Hướng Nam rất hoảng loạn. Mắt nhìn thấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh sofa, y chạy lại định gọi người tới giúp, nhưng điện thoại nhấc lên lại không thấy phát ra bất cứ tiếng động nào.
Y vội vàng nhấn nút ngắt mấy lần, điện thoại vẫn không có tiếng gì. Y kéo sợi rắc nối của điện thoại lên, lúc này mới biết dây điện thoại đã bị ai đó cắt đứt.
Làm sao giờ?
Làm sao giờ?
Hướng Nam lo lắng vô cùng, quyết định chạy ra ban công.
Y mở cửa ban công bước ra, kết quả khiến y mất hết hy vọng.
Phần ban công của hai phòng liền nhau cách rất xa, căn bản không thể trèo qua được.
Y đi tới mép ban công nhìn xuống dưới.
Chỗ y đang đứng quả thực là tần ba.
Điều này chứng minh y thực sự đang bị nhốt trong căn phòng ký túc bà chủ Hủy chuẩn bị cho y.
Y đóng cửa ban công lại rồi bắt đầu lật tung các loại rương tủ.
Y hy vọng có thể tìm được một loại dây thừng nào đó có thể giúp y thoát ra khỏi đây.
Tìm cả một buổi, đừng nói dây thừng, ngay cả thứ có thể bện lại giúp y đi xuống tầng 2 cũng không có.
Tìm trong phòng hết một lượt, thứ gì cũng không có. Hướng Nam có chút thất vọng, cuộn mình ngồi trên sofa.
Y đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa đυ.ng nhau leng keng.
Lỗ tai Hướng Nam lập tức dựng thẳng đứng.
Từng tầng chống trộm trên khóa cửa được mở ra, Hướng Nam kinh ngạc, biết là có người đến, trong lòng lo lắng, không kịp nghĩ gì đã đứng bật dạy chạy vào trong phòng, kéo chăn giả bộ ngủ.
Cửa bị mở ra, Trình Nam cầm một túi đồ to đi vào.
Lúc cậu nhìn vào trong phòng, tai không nghe thấy tiếng động gì. Cậu xoay người lấy chìa khóa khóa cửa lại một lần nữa.
Cậu trực tiếp đi vào phòng ngủ. Khi đứng trước cửa thấy Hướng Nam vẫn còn đang ngủ, cậu xoay người đi vào trong bếp.
Mấy thứ cậu mang đến đều là thức ăn dễ xử lý.
Ở đây không có dao, không có ly thủy tinh, cũng không có bộ đồ ăn bằng sứ. Tất cả ly cốc uống nước cùng đồ dùng đều là loại dùng một lần, thức ăn đều là đồ ăn đóng hộp đơn giản, nước có thể uống đều là nước tinh khiết đóng chai.
Trình Nam vừa đặt đồ lên chạn bát, điện thoại liền kêu vang.
Cậu lấy ra nhìn màn hình một chút, không kiên nhẫn nhấc máy nói: “Cô có chuyện gì thì nói mau.”
“Cháu rốt cuộc định làm loạn đến lúc nào?”
Đầu bên kia truyền tới giọng nói của bà chủ Hủy.
Mấy lời nay nghe không xuôi tai, Trình Nam trực tiếp cúp máy.
Vừa ra khỏi phòng bếp, điện thoại lại reo vang.
Trình Nam nhìn màn hình, vẫn là cô.
“Nói.”
“Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.”
“Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại.” Trình Nam nói rồi liếc mắt vào trong phòng ngủ.
“Có phải anh ta tỉnh lại cháu sẽ thả anh ta ra không?”
“Cháu chưa từng nói vậy.” Trình Nam đi vào trong nhà tắm.
Y lấy chậu đổ nước nóng vào.
Bà chủ Hủy ở đầu điện thoại bên kia có chút tức giận, lớn tiếng: “Mấy hôm nay mày sớm đi muộn về lừa dì Đặng, chỗ của cô mày không đến, lớp cũng không đến, một mực ở bên cạnh anh ta, mày rốt cục muốn thế nào?”
“Muốn ăn thịt anh ta!” Trình Nam nhíu mày, kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Cô có thể làm gì?”
Nói xong, Trình Nam lại cắt đứng cuộc trò chuyện.
Cậu mang nước vào trong phòng.
Hướng Nam đang cố gắng giả bộ ngủ cảm thấy cậu đến gần, lập tức liền căng thẳng.
Cả người y trở nên cứng ngắc, không dám đυ.ng đậy lấy một chút.
Trình Nam đặt chậu nước xuống chỗ bên cạnh giường, lật chăn ra, liền ngẩng người.
Hướng Nam nằm nghiêng nắm chặt hai mắt không hề biết, áo choàng tắm trên người y đã bán đứng y.
Trình Nam ngồi xuống bên giường.
“Tỉnh lại rồi sao?”
Lời Trình Nam làm trong lòng Hướng Nam cả kinh.
Hướng Nam nhớ ra, áo choàng tắm trên người y.
“Tỉnh lại rồi sao?”
Trình Nam lại hỏi, tiếng không quá lới, Hướng Nam đương nhiên không dám trả lời.
