Hướng