Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 163: Rối loạn

Xe dừng lại dưới tầng, Hướng Nam xuống xe đi được hai bước, suy nghĩ một chút rồi quay người lại, gõ lên cửa kính xe hỏi bà chủ Hủy: “Vậy tôi có thể tới thăm Thường Triết nữa không?”

Hướng Nam rất lo lắng cho tình hình lúc này của Thường Triết, định chiều lại qua thăm cậu.

“Có thể.”

Bà chủ Hủy trả lời ngắn gọn rồi bảo Hướng Nam: “Có điều trước khi tới cậu nhất định phải gọi trước cho tôi.”

“Được.”

Tuy không rõ vì sao lại phải phiền phức như vậy nhưng Hướng Nam cảm thấy hẳn là có nguyên do.

Hướng Nam lấy số điện thoại của bà chủ Hủy rồi cũng không hỏi nhiều mà rời đi.

Hướng Nam không ngờ, ông Đồ đã đứng trước cửa chờ y rất lâu.

Ông Đồ thấy y liền qua đón bước. Hướng Nam vừa thấy ông liền biết ông tới vì Thiếu Kiệt, cụp mắt, nhẹ nhàng lướt qua ông Đồ, đi tới bên cửa nhà, lấy chìa khóa ra.

Bộ dạng lạnh nhạt này của Hướng Nam ông Đồ đã sớm đoán được.

Ông không so đo, tiến lên nắm lấy tay Hướng Nam, vội vã nói: “Chúng ta đi.”

Hướng Nam chau mày, giữ ông lại: “Đi đâu?”

“Đương nhiên là đi gặp cậu chủ nhỏ rồi.” Ông Đồ cuống quít: “Cậu chủ nhỏ sau khi gặp cậu thì đổ bệnh, sốt cao không giảm, nằm trên giường mê man, không ngừng kêu tên cậu.”

Hướng Nam thấy bảo Thiếu Kiệt ốm thì hơi bất ngờ, rất lo lắng.

Thế nhưng nghĩ kỹ lại, y đẩy tay ông Đồ ra.

“Ông Đồ, lời này có phải Thiếu Kiệt dạy ông nói không?”

Nghi ngờ là vì lúc trước Hướng Nam gặp Thiếu Kiệt, Thiếu Kiệt vẫn còn rất ổn.

Lúc trước Thiếu Kiệt vẫn còn ăn to nói lớn, sao một người đang khỏe mạnh bình thường lại có thể vô duyên vô cớ mà lăn ra ốm chứ.

“Lời gì cơ!” Ông Đồ nghe vậy thì dậm chân: “Tôi lừa cậu làm gì? Sao cậu có thể nghi ngờ cậu chủ nhỏ như vậy, sao cậu có thể nghi ngờ tôi như vậy!”

Quá ồn ào, Trình Nam từ trong nhà mở cửa đi ra.

Trình Nam vốn định nhân lúc hai đứa nhỏ chưa dậy thì ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Vừa cầm được tiền lại thấy ngoài cửa cãi vã ầm ĩ, cậu nghe thấy tiếng Hướng Nam, cảm thấy kỳ lạ nên đi ra.

“Hướng Nam, tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì.” Ông Đồ nhìn Trình Nam vừa bước ra một cái, nói với Hướng Nam: “Cậu coi như nể mặt lão già này, theo tôi đi thăm cậu chủ nhỏ được không?”

Hướng Nam vừa nghe ông Đồ nói vậy liền nhận định rằng ông Đồ đang gạt mình.

Y không nói gì, đi vào trong nhà.

Ông Đồ cũng định theo chân vào trong nhưng bị Trình Nam cản lại.

“Cái này…… Hướng Nam…..”

Ông Đồ vươn cổ gọi, Trình Nam trừng ông Đồ một cái.

Trình Nam tính tình không tốt, ông Đồ không dám chọc vào cậu.

Không còn cách nào khác, ông Đồ chỉ đành bỏ về một mình.

