Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 97: Món quà

Khung cảnh đó, con người đó, Hướng Nam quen thuộc vô cùng.

Hướng Nam đờ người ở đấy môt lúc, thấy Cao Hạo đi vào gọi y, tim giật thót, vội đứng dậy tắt màn hình máy tính.

“Anh làm sao vậy?”

“Không có gì, chật quá nên chân đá phải đồ đạc.”

Hướng Nam gượng gạo mỉm cười, đi ra khỏi phòng ngủ. Y đi hai bước ra phòng khách, thấy Cao Hạo còn đứng ở cửa phòng nhìn vào trong, sợ hắn đột nhiên cao hứng mở máy tính lên, vội vàng kéo tay hắn ra ngoài.

Đây là lần đầu Hướng Nam có hành động như vậy với hắn.

Cao Hạo bị y dắt ra như dắt trẻ nhỏ, ngây người.

“Hướng Nam, anh sao vậy?”

Cao Hạo thấy có chút kỳ quái, khó hiểu.

Hướng Nam lắc đầu, nói: “Cậu không phải nói muốn nấu ăn với tôi sao? Cậu trước tiên bỏ cá từ trong túi ra đi, nếu không chờ lúc nữa sẽ hỏng mất.”

Hướng Nam đẩy Cao Hạo vào nhà bếp xong liền ngồi xuống sofa cầm ống nghe điện thoại gác bên cạnh lên. Cao Hạo thấy y đã bắt đầu nói chuyện điện thoại, đem tất cả những điều muốn hỏi nuốt ngược vào. Hắn nhìn một đống nguyên liệu đang chờ được xử lý trong nhà bếp, nhíu mày, xắn tay áo đi vào.

“A Nam à, thời gian này con đi đâu vậy? Mẹ gọi điện thoại mấy lần đều không có ai ở nhà?”

“Mẹ, khoảng thời gian này con có chút việc bận, không ở nhà được.” Hướng Nam hỏi mẹ y: “Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là lâu rồi không thấy con, có chút nhớ.” Người bên kia điện thoại đáp: “Mãi chẳng có tin tức gì về con, mẹ lo con xảy ra chuyện gì rồi.”

“Con không sao.” Hướng Nam không dám bảo mình nằm viện, y nói: “Chỉ bận thôi ạ.”

“Bận cũng phải để ý sức khỏe, nhớ chưa?”

“Vâng.” Hướng Nam đáp một tiếng vào điện thoại, nhìn qua phòng bếp, nhỏ giọng: “Mẹ, chuyện lần trước con nói với mẹ, mẹ đã suy xét xong chưa ạ?”

“A Nam…” Mẹ y ở đầu bên kia im lặng một lúc, hỏi: “Có phải người nhà hò Ngụy đến chỗ con nói gì không?”

Hướng Nam định trả lời không phải nhưng rồi dừng lại một chút.

Cho người đến đánh y có tính không?

Tuy không rõ đám người lúc trước là đến từ phía Mạc Dương hay phía Thiếu Kiệt, thế nhưng…

Hướng Nam không nói gì, mẹ y thở dài: “Nghĩ lại cũng phải. Tuy Mạc Dương không chê chúng ta, thế nhưng lâu ngày bên nhà họ Ngụy… Chúng ta ở nhờ nhà người ăn, ăn không ở không chỗ người ta, không hay.”

“Dạ.” Hướng Nam khuyên bà: “Mẹ, bố mẹ vẫn nên chuyển ra đi. Con bây giờ có công việc ổn định, tiền lương cao, đãi ngộ tốt. Con đã tiết kiệm được một khoản tiền rồi, có thể thuê một căn nhà to một chút, chúng ta có thể sống cùng nhau, thuê một người chăm sóc bố. Mẹ thấy thế nào?”

Bên kia không nói gì, Hướng Nam chờ một lúc lâu, cảm thấy kỳ lạ, lại hỏi: “Có được không ạ?”

“Không được!”

Nghe đầu bên kia đột nhiên truyền tới một câu này, Hướng Nam ngẩn người.

“Mạc Dương?”

“Anh có nhớ lần trước ở đây em đã nói gì với anh không?”

Mạc Dương bên kia rất tức giận. Gã nghiến răng nghiến lợi, đè thấp giọng nói: “Có phải nói không thì anh không nhớ, anh cần em đích thân dạy dỗ anh trên giường thì anh mới nhớ sao?”

Lời Mạc Dương làm Hướng Nam hoảng hốt.

“Sao cậu có thể nói những lời này trước mặt mẹ tôi?”

“Bây giờ anh biết sợ rồi sao?”

“Mạc Dương!”

“Dì không ở đây.” Mạc Dương nhìn về phía cầu thang, thấy bà Hà được người hầu dìu đi, đang lo lắng quay lại nhìn gã. Gã mỉm cười an ủi bà, quay đầu lại, nói vào trong điện thoại: “Em cho người đưa dì lên tầng rồi.”

Hướng Nam nghe vậy thì thở phào một hơi.

Hướng Nam định bảo gã nói chuyện đến đây thôi.