Hướng Nam chọn tiếp tục giả vờ ngủ.
Y không dám mở mắt, y không chắc Trình Nam thấy y tỉnh lại sẽ làm gì với y.
“Chẳng lẽ lại đang ngủ sao?” Trình Nam đặt tay lên mông Hướng Nam, vuốt ve một chút, y vẫn không có phản ứng gì.
Hướng Nam hoàn toàn không dám phản ứng lại.
“Chỉ muốn nói anh tỉnh lại rồi thì dậy tắm rửa rồi ăn một chút gì đó.”
Trình Nam rời đi.
Hướng Nam nghe thấy tiếng nước.
Chiếc khăn ấm áp được đặt lên đùi Hướng Nam. Chiếc khăn kia theo mé đùi trong của y tiến vào trong áo choàng tắm của Hướng Nam, chạm tới hậu huyệt của y.
Hướng Nam run lên.
Hướng Nam không biết, Trình Nam thấy phản ứng rất nhỏ của y liền trào phúng không thành tiếng, mỉm cười.
Trình Nam lau sạch thuốc mỡ trong hậu huyệt của y.
Cậu đặt khăn sang một bên, ngón tay nhẹ vuốt hậu huyệt của Hướng Nam. Bàn tay đặt bên đầu y lập tức nắm chặt lại.
Không cần làm!
Không cần làm!
Hướng Nam cảm nhận được rõ ràng ngón tay của Trình Nam đang di chuyển bên trong.
Cuối cùng, còn khẽ khành chuyển động, cong cong lại.
Vách trong ẩm nóng ngậm chặt ngón tay Trình Nam. Ngón tay Trình Nam chậm rãi ra vào, tinh tế cảm giác được, liếʍ môi mình.
“Chỗ này của anh đã tốt hơn rồi…”
Giọng Trình Nam rất nhẹ.
Hướng Nam đương nhiên biết cậu đang nói gì.
Y rất muốn lập tức bật dậy chạy trốn thật xa.
Nhưng y biết nếu lúc này mình có phả ứng sẽ càng khiến Trình Nam thấy hưng phấn hơn.
Giả vờ ngủ chính là lối thoát duy nhất của y.
Đại thúc biết, chỉ cần y không động đậy, Trình Nam sẽ rất nhanh không còn thấy thú vị.
Trong lòng y không ngừng cầu cho Trình Nam có thể mau rời đi. Y thực mong Trình Nam lúc này nhận được một cuộc điện thoại quan trọng nào đó rồi sau đó rời đi.
Nhưng Hướng Nam không đợi được đến cuộc gọi đó.
Ngón tay Trình Nam dừng lại trong cơ thể Hướng Nam một chút rồi lại rút ra.
Hướng Nam thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Hướng Nam cảm thấy mình như vừa nhìn thấy ánh trăng sau mây mù.
Còn chưa kịp vui sướиɠ, thân dưới Hướng Nam đột nhiên chạm vào một thứ gì đó.
Cả người y cứng đờ.
“Loại thuốc này thực sự rất hữu dụng….”
Trình Nam tự nói với mình, tay cậu nhẹ ngàng vuốt ve hậu huyệt của Hướng Nam.
Cậu lại cho thêm thuốc mỡ vào, xoa bôi lên hậu huyệt của Hướng Nam.
Hóa ra là bôi thuốc.
Hướng Nam mím môi âm thầm chịu đựng, thuốc mỡ tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể, nhanh chóng tan ra, ngón tay Trình Nam lại nhét vào trong hậu huyệt y.
Trong lòng Hướng Nam căng thẳng, ngón tay Trình Nam liền bị y cắn chặt.
Tia sáng trong mắt Trình Nam trầm xuống.
Cậu nhìn đăm đăm Hướng Nam đang giả bộ ngủ say. Ngón tay bên trong nhẹ nhàng vuốt ve vách tường, thấy mặt Hướng Nam ửng hồng, cậu liền nhét thêm ngón tay thứ hai vào.
Có thuốc mỡ làm trơn, ngón tay thứ hai của Trình Nam thực thuận lợi được hậu huyệt của Hướng Nam nuốt lấy.
Ngón tay được nội bích của Hướng Nam gắt gao cắn chặt, Trình Nam liền cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Ngón tay của Trình Nam chậm rãi chuyển động trong cơ thể mẫn cảm của Hướng Nam. Màu da bánh mật của Hướng Nam bắt đầu phiếm màu ***, thân dưới yếu ớt của y dần ngẩng đầu, còn tiết ra *** dịch. Thân dưới trở nên ướt đẫm, hơi thở của Hướng Nam càng ngày càng gấp. Y cắn răng, sắp không thể tiếp tục giả bộ nữa rồi.
Trình Nam đẩy thêm ngón thứ ba vào trong người y.
Hô hấp của y liền ngừng lại.
Vách trong mẫn cảm bị trêu chọc, hơi thở của y lập tức trở nên hỗn loạn, thiếu chút nữa rên lên thành tiếng.
