Thực ra không chỉ có Trình Nam, còn có cả Cao Hách.
So với phản ứng lúc thấy Hướng Nam của Trình Nam, lúc Cao Hách nhìn thấy Hướng Nam sắc mặt không thay đổi gì nhiều.
Hắn chỉ thản nhiên liếc Hướng Nam một cái, ánh mắt rơi về phía Thường Triết,
“Trùng hợp vậy?”
“Phải nha, thực trùng hợp.”
Thường Triết đứng trước bàn nở nụ cười làm chung quanh bừng sáng.
Hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh, cặp mắt xanh lam của y rơi về phía cô gái xinh đẹp ngồi giữa Cao Hách và Trình Nam.
Khóe môi y khẽ cong lên, vươn tay ra về phía người đẹp.
“Thường Triết.”
“Lisa Hu.”
Người đẹp rất phòng khoáng đưa tay ra với Thường Triết. Thường Triết khẽ mỉm cười, nhìn về phía hai tên đẹp trai ngồi cạnh cô một cái, hỏi cô: “Em có thể cho anh biết, em là bạn gái ai không?”
Người đẹp theo phép cười đáp lại một cái. Cô không vội trả lời, mà đưa mắt nhìn về phía Trình Nam.
Trình Nam đang nhìn chằm chằm Hướng Nam đứng sau lưng Trình Nam, hoàn toàn không để ý đến cô.
Cân nhắc trong lòng một lúc, cô liền trả lời Thường Triết: “Em tối nay đến đây với thân phận bạn con gái của Trình Nam.”
Chỉ là bạn con gái, không phải bạn gái.
Lisa biết quy tắc vui đùa của đám công tử con nhà giàu giới thượng lưu.
Cậu không nói phải, bản thân ngàn vạn lần không nên tự đề cao bản thân, nếu không, đối phương cảm thấy phản cảm, sau đó có thể đối với ai cô cũng không là gì cả.
“À ”
Thường Triết đáp lời, Cao Hách đưa mắt lên nhìn: “À cái gì? Ngồi xuống đi.”
Ngồi xuống?
Thường Triết nhìn Trình Nam vẻ mắt không tốt lành, sau đó lại liếc Hướng Nam bộ dạng bất an.
Tay Thường Triết vỗ lên lưng Hướng Nam.
“Thôi không. Tôi cũng không muốn làm bóng đèn, cậu bảo…” Thường Triết liếc Trình Nam: “Có phải không.”
Trình Nam bị y kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lập tức trừng mắt với Thường Triết.
Hướng Nam bị Trình Nam dọa sợ, lùi về sau. Thường Triết ôm chặt lấy y, rất lịch lãm vẫy tay tạm biệt Lisa, đưa Hướng Nam rời đi.
Sau khi Thường Triết đi rồi, Lisa quay đầu nói với Trình Nam: “Người bạn nay của anh thật thú vị.”
“Thú vị thì em đi theo cậu ta đi.”
Lisa nghe thấy thì nhíu mày, nói: “Em không có ý như vậy.”
Lisa là người thông minh, sao có thể không nhìn ra từ sau khi đại thúc xuất hiện tâm tình Trình Nam liền trở nên không tốt.
Chính vì như vậy, cho dù Trình Nam nói năng độc miệng, Lisa cũng không thật sự để tâm.
Ánh mắt Lisa theo đường nhìn của Cao Hách mà nhìn về phía Hướng Nam.
Thấy Thường Triết ga-lăng kéo ghế ra cho Hướng Nam, Lisa có chút hiểu kỳ, hỏi Cao Hách: “Vừa rồi anh Thường không có giới thiệu, vị tiên sinh kia là …”
“Người yêu của cậu ta.”
Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Lisa.
Ngay sau đó, cô cười nhẹ, tỏ vẻ không tin.
Thường Triết người nay cô lúc trước tuy chưa từng gặp mặt, thế nhưng tên tuổi y trong vòng xã giao lại như sấm bên tai.
