Tục ngữ nói thật đúng, không có bức tường nào là kín gió cả.
Hướng Nam chân trước vừa bước vào biệt thự nhà họ Cao, bên ngoài lập tức đã có người làm báo cáo tìm hiểu kỹ càng chuyện giữa Hướng Nam và cậu Ba nhà họ Cao rồi.
Việc Cao Hách giúp bắt trộm ở bãi để xe bị thổi phồng một cách trắng trợn, cái gì mà đặc biệt tới tìm Hướng Nam, cái gì mà tiện tay nhặt được một thùng dầu rỗng ngoài bãi để xe liền có thể nhanh trí đem đi dọa kẻ trộm, vân vân vũ vũ.
Sau đấy chuyện Hướng Nam lúc trước làm bảo mẫu ở trường cho Cao Hách cũng bị moi ra chuyện lúc ở trường Hướng Nam vì Cao Hách mà bị người khác nhốt trong nhà vệ sinh bắt nạt cũng bị moi ra. Giọng văn khoa trương, Hướng Nam cầm lấy tờ báo đọc từng từ từng từ, sắp ngất rồi.
Cao Hách giật tờ báo lại rồi thuận tay quẳng sang bên, ôm Hướng Nam dụi dụi, khóe miệng khẽ cong lên.
Trong biệt thự nhà họ Cao ngoài hai người bọn họ ra chỉ có người hầu.
Cao Hạo hiện tại không có trong nước, phu nhân nhà họ Cao cùng Cao Nhã đã ra nước ngoài du lịch.
Cao Hách chẳng cố kỵ gì, thế nên mới đón Hướng Nam tới đây, nhốt y lại trong gian nhà sâu nhất giữa bốn bức tường cao.
Hiện tại Thường Triết và Mạc Dương đều đang khó bảo toàn cho bản thân bên nhà Thiếu Kiệt thì rắc rối muốn chết còn Trình Nam bằng rằng việc trở về nhà bị đợt “bão” này gián đoạn, đang gặp một đống phiền phức. Chỉ có Cao Hách, chỉ có chỗ hắn mới có thể che mưa chắn gió cho Hướng Nam.
“Chúng ta ra bể bơi phơi nắng được không?”
Là phơi ánh mặt trăng, Cao Hách đề nghị.
Hướng Nam lo lắng không yên, trong lòng đầy tâm sự, lắc đầu: “Không được.”
“Chúng ta ra bể bơi phơi nắng được không?”
Cao Hách lại hỏi, vùi đầu vào vai Hướng Nam cọ cọ, hờn trách: “Tôi buổi sáng phải tham gia một buổi họp cực dài, xong lại bận rộn cả chiều, buồn ngủ lắm…”
Hướng Nam có thấy cuộc họp Cao Hách nhắc tới trên TV, hình như là thông báo thành tích Quý một của công ty cũng như kế hoạch phát triển ngắn hạn trong thời gian sắp tới.
Cao Hách bị người ta vặn hỏi chuyện Hướng Nam, nhưng hắn chẳng để tâm, vẫn tỏ vẻ lãnh đạm như bình thường.
Bộ dạng như một đứa trẻ to con này chỉ có những người thân thiết nhất mới có thể nhìn thấy.
Hướng Nam thấy hắn thực sự buồn ngủ, liền mềm lòng, xoa xoa mái tóc đen mềm của hắn, dịu dàng nói nhỏ: “Được.”
Nói là ra bể bơi phơi da, không bằng nói là ở bể bơi phơi lưng.
Trăng tối nay rất to, rất tròn.
Bóng trăng chiếu xuống mặt nước, từng đợt sóng khẽ lăn tăn, ngắm nhìn mà thấy thực thanh thản, thoải mái.
Có một chiếc phao nằm to màu tím trong suốt nổi trên mặt nước.
Hướng Nam nằm trên đó, bị Cao Hách đè.
Trong lòng phiền muộn, vốn chẳng có tâm tình làm loại chuyện này, nhưng Cao Hách cứ ôm ấp cọ sát, không biết thế nào rồi dính lên người Hướng Nam.
Chỗ này là bể bơi lộ thiên.