Y cố gắng chịu đựng, không ngờ đột nhiên bị lật lại, nằm ngửa mặt lên. Y cả kinh, vội mở mắt, gặp khuôn mặt đầy ý trêu tức của Trình Nam, Hướng Nam sửng sốt, có chút hoảng sợ.
Hóa ra Trình Nam đã sớm biết y giả bộ ngủ.
Vậy cậu vừa rồi…
Là cố ý.
Hướng Nam chống tay đẩy người lùi về sau, ngón tay trong người chịu tác động, lông mày y liền nhíu lại.
Y thực rất đáng thương nhìn chằm chằm Trình Nam. Trình Nam bị y nhìn như vậy, thân dưới lập tức giống như bị lửa đốt mà trướng đau.
Trình Nam rút ngón tay trong người Hướng Nam ra.
Lúc y vừa mới khẽ thở phào, không ngờ hai chân mình đột nhiên bị tách mở. Người y bị Trình Nam kéo lại, lập tức nằm dưới Trình Nam.
“Đã sắp bắn rồi, anh còn dám giả vờ…”
Trình Nam cởi dây lưng áo choàng tắm của Hướng Nam, cởϊ áσ trên người y ra.
“…… Ư…..”
Du͙© vọиɠ của Hướng Nam bị Trình Nam nắm lấy, lập tức vội vàng hút khí.
Trình Nam liếʍ môi, tay nắm du͙© vọиɠ của Hướng Nam nhẹ ma sát. Cơn kɧoáı ©ảʍ trêu người theo dây thần kinh mẫn cảm nhanh chóng lan ra toàn thân, cả người Hướng Nam lập tức cong lên.
Thân dưới Hướng Nam đã đạt đến cực hạn.
Một cỗ khí nóng xông tới thân dưới. Vừa định phun trào, du͙© vọиɠ của Hướng Nam đột nhiên bị Trình Nam nắm lại. Thân dưới y thực trướng, đau đến rêи ɾỉ thành tiếng.
“….. Cậu làm gì….” Mắt Hướng Nam hiện nét *** ướŧ áŧ, toàn thân đỏ bừng, hô hấp hỗn loạn.
Hành động này của Trình Nam thiếu chút lấy mạng. Y bị bó buộc, đau đến khó chịu.
Trình Nam trào phúng nhìn y: “Muốn bắn sao?”
Hướng Nam thực xấu hổ mở mắt ra.
Cuối cùng, y vươn tay định gỡ bàn tay đang nắm chặt thân dưới của y của Trình Nam ra, lại bị cậu hất ra.
“….. Buông ra….” Hướng Nam thật sự rất khó chịu. Tinh khí dưới bụng mãi không thể đi ra, thân dưới y trướng đau, thật sự sắp phát điên.
“… Buông ra… được không…”
Hướng Nam nắm lấy áo Trình Nam, cầu xin.
Hai mắt ngập hơi nước cùng khuôn mặt phiếm hồng vì *** lọt vào mắt Trình Nam, Trình Nam khi nóng thượng não, thân dưới sắp muốn bạo phát.
Cậu hôn lên khóe miệng Hướng Nam.
“Cởϊ qυầи tôi ra.”
Trình Nam nhỏ giọng nói, Hướng Nam lập tức nhíu mày.
“…. Tôi không muốn….”
“Vậy anh có muốn bắn không?”
Trình Nam nắm chặt tay, Hướng Nam lập tức càng thêm khó chịu.
Bàn tay nắm lấy áo Trình Nam của y siết chặt.
“…. Cậu để tôi bắn trước đã…”
Hướng Nam cò kè mặc cả, trong lòng mong may mắn, lại nghĩ đến lúc đó lật lọng.
Trình Nam giống như đồng ý.
Cậu thả lỏng tay, lại bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve.
“…… A -…… A ưm……”
Phía trước của Hướng Nam được cậu xoa nắn, cả người chấn động, dịch trắng lập tức phun trào, bắn ra khắp nơi.
Phía trước Hướng Nam bị nghẹn tới lợi hại, lần này phun trào, y cảm thấy linh hồn mình giống như rơi xuống, cả người mệt mỏi nhũn ra.
Trình Nam cởi khóa quần ra.
Chân Hướng Nam bị cậu mở rộng.
Trình Nam liếʍ thứ dịch trắng vương trên bụng Hướng Nam, đem thứ nóng rực của mình đâm vào trong Hướng Nam. Hậu huyệt của Hướng Nam bị xâm chiếm, cả người lập tức hồi hồn.
“….. A… Ai a… Không… Ưm… Đừng…”
Hậu huyệt bị đâm trướng, Hướng Nam thở ra hồng hộc.
“….. Đừng tiến vào… Ô… Đừng… Dừng lại…”
“Dừng lại không được nữa rồi…”
Trình Nam đã nhịn rất lâu, nếu còn không tiến vào, cậu sẽ thực sự bùng nổ.
Hướng Nam lắc đầu cự tuyệt, cơ thể không tuân theo lý trí mà có phản ứng. Y bị Trình Nam đâm vào thật mạnh, sự mẫn cảm bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, du͙© vọиɠ dưới thân vừa tiết ra đã lại ngẩng đầu.