Nổi tiếng đa tình, nối tiếng háo nữ sắc, quan trọng nhất, y tuyệt đối là thành viên cấp cao của Hiệp hội ngoại hình. Hướng Nam vừa không phải nữ, hơn nữa ngoài bộ dạng già cả không đẹp lại còn không biết cách ăn mặc. (thành viên cấp cao của Hiệp hội ngoại hình – “骨灰级的外貌协会成员”: “骨灰级” – cấp tro tàn, cấp rất cao “外貌协会成员” – thành viên Hiệp hội ngoại hình, chỉ những người chỉ quan tâm đến ngoại hình bên ngoài của người khác.)
“Là sự thật.” Cao Hách cầm ly rượu lên lắc lắc trước mắt mình. Hắn gửi hương rượu chát nhẹ do ly rượu vang được lắc đều tỏa ra, nói với Lisa: “Bọn họ ở cùng nhau, rất lâu rồi.”
Lời Cao Hách làm Trình Nam đờ người.
Đôi mắt vốn tràn đầy sự khinh bỉ và ghét bỏ lập tức xuất hiện thêm một tầng tức giận.
Mấy lời khó nghe trong giây phút Trình Nam định mở miệng nói ra liền nuốt xuống.
Trình Nam cầm di động lên nhìn, nhận cú điện thoại đứng lên đi ra ngoài.
Người gọi đến là mẹ Trình Nam, vẫn lải nhải dong dài như bình thường. Trình Nam tâm trạng không tốt, ở đó trả lời qua loa câu được câu không.
Cậu nhàm chán đảo mắt nhìn xung quanh, thấy Hướng Nam từ phòng ăn bước ra đi về phía nhà vệ sinh, ánh mắt liền trầm xuống, nói dối có việc với người bên kia đầu điện thoại, ngắt máy theo sau Hướng Nam.
Hướng Nam hoàn toàn không biết Trình Nam theo phía sau y.
Y vào đến nhà vệ sinh, thấy người đang lau vệt nước ở trước bồn rửa tay cười với y, liền theo phép cười đáp lại.
Hướng Nam đi vệ sinh xong bước ra, người lao công dọn vệ sinh không thấy đâu nữa.
Trình Nam đứng ở chỗ bồn rửa tay, đang lạnh lùng nhìn y qua gương.
Hướng Nam bắt gặp ánh mắt đầy ý công kích của Trình Nam qua gương, trong lòng có cảm giác xúc động muốn đạp cửa xông ra.
Hướng Nam đi về phía bồn rửa tay.
Y căn bản không dám nhìn cậu.
Y vội vàng rửa tay, lấy giấy lau rồi định đi ra, không ngờ Trình Nam bên cạnh đột nhiên lấy người chắn đường y.
Hướng Nam hoảng hốt lùi về sau, đưa mắt nhìn vào mắt Trình Nam, sau đó cụp mí mắt lại, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Trình Nam nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói: “Sao? Sợ ư?”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không chạm vào anh.” Tay Trình Nam lướt qua người Hướng Nam rút lấy vài tờ giấy lau tay, đầy khinh miệt là nhìn y từ trên xuống dưới, thực ghét bỏ nói: “Vừa nhìn, liền biết anh “làm” việc quá độ rồi.”
Có ngốc đến mấy cũng có thể nghe ra ý mỉa mai trong lời Trình Nam, Hướng Nam ngẩng đầu lên, nhíu mày.
Hướng Nam biết cậu hiểu nhầm.
Hướng Nam muốn giải thích với cậu, thắt lưng mình đau là do bị người ta đánh, không phải bẩn thỉu buông thả như cậu nghĩ. Thế nhưng Hướng Nam thấy Trình Nam trước giờ luôn chủ quan, có nói cũng không tin, miệng Hướng Nam mở ra rồi lại khép lại.
