Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 119: Kỳ lạ

“Chào… Chào cậu.”

Thái độ khách sáo của Hướng Nam làm Cao Hách nhíu mày.

Cao Hách thoáng liếc qua Sảnh Dực, để hai đứa nhỏ xuống, hỏi: “Của anh?”

Hướng Nam gật đầu.

“Cậu… sao lại ở đây?”

“Công chuyện.”

“À…”

Gặp lại sau một thời gian dài, Hướng Nam cũng không biết nên nói gì với Cao Hách.

Y cảm ơn một tiếng rồi vẫy tay gọi người phục vụ lại định nhờ giúp đỡ, không ngờ Cao Hách đột nhiên cầm lấy chứng minh thư Hướng Nam đưa ra, nói gì đó với người phục vụ. Người phục vụ kia nhìn nhìn Hướng Nam, nhận lấy chứng minh thư, bảo họ chờ một chút rồi rời đi.

Hướng Nam đã đặt được phòng.

Người phục vụ trả chứng minh thư lại cho Hướng Nam còn thẻ chìa khóa thì đưa vào tay Cao Hách.

Hướng Nam định bảo cậu đưa nhầm người rồi.

Thế nhưng Cao Hách không cho y cơ hội, dẫn hai đứa nhỏ đi vào thang máy ở đại sảnh khách sạn.

Hướng Nam gọi hắn không đứng lại, hai đứa nhỏ còn ngoan ngoan đi vào thang máy. Hướng Nam phiền muộn, vội bế thốc Sảnh Dực lên đuổi theo.

Vào phòng, Sảnh Dực mơ mơ màng màng, làm mấy chuyện điên khùng vì say bí tỉ.

Cô đè Hướng Nam ngã lên giường, ngồi khóa trên người y, hôn hôn hít hít ngay trước mặt Cao Hách và hai con.

Hướng Nam thấy cô kéo dây váy xuống, có xu hướng định biểu diễn ngay trước mặt mọi người liền vội ngồi bật dậy giữ cô nằm trên giường, kéo chăn che kín những nơi lộ ra của cô.

Cao Hách mặt không chút cảm xúc đứng đó xem kịch.

Hai đứa nhỏ thấy hiếu kỳ, chống tay đỡ cằm, mắt mở to tròn đứng bên giường.

Hướng Nam xẩu hổ, mở miệng định cảm ơn rồi tiễn Cao Hách rời đi. Không ngờ còn chưa kịp nói gì, Sảnh Dực bỗng bật khóc dưới lớp chăn.

“Sảnh Dực?”

“Anh ghét bỏ em, anh ghét bỏ em…”

Sảnh Dực đang nói mớ.

Cô không ngừng ở đó oán thán, kêu Hướng Nam kết hôn được ba năm vậy mà vẫn không chịu chạm vào cô, kêu từ sâu trong đáy lòng Hướng Nam vẫn chưa từng tha thứ cho cô.

Sau đó cô lại ngồi dậy.

Mặt đỏ ửng vì hơi men ướt đẫm nước mắt, cô nói sẽ sinh con cho Hướng Nam, sẽ sinh một đứa con ruột cho Hướng Nam.

Hướng Nam khuyên cô, cô lại dán vào đẩy cô ra, cô lại dán vào. Hướng Nam thấy bực bội, lớn tiếng gầm lên. Sảnh Dực cùng hai đứa nhỏ bị y dọa phát run.

Sảnh Dực không dám nói gì nữa.

Cô khóc, Diệc Hòa bị Hướng Nam dọa cũng khóc. Hướng Nam ôm Diệc Hòa đang nức nở vào lòng dỗ dành, còn Sảnh Dực ngồi đó tự khóc mấy tiếng rồi dần dần ngã xuống giường, thϊếp đi.

Hướng Nam thấy Sảnh Dực và Diệc Hòa đều đã nín, ngượng ngùng cười với Cao Hách, tỏ ý đã muộn, muốn tiễn hắn về.

Cao Hách không để ý tới y mà ngồi xuống chiếc ghế xoay trước bàn sách. Hắn lấy từ trên người ra hai thanh kẹo sữa bọc giấy sặc sỡ, ngoắc ngoắc tay với hai bạn nhỏ.

Hai đứa bé chạy tới trước mặt hắn, hắn hỏi: “Muốn ăn không?”

Giấy gói kẹo sữa lấp lánh rất đẹp.

