Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 87: Cãi vã

Nhà họ Ngụy.

“Xin lỗi.”

Diệp Tâm Dư nghe lời đại lão phu nhân nhà họ Ngụy nói thì ngây người.

Bà liếc về phía Mạc Dương đứng bên cạnh nhếch mép chờ xem kịch vui, âm thầm nghiến răng, nhưng không nói gì.

Mọi chuyện ban đầu không có hắn, chỉ là vì bà bắt được Thiếu Kiệt chuẩn bị trốn ra ngoài chơi thì dạy bảo một trận mà thôi.

Mẹ dạy con là một chuyện vô cùng bình thường, thế nhưng Diệp Tâm Dư là người chanh chua, lúc mắng mỏ cũng không quên nói ra mấy lời kiểu “Mày muốn cho thằng con hoang đó…”. Đã vậy lại còn rất đúng lúc, mấy lời nói không nên của Diệp Tâm Dư vừa lúc bị đại lão phu nhân nhà họ Ngụy và Mạc Dương từ trên tầng đi xuống nghe được.

“Cô nghe không hiểu hay là sao?”

Lời đại lão phu nhân nhà họ Ngụy tuy không tốt lành, nhưng ngữ điệu lại không quá cao.

Bà ngồi lên ghế sofa, ánh mắt rơi xuống mắt Diệp Tâm Dư: “Nói đi.”

“Bà nội.”

Thiếu Kiệt thấy mặt Diệp Tâm Dư lúc đỏ lúc xanh, nhíu mày, lớn tiếng: “Không phải chỉ là nói một câu khó nghe thôi sao? Dù sao mẹ cháu cũng là trưởng bối của tên nhóc thối này. Bà làm vậy, muốn mẹ cháu chịu làm sao nổi!”

Ba từ “tên nhóc thối” làm Mạc Dương nhíu mày.

Gã lườm Thiếu Kiệt, Thiếu Kiệt trừng lại gã. Mạc Dương xấu xa nhếch khóe môi, liếc về phía Diệp Tâm Dư.

“Xin lỗi!”

Bị đại lão phu nhân nhà họ Ngụy từng câu từng câu ép bức, trong lòng Diệp Tâm Dư khó chịu như bị lửa đốt.

Bà không muốn xin lỗi cũng không muốn đắc tối với đại lão phu nhân nhà họ Ngụy vốn nghĩ cứ đơ ra ở đó.

Thế nhưng chính cái nhìn như cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia của Mạc Dương, lửa giận trong lòng bà lập tức bùng cháy, nói: “Đừng hòng!”

“Muốn con xin lỗi cậu ta, cậu ta ở đâu có cái cao quý đó! Chỉ là một đứa tùy tiện nhặt từ bên ngoài về…”

“Chát” một cái, lời ra tay xuống, Diệp Tâm Dư không ngờ đại lão phu nhân nhà họ Ngụy sẽ đột nhiên đứng dậy động tay với bà, lập tức sợ đến nhảy dựng.

Cũng may, một tát kia được Thiếu Kiệt từ trước đến nay phản xạ nhanh kéo tay Diệp Tâm Dư cản được, không có thành công chạm vào mặt bà.

“Nó không cao quý, cậu cao quý lắm!” Đại lão phu nhân nhà họ Ngụy trừng Thiếu Kiệt dám tới “làm càn” một cái, tức giận không thôi mắng Diệp Tâm Dư: “Đứa con cao quý giỏi giang của cô ở ngoài không phải cùng thượng một thằng đàn ông với nó sao!”

“Bà nói cái gì?”

Một giọng nói đột nhiên chen ngang, chỉ trong giây lát, làm mặt bốn người ở đó thoáng cái biến sắc.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người nói.

Lão gia nhà họ Ngụy bộ dạng tức giận cùng nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy và thư ký Hà Lượng đi xuống tầng.

“Mấy người vừa rồi nói cái gì? Hả?” Ông xuống phòng khách trừng đám người lúc trước còn cãi vã ầm ĩ lúc này lại câm như hến, rống: “Nói!”