Hướng Nam không muốn cãi vã với cậu, rất có ý kiến liếc cậu một cái, lướt qua người cậu đi ra ngoài.
Chính cái nhìn đó làm Trình Nam trong lòng vốn có lửa giận lập tức giống như bị châm ngòi pháo nổ. Cậu chuyển người nắm lấy cánh tay Hướng Nam kéo y lại, đẩy y đập lưng vào khối lập thể bằng sứ treo trang trí trên vách tường. Những đường hoa văn chỗ lồi chỗ lõm đập vào cột sống lưng của Hướng Nam, lập tức, Hướng Nam đau đến mức suýt chút nữa tê liệt nằm vật ra xuống đất.
“Trừng tôi? Ông CMN trừng tôi? Ông có cái gì hay ho chứ! Ông CMN chẳng qua là thứ *** đãng ngày ngày dạng chân cho Thường Triết!”
Trình Nam kéo lấy Hướng Nam đang giãy giụa đến trước mặt, hung tợn nói: “Ông đừng cho rằng quyến rũ được Thường Triết rồi thì ông đây không dám chạm vào ông! Tôi bây giờ xử lý ông, tôi xem cậu ta sẽ coi ông thành cái gì!”
Thường Triết ngồi đó đợi Hướng Nam rất lâu.
Chờ đến lúc các món ăn đều lên hết, Hướng Nam vẫn chưa đi ra, Thường Triết cảm thấy có chút kỳ quái.
Y xem giờ, nhìn về phía bàn của đám người Cao Hách, Trình Nam cũng không ở đó. Cao Hách đang cùng Lisa nói chuyện thấy Thường Triết nhìn về phía bọn họ, liền nâng ly rượu trong tay hướng về phía y.
Thường Triết khẽ cười với hắn, ra hiệu với bồi bàn bên cạnh.
Y nói thầm vài câu vào tai vị bồi bàn đang cúi xuống. Bồi bàn gật đầu, rời đi.
Lisa nhận được điện thoại.
Cô bắt máy nghe người bên kia nói, có chút bất ngờ, nhìn Cao Hách, nói: “Vậy bạn anh thì phải làm sao?”
Cao Hách nghe vậy ánh mắt lập tức chuyển từ phía ly rượu sang mặt Lisa. Lisa xin lỗi mà cười cười với hắn, “à” một tiếng vào điện thoại, dập máy nói với Cao Hách: “Trình Nam bảo anh ấy có việc phải đi trước. Anh ấy đi lấy xe rồi, muốn em đi qua chỗ anh ấy.”
“Được.” Đối với hành động đột xuất này của Trình Nam, trong lòng Cao Hách thấy có chút kỳ lạ, thế nhưng không hỏi nhiều cũng không giữ cô lại.
Cao Hách nhẹ cười: “Rất vui được làm quen với em.”
“Em cũng vậy.” Lisa xấu hổ cười, cầm ví đứng lên dời đi.
Lisa vừa đi, Cao Hạo liền kêu thanh toán cho bàn của hắn.
Có điều hắn không rời đi, mà ngồi xuống trước mặt Thường Triết.
Thường Triết thấy hắn đột nhiên lại đây thì thấy có chút kỳ quái.
Nhìn về phía chiếc bàn kia một cái, Thường Triết hói: “Tráng Nam đâu?”
“Nói có chuyện, cùng Lisa đi rồi.”
Cao Hách kêu người lấy thực đơn cho hắn.
Lúc vừa vẫy tay, vừa hay bồi bàn lúc trước Thường Triết gọi đi tìm Hướng Nam quay lại.”
“Anh Thường.”
Thường Triết liếc ra sau y, không thấy có người theo, hỏi y: “Người đâu?”
“Cái đó…” Trong mắt người bồi bàn hiện lên tia do dự cùng kiêng dè, y nói: “Người bạn đó của anh… gặp chuyện rồi.”