Hai bạn nhỏ chớp chớp mắt, anh nhìn em, em nhìn anh, rồi cùng quay lại nhìn Hướng Nam.

Hai đứa thấy Hướng Nam không nói gì liền gật đầu, cùng giơ tay ra muốn nhận kẹo. Cao Hách hơi rút tay về, hỏi hai bạn nhỏ tối nay có chịu cho hắn ở lại không. Hai bạn bé rút tay về xoa xoa bụng nhỏ, có chút sợ mà quay lại nhìn hỏi ý kiến Hướng Nam.

Hướng Nam mím chặt môi nhưng không tức giận. Bọn nó liền quay lại gật đầu đồng ý.

Hai đứa xòe tay ra nhận lấy kẹo sữa.

Diệc Thuận nhìn tay anh trai rồi lại nhìn tay mình, cau mày, chu cái mỏ bóng nhẫy, tay nắm chặt lấy thanh kẹo sữa rồi dùng chất giọng trẻ con nớt hỏi Cao Hách: “Phần… Phần của… papa… mama… thì sao —”

“Đúng…” Diệc Hòa cũng gật đầu: “Đúng rồi —-”

Hướng Nam nghe vậy, không biết nên cảm thấy vui vì hai đứa con nhớ đến bố mẹ hay là thấy bất lực vì hai đứa nhỏ cứ thế mà nhận đồ của người lạ nữa.

“Papa đuổi chú đi.” Cao Hách học theo cách nói bọn nó: “Thế nên không cho papa.”

Hai bạn nhỏ lại quay đầu lại.

Cuối cùng, Diệc Thuận cầm thanh kẹo chạy về.

Bé ngỏ ý có thể chia đôi thanh kẹo này với Hướng Nam.

Diệc Hòa cũng chạy về.

Bé trèo lên giường, ngồi vào lòng Hướng Nam.

Hướng Nam cởi giầy tất ra hộ Diệc Hòa rồi giúp nó ngồi lên giường, sau đó cũng bế bổng Diệc Thuận lên, cởi giầy với tất của nó ra.

Diệc Hòa nhân lúc Hướng Nam cởi giầy cho Diệc Thuận liền bóc vỏ thanh kẹo rồi nhét kẹo sữa vào miệng Hướng Nam.

Diệc Thuận ngồi lên giường rồi bóc vỏ kẹo, bẻ nửa chia cho anh trai. Hai đứa nhỏ trong miệng ngọt ngào, nhún nhún trên giường, rung đùi rất đắc ý, còn bật cười khanh khách.

Cao Hách thấy bộ dạng ba người vui vẻ hỏa thuận thì cầm điều khiển bật TV lên.

TV vừa bật, Hướng Nam liền nhíu mày.

Cao Hách hoàn toàn không có ý rời đi làm Hướng Nam thấy có chút buồn bực.

“Cậu….”

“Đi nhà trẻ chưa?”

“Hả?”

Cao Hách bỗng hỏi vậy làm Hướng Nam bất ngờ.

Hướng Nam đưa mắt theo ánh nhìn của Cao Hách, quay đầu lại nhìn hai đứa con, lắc đầu: “Định để muộn một chút.”

Hướng Nam tính sau khi chuyển về mới cho hai đứa đi học mẫu giáo.

Như vậy ổn định hơn, không cần sau này phải chuyển trường qua lại, làm rất nhiều thủ tục.

“Vậy đã quyết định sẽ học trường mẫu giáo nào chưa?”

Cao Hách tiếp tục hỏi, Hướng Nam lại lắc đầu.

Hướng Nam tiết lộ dự định chuyển nhà.

Cao Hách nghe thấy vậy cũng không có phản ứng dư thừa nào. Hắn chỉ đề cử vài trường mẫu giáo khá tốt để thảo luận cùng Hướng Nam, cho y rất nhiều ý kiến.

Hai người nói chuyện đến tối muộn. Cao Hách ở lại cả một đêm.

Hôm sau Sảnh Dực tỉnh lại quờ tay tìm hai bảo bối, ngẩng cổ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy chồng mình bị một người đàn ông xa lạ ôm từ phía sau nằm ngủ ở giường bên cạnh.

Cô ngỡ ngàng, lập tức cảnh giác bật dậy.

Sau đó, cô thấy Hướng Nam và Cao Hách dán chặt lấy nhau đều đang ngủ say. Cô gãi gãi mái tóc rối bù, thật sự không hiểu tình huống này là như thế nào, cảm thấy kỳ lạ, có chút đờ đẫn.