“Không có gì…”

Ai nói trước người đấy chết, đại lão phu nhân nhà họ Ngụy cụp mắt ngay cả nhìn cũng không dám nhìn ông. Diệp Tâm Dư vừa mở miệng liền bị nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy dữ tợn trừng mắt.

Lão gia thấy phản ứng này của nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy, lập tức biết bà biết chuyện, giận dữ: “Người kia là ai?”

Nghe lão gia tử hỏi như vậy, trong mắt Mạc Dương xuất hiện một tia hoảng loạn.

Gã hy vọng nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy sẽ không nói ra tên Hướng Nam, nào ngờ bà lại trực tiếp: “Con trai cả nhà đã nhận nuôi Mạc Dương, tên là Hướng Nam.”

“Cái gì?” Máu nóng dâng trào, lão gia tử không tin, sau đó, trừng Mạc Dương và Thiếu Kiệt: “Hai đứa là đồng tính?!”

Mạc Dương nhíu mày, vừa mở miệng đã bị Thiếu Kiệt cướp lời: “Gì ạ, nam nữ thì có liên quan gì, chỉ là chơi đùa thôi ạ!”

“Chơi đùa?!”

Lời Thiếu Kiệt lập tức làm lão gia tử lớn tiếng, cũng làm sắc mặt Mạc Dương trở nên khó coi.

Cả người Mạc Dương ngập tràn sát khí trừng mặt Thiếu Kiệt. Thiếu Kiệt giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nhướn mày, giả bộ vô tội nói: “Vì người kia rất dễ bị ức hϊếp… Thế nên ba người Thường Triết thường xuyên trêu chọc anh ta, thêm cháu nữa thì có sao đâu.”

Mạc Dương nghe ra.

Thiếu Kiệt bảo bối bán đứng tất cả mọi người để chứng minh Hướng Nam vô tội.

Cái tên ngu ngốc này…

Lời Thiếu Kiệt thiếu chút nữa làm lão gia tử tức đến phụt máu. Ông giơ tay định tát cậu một cái, Thiếu Kiệt động tác nhanh chóng, lập tức trốn sau lưng bà. Lão gia tử thấy bà hai nhà mình bộ dạng bao che nhìn ông, đánh không được mà mắng cũng không nổi.

Lão gia tử không trút giận được thì quay ra chỉ Mạc Dương: “Cháu!”

Thiếu Kiệt tham chơi quá phận thì thôi đi.

Cả nhà đó là ân nhân của Mạc Dương, Mạc Dương…

“Cháu chưa từng ức hϊếp Hướng Nam!” Mạc Dương trừng mắt, bộ dạng muốn ăn sạch Thiếu Kiệt vào bụng để trả thù.

Lão gia tử bắt gặp ánh mắt của gã, thấy lúc gã trừng Thiếu Kiệt lộ ra nét hung tàn như vậy, không khỏi ngẩn người.

Cuối cùng, Hà Lượng tiến lại nhắc ông bọn họ sắp muộn giờ. Lão gia tử lúc này mới hoàn hồn. Ông nhìn một chút, lớn tiếng nói với Mạc Dương và Thiếu Kiệt: “Tất cả lên tầng đóng cửa suy nghĩ cho ta!”

“Hai đứa ai dám trước khi ta về trốn ra khỏi cái nhà này, thì nó chống mắt lên mà xem!”

Lão gia tử mắng xong, ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Dương một cái, đi ra ngoài.

Lên xe, ông nói với Hà Lượng: “Tìm vài người đến dạy dỗ tên kia!”

Hà Lượng ngồi ở ghế phó lái nghe vậy thì nhíu mày quay đầu: “Nhưng người ta vô tội mà ạ.”

Lão gia tử nghe vậy thì cau mày trợn mắt rống: “Không cần cậu nhắc nhở tôi cháu trai tôi khốn nạn đến mức nào!”

Hà Lượng bị mắng, không vui giật giật khóe môi quay đầu lại kêu tài xế lái xe.

Lão gia tử giận dữ không nguôi nhìn về phía cửa, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Mạc Dương, giận dữ trong lòng liền biến thành buồn bực.

Đứa nhỏ này…

Không phải dẫn sói vào nhà chứ?

Nghĩ đến điểm này, ông híp mắt, lông mày nhíu lại.