Thế nhưng, Mạc Dương cướp lời trước y, nói: “Anh đừng nghĩ tới chuyện dập máy của em!”

“Vậy cậu muốn thế nào?”

“Em muốn anh về nhà.”

Hướng Nam ngớ người, nhíu mày: “Đó không phải nhà tôi.”

“Chỗ em không phải thì còn chỗ nào nữa?” Mạc Dương ở bên này đang nổi bão rồi.

Gã gào lớn: “Nhẽ nào cái chỗ anh đang ở cùng Thường Triết thì phải. Hay là anh định mang người đi khỏi chỗ em rồi tùy tiện tìm lấy một nơi bé tẹo như cái chuồng gà nhét mọi người vào đấy mới tính?”

“Mạc Dương!”

Hướng Nam giận dữ hét lên khiến Cao Hạo từ phòng bếp đi ra.

Hướng Nam cười gượng với hắn, quay người nhỏ giọng nói vào trong điện thoại: “Bọn họ là người thân của tôi!”

“Cũng là người thân của em!”

Mạc Dương ở bên kia rống lên, nghe thấy ở phía Hướng Nam hình như có người đang hỏi ai đấy, lửa giận phun trào, mày cau chặt, đập “bộp” điện thoại xuống.

Mạc Dương tức giận.

Gã giận Hướng Nam từ chối, giận Hướng Nam đối xử không bình đẳng.

Muốn tuổi trẻ, gã có muốn tiền, gã có gã bề ngoài đẹp trai quan trọng nhất, gã lớn lên bên cạnh Hướng Nam, luôn xoay xung quanh Hướng Nam.

Thế nhưng vì sao, vì sao Hướng Nam thà muốn người khác cũng không muốn gã thà cho người khác cơ hội cùng không chịu đối mặt với gã?

Không công bằng!

Không công bằng chút nào —-!

Hướng Nam bị gã dùng sức lớn dập điện thoại thì ngỡ ngàng.

Cao Hạo thấy y như vậy, đi lại bên cạnh y hỏi: “Cãi nhau sao?”

“Phải.” Hướng Nam chậm chạp gật đầu. Y đặt điện thoại xuống, trong lòng dường như có rất nhiều tâm sự.

Cao Hạo an ủi y, nhẹ giọng: “Mạc Dương còn nhỏ, không hiểu chuyện, có gì thì từ từ nói, đừng quá để lòng.”

“Không còn nhỏ nữa…” Hướng Nam cụp mắt, lắc đầu bực bội: “Nên không có nghe lời.”

Bằng tuổi Mạc Dương, sớm nên dắt tay bạn gái ngọt ngọt ngào ngào đi dạo ngoài đường.

Thế nhưng gã luôn tiêu tốn thời gian lên y.

Một mầm non tốt như vậy, cả ngày mù quáng chạy theo mông một gã đàn ông lớn tuổi hơn mình rất nhiều, có gì thú vị sao…

Hướng Nam giận Mạc Dương không hiểu nỗi khổ tâm của y.

Hướng Nam sau đó giấu đi suy nghĩ điều chỉnh tâm tình của mình.

Y với Mạc Dương dù có vấn đề gì cũng không nên bỏ mặc Cao Hạo lại một bên.

Y và Cao Hạo đi vào nhà bếp, nấu vài món ăn sở trường đơn giản. Cao Hạo vui vẻ ăn, thế nhưng Hướng Nam sau đó đều không có mỉm cười.

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Hướng Nam chào từ biệt xong xuống xe định rời đi thì bị Cao Hạo gọi lại.

“Sao vậy?” Cao Hạo nói sau đây còn có việc, không thể đưa y lên được, thế nhưng lại đột nhiên kêu y lại, khiến Hướng Nam cảm thấy rất kỳ quái.

Cao Hạo thấy Hướng Nam đi về trước cửa sổ xe phía bên hắn, khẽ mỉm cười.

“Cái này…” Hắn cầm ra một chiếc hộp hình chữ nhật màu xanh thẫm lẫn đen để vào tay Hướng Nam, nói: “Tôi thấy thứ này hợp với anh.”

Đây là tặng y sao?

Hướng Nam nhìn chiếc hộp kia, nhíu mày.

“Tôi…”

Vô công bất thụ lộc, Hướng Nam định từ chối, thế nhưng Cao Hạo không cho y cơ hội.

Cao Hạo cắt ngang lời y, hỏi: “Anh còn chưa xem bên trong là gì đã bảo không muốn, là anh sợ tôi không có mắt chọn hay là ghét bỏ tôi?”

“Không phải…”

Hướng Nam định lắc đầu, Cao Hạo lập tức tiếp lời: “Không phải thì tốt.”

“Không nói nữa…” Cao Hạo mỉm cười ấm áp, gã nhẹ giọng nói với Hướng Nam: “Tôi thực sự phải đi rồi. Khi nào tôi rảnh lại qua thăm anh. Tạm biệt.”

Hướng Nam thấy a Đông liên tục nhìn đồng hồ, biết Cạo Hạo vội đi. Y không dám ở đó giằng co làm trễ giờ của hắn, thế nên chỉ đành tránh ra, mắt nhìn xe Cao Hạo rời đi.