ hôn ước, bất quá là vấn đề thời gian sớm muộn mà thôi."
Lúc Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt từ gương mặt nhu nhược mềm mại của nàng chảy xuống, nước mắt trong suốt phảng phất chọc tới trong lòng Quý Triệt, thân thể hắn lung lay, như là bị người thọc một đao lại một đao, máu tươi đầm đìa, khó chịu đến cơ hồ hít thở không thông.
"Hai người bắt đầu khi nào?" Tiếng nói Quý Triệt trầm đυ.c thô nặng, phảng phất giấy nhám chà qua.
Nguyễn Kiều Kiều lại lần nữa rũ xuống mắt, lúc này Quý Tuân đã đi tới, tầm mắt Quý Triệt dừng ở trên cánh tay hắn, hắn mặc áo thun, làn da mạch sắc có vài vết máu đột ngột xuất hiện, rõ ràng là móng tay cào mà ra.
Thật là kịch liệt ha......
Quý Triệt giống như đột nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn một tay nắm lấy cánh tay Nguyễn Kiều Kiều.
"Theo tôi đi!"
Hắn lạnh như băng mà phun ra ba chữ này, liền muốn túm Nguyễn Kiều Kiều rời đi.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn nam chính cả người sát khí, một bộ dáng muốn gϊếŧ người, trái tim bé nhỏ của nàng run lên, nàng sợ chết nha!
Kết quả là ở thời khắc nguy cấp, nàng bắt lấy góc áo Quý Tuân, đối với Quý Triệt ôn nhu trấn an nói.
"Quý Triệt, anh trước bình tĩnh một chút, thời gian không còn sớm, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau."
Bình tĩnh?!
Ánh mắt thị huyết của Quý Triệt dừng ở trên ngón tay Nguyễn Kiều Kiều nắm lấy Quý Tuân quần áo.
Nguyễn Kiều Kiều run run một chút, nhịn không được đối hệ thống phun tào.
Nam chủ đây là làm sao vậy, OOC* hả, ta nhớ rõ cốt truyện cho dù hắn ghen vì nữ chính cũng chỉ là mặt than mặt phủi tay chạy lấy người.
Hắn đi thì đi a, làm gì kéo ta a!!
Hệ thống vui sướиɠ khi người gặp họa nói: Tại vì nữ chính không bị hắn bắt gian trên giường nha.
Nguyễn Kiều Kiều quay đầu nhìn về phía Quý Tuân, kết quả đối phương dùng một loại ánh mắt lạnh lạnh sâu kín nhìn nàng, một chút ý muốn giúp đỡ cũng không có.
"Chị dâu nhìn tôi làm gì? Cùng chân ái của chị đi thôi." Lời nói hắn lạnh nhạt châm chọc nói.
Nguyễn Kiều Kiều: "......"
Mẹ nó!
Tốt xấu gì nhất nhật phu thê bách nhật ân**, ngủ với tiểu tử ngươi ít nhất cũng đã hai lần, không đến mức kéo quần lên không nhận người quen trở mặt vô tình như vậy chứ hả.
Cánh tay Nguyễn Kiều Kiều bị Quý Triệt nắm chặt đến xương cốt đều đau, nàng dưới tình thế cấp bách, như là bất chấp tất cả, chỉ vào Quý Tuân đối với Quý Triệt lớn tiếng nói.
"Lúc trước là hắn cưỡng bách tôi!! Ngày đó tôi cùng anh cãi nhau, bị hắn gặp được, hắn lấp kín miệng tôi đem tôi đưa tới trong phòng hắn, sau đó...... Sau đó...... Hắn liền lấy chuyện này uy hϊếp tôi, tôi chỉ là muốn ở lại bên cạnh anh mà thôi a Quý Triệt...... Ô ô ô......" Nàng đầy bụng chua xót cùng ủy khuất cơ hồ trút xuống mà ra, khóc không thành tiếng.
Ngày hôm sau.
Nguyễn Kiều Kiều đến Quý gia ăn cơm, trong bữa tiệc vẻ mặt Quý Triệt lạnh như băng sương, vài lần nàng muốn mở miệng, cuối cùng nuốt trở vào.
Thôi kệ, vẫn là ăn cơm trước đi.
Kết quả, đang lúc dùng cơm, ngữ khí Quý Triệt bình tĩnh mà đối người nhà tuyên bố ngày mai công bố tin tức kết hôn ra bên ngoài, hai người tổ chức hôn lễ vào cuối tháng.
Nguyễn Kiều Kiều chấn kinh rồi.
Nam chính đây là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên rồi sao?
Dùng cơm xong, hai người lên lầu, Quý Triệt đem Nguyễn Kiều Kiều ôm vào trong lòng ngực.
"Thật xin lỗi...... Để em chịu ủy khuất rồi, từ nhỏ em trai tôi đều rất xấu tính tinh quái, chỉ cần là đồ vật của tôi hắn đều muốn cướp, nhưng tôi không nghĩ tới hắn sẽ ác liệt như vậy, thế nhưng đối với em làm ra loại sự tình này."
Nguyễn Kiều Kiều càng nghe càng chột dạ, nàng này một chậu nước bẩn hắt đến trên người Quý Tuân, Quý Triệt thế nhưng toàn bộ tiếp nhận rồi.
Kỳ thật, từ nam nhân lòng tự trọng của Quý Triệt mà nói, hắn tin tưởng chính mình càng nguyện ý tin tưởng sự thật rằng.
Vị hôn thê là bị chú em cưỡng bách, nàng vẫn yêu chính mình như cũ, chỉ là ép dạ cầu toàn, vì ở lại bên người hắn, mà không thể không nén giận bị Quý Tuân uy hϊếp, xa so nàng tự nguyện bò lên trên giường chú em, mà không muốn cùng chính mình thân mật, việc này thật dễ tiếp thu hơn nhiều.
Cánh môi Quý Triệt hôn lên gương mặt Nguyễn Kiều Kiều.
"Quá khứ đều đã qua, Kiều Kiều, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi đều sẽ yêu em, bảo vệ em."
Quý Triệt trăm triệu lần không ngờ tới chính là, hắn mất thời gian một đêm mới có thể vô cùng gian nan mà dứt bỏ khúc mắc trong lòng, chuẩn bị cùng Nguyễn Kiều Kiều nắm tay đi vào lễ đường, lại gặp được nàng bị bạn trai cũ của Tô Tuyết mạnh mẽ mang lên xe.
Quý Triệt lo lắng bởi vì hắn cùng Tô Tuyết quan hệ, mà chọc đối với phương giận chó đánh mèo lên Nguyễn Kiều Kiều, vì thế hắn vội vàng lái xe đuổi theo.
Xe ngừng ở một cái yên lặng ngõ nhỏ, Quý Triệt thấy xe chậm chạp chưa ngừng, lo lắng đối phương làm gì bất lợi với Nguyễn Kiều Kiều, vì thế xuống xe bước lại gần đó.
Sau đó nghe được trong xe truyền đến thanh âm nữ nhân, giọng nói đan xen hơi thở phập phồng liên tục, ái muội không nói nên lòi.
"Anh..... Anh đừng như vậy...... Ưm a...... Quá nhanh...... Tôi chịu không nổi......"
*: OOC: Out of character, nhân vật trong truyện gốc không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong truyện gốc.
**: "Nhất nhật phu thê bách nhật ân, bách nhật phu thê tự hải thâm" : Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa; trăm ngày vợ chồng tựa biển sâu