Trình Nam thấy ông Đồ đi rồi liền hỏi Hướng Nam: “Tôi đi mua đồ ăn sáng, anh muốn ăn gì?”

“Thế nào cũng được.” Hướng Nam sợ Trình Nam lát nữa đóng cửa sẽ đánh thức bọn nhỏ nên đặt chìa khóa xuống, đi tới cầm lấy tay nắm cửa, bảo Trình Nam: “Nếu không tôi sẽ nấu ít cháo, cậu đi mua mấy cái màn thầu gì đó cho bọn trẻ. Bánh quẩy nóng, đừng mua.”

“Được.”

Trình Nam hôn lên trán Hướng Nam một cái rồi vui vẻ rời đi.

Hướng Nam nhìn cậu đi xa dần, lắc đầu khẽ cười, kéo chốt cửa, định nhẹ nhàng đóng cửa lại. Không ngờ một bàn tay đột nhiên thò ra dọa y nhảy dựng.

Cửa bị đẩy mạnh mở ra.

Một người mặc quần áo bệnh nhân như cơn gió lao vào, thấy cửa phòng Trình Nam để mở liền đi thẳng vào rồi “rầm” một tiếng.

Cửa bị khóa trái lại.

Hướng Nam còn chưa kịp phản ứng, chân sau của Trình Nam đã bước vào

Trình Nam vừa vào cửa liền chửi “đệt” một tiếng, đi tới trước cửa phòng mình, đập “rầm rầm rầm” thật mạnh, giận dữ mắng: “Mẹ nó, a Triết đáng chết, ông đây không hoan nghênh cậu, cút mau cho tôi!”

Hả……

Thường Triết…….

Thường Triết?!

Hướng Nam trợn tròn mắt, há miệng đưa tay, còn chưa kịp tiến lên cản Trình Nam lại thì đột nhiên có một người không quen biết cũng chui vào trong nhà bọn họ.

“Tên bệnh kia là người nhà mấy người hả?”

Người kia kéo Hướng Nam, rất tức giận, chỉ cửa rồi ầm ĩ: “Ngồi xe không chịu trả tiền! Còn càng gọi lại thì càng chạy! Cậu định thế nào?”

Cái chuyện gì với chuyện gì thế này?

Hướng Nam còn chưa kịp đáp lời, ông Đồ đi rồi đột nhiên chui vào góp vui, kéo Hướng Nam: “Hướng Nam, cậu theo tôi đi thăm cậu chủ nhỏ đi.”

“Hả? Tôi…..”

“Cậu Triết có phải ở đây không?”

Wow

Lại thêm một đám người thở hổn hển tới.

Một người hỏi Hướng Nam, một người gõ cửa phòng, còn chưa đợi Hướng Nam gật đầu đã lại có một người chạy ra ngoài gọi điện thoại.

Người tới quá đông, căn phòng khách nhỏ giống như muốn nổ tung.

Anh một câu tôi một câu, cộng thêm tiếng gõ cửa “rầm rầm rầm”, Hướng Nam bị quay như chong chóng, định lên tiếng thì không ngờ cửa một gian phòng khác trong nhà bật mở.

Hai đứa nhỏ nửa tỉnh nửa mê cùng Cao Hách bảo bối mơ mơ màng màng thò đầu ra.

Hướng Nam thấy Cao Hách cũng ở đây thì rất bất ngờ.

Hướng Nam gạt tay ông Đồ ra định lên tiếng, nào ngờ trong phòng Trình Nam đột nhiên truyền ra tiếng đồ đạc rơi vỡ. Mọi người khựng lại, Trình Nam nhíu mày, tất cả lại càng ầm ĩ hơn nữa.

“Đủ rồi!”

Hướng Nam bị làm phiền quá mức, trực tiếp bùng nổ.

“Ông Đồ, ông đi về!”

“Thế nhưng Hướng Nam, cậu chủ nhỏ cậu ấy….”

“Đi về!”

Hướng Nam chỉ tay ra ngoài, ông Đồ chẳng còn cách nào khác đành bực bội rời đi.