Nằm đối diện nhà chính, hơn nữa trên mặt nước dập dềnh trôi.
Hướng Nam sợ hai người sẽ ngã xuống nước, thế nên cả quá trình cả người đều căng cứng, không dám cử động.
Cao Hách cũng biết chừng mực, chỉ làm một lần rồi tha cho Hướng Nam.
Hắn ôm lấy Hướng Nam từ phía sau rồi thϊếp đi. Hướng Nam cảm thấy khắp người không thoải mái nên thấy hắn vẫn còn chưa ngủ hẳn liền khuyên: “Chúng ta lên bờ rồi ngủ, được không?”
Cao Hách không đáp, Hướng Nam biết, như vậy là tỏ ý không chịu.
Hướng Nam định ngồi dậy, nhưng tấm phao hơi nghiêng, cả người y liền cứng lại.
Y không dám cử động.
Tấm phao nằm này chỉ cần hơi dùng lực mà không giữ được thăng bằng là sẽ phiền phức. Hướng Nam sợ một chút bất cẩn sẽ làm hai người ngã xuống nước, nên lại nằm trở lại trên phao, không di chuyển.
Cao Hách cảm thấy cả người Hướng Nam căng cứng, ôm chặt dụi dụi, rầm rì nói: “Anh thả lỏng một chút được không?”
“Chúng ta về phòng ngủ đi.”
“Không muốn…..” Cao Hách siết chặt eo Hướng Nam, mệt mỏi thì thào: “Còn ồn ào thì sẽ không thích anh nữa….”
Trong trí nhớ của Hướng Nam, Cao Hách hình như trước nay chưa từng nói “thích” y như này.
Hướng Nam hơi ngẩn người, chớp chớp mắt, khẽ quay sang, hỏi hắn: “Thích tôi… cái gì?”
Cao Hách im lặng.
Hướng Nam có phần xấu hổ.
Trong lòng Hướng Nam có chút để tâm, tự an ủi bản thân cho qua. Không ngờ, một lúc sau, Cao Hách đột nhiên nói nhỏ: “Thích anh rất trắng…” (trắng = đơn thuần)
Cao Hách đang nói về tính cách, nhưng Hướng Nam nghe không hiểu, phản ứng đầu tiên là nhấc cánh tay lên nhìn thử.
“Đâu có đâu.”
Cao Hách biết Hướng Nam sẽ như vậy, cọ cọ một chút rồi tiếp tục ngủ.
Sau đấy, Hướng Nam không ngủ được, lại hỏi hắn: “Chuyện Thường Triết, cậu đã nghe ngóng được gì giúp tôi chưa?”
“Ừm…” Cao Hách nhìu mày, mặt vẫn nhắm: “Bác Lạc đã về rồi…”
Bác Lạc?
Hướng Nam hơi quay đầu: “Ai?”
Cao Hách bảo bối cứ bị quấy rầy mãi liền phát bực.
Hắn đột nhiên ngồi phắt dậy, đè lên người Hướng Nam. Động tác quá mạnh, phao nổi mất thăng bằng liền lật úp, hai người ngã xuống nước. Ánh trăng bị bọt nước bắn tung tóe làm cho tan ra. Hướng Nam không biết bơi uống phải ngụm nước, sợ hãi quờ loạn, vừa ngoi lên hít được một hơi thì đột nhiên được Cao Hách bám bên thành bể mượn lực nổi nâng lên.
Hướng Nam cả kinh cúi đầu xuống thì Cao Hách liền ngước cổ lên hôn y.
Tay y theo bản năng ôm lấy cổ Cao Hách.
Cao Hách không ngừng thay đổi góc độ, hôn đủ rồi mới chịu buông Hướng Nam ra.
Miệng khẽ mỉm cười, Cao Hách hôn nhẹ lên cằm y, nhỏ giọng nói với Hướng Nam: “Anh trai tôi về rồi…”
Hướng Nam sửng sốt, đưa mắt sang thì thấy quả đúng là vậy.
Cao Hạo mặc một bộ Âu phục đen chỉnh tề, đứng trên thành bể, nhìn hai người Hướng Nam, đầu mày khẽ cau lại, đôi con người thì lạnh băng.