“Trình Nam, cậu đi mua đồ ăn sáng.”

“Vậy…..”

Hướng Nam trợn mắt, Trình Nam liền im bặt.

“Được.” Trình Nam tôn trọng chỉ thị của Hướng Nam, hai tay đút túi, đi qua nói nhỏ: “Nếu lúc tôi về cậu ta còn chưa ra thì cậu ta chết chắc đấy!”

Trình Nam nói xong liền rời đi.

Hướng Nam trả tiền xe hộ Thường Triết.

Hai người vệ sĩ kia được Hướng Nam “mời” ra sofa ngồi.

Hướng Nam bảo hai đứa nhỏ phải làm gì.

Hai đứa bé nghe xong lập tức rút đầu lại.

Cao Hách thấy Hướng Nam lại đi qua gõ cửa, cảm thấy ồn ào nên lầm bầm: “Trên đời này có một thứ gọi là chìa khóa….’

Tiếng Cao Hách không lớn, Hướng Nam nghe xong liền bừng tỉnh: Đúng rồi.

Hướng Nam vội vàng tìm trong ngăn kéo ở kệ tủ để TV.

Cao Hách bảo bối “mộng du” xong, lắc lắc đầu, đóng cửa tiếp tục ngủ.

Hướng Nam mở cửa vào phòng, phát hiện ống tiết kiệm Trình Nam mua về để trên giá sách đã vỡ nát.

Tiền xu cùng mảnh vỡ của chiếc bình văng tung tóe trên nền đất. Thường Triết ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào thành giường, ngẩn ngơ nhìn đồng đồ kia.

“Cậu sao vậy?” Hướng Nam khẽ đóng cửa lại, cẩn thận tránh những mảnh vỡ mà đi tới trước mặt cậu, quỳ xuống, nhỏ giọng hỏi: “Có làm mình bị thương không?”

Hướng Nam cầm lấy tay y kiểm tra, mười đầu ngón tay vẫn lành lặn.

Hướng Nam thấy Thường Triết như vậy, cũng không biết bản thân có thể làm gì.

Y chỉ thở dài một hơi rồi lắc đầu, đứng dậy lấy sọt giấy lại, dọn dẹp các mảnh vỡ, sau đó nhặt mấy đồng tiền xu kia lên, đếm thử thì thấy thiếu mất mấy đồng.

Hướng Nam tìm quanh tất các các khe tủ, nhưng không tìm thấy gì cả.

Đây là tiền xu từ các quốc gia khác nhau trên thế giới, là một người bạn lúc trước tặng cho Trình Nam.

Hướng Nam đếm lại, số lượng thật sự không đủ. Trình Nam quay về phát hiện ra khẳng định sẽ nổi điên. Hướng Nam nhìn quanh bốn phía, không tìm được, có chút hoảng hốt.

Nếu không, tìm cách giấu diếm trước khi cậu trở về.

Hướng Nam biết Trình Nam mua ống đựng tiền này ở đâu.

Y định bây giờ chạy đi mua một cái giống hệt thay thế cái cũ rồi cho tiền xu vào, coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Dù sao….

Tiền xu trong ống đựng tiền thì có lắc lên thế nào thì cũng tạo ra tiếng động như nhau.

Hơn nữa, Trình Nam sẽ không vô cớ mà đổ ra đếm lại từng cái.

Hướng Nam quyết định như vậy, vội vàng cất tiền xu vào ngăn tủ, để sọt giấy vào chỗ cũ rồi đi ra.

Hướng Nam vừa đóng cửa phòng lại, người vệ sĩ vừa kết thúc một cuộc điện thoại rất dài kia đi tới cản y đang định ra ngoài lại.

Người vệ sĩ kia cung kính nói: “Ông chủ Thường của chúng tôi muốn gặp anh.”

Hướng Nam ngẩn người, nhìn hai người vệ sĩ ngồi ở sofa đã đứng lên, đành gật đầu.

QQ: Hai chương tiếp tối sẽ post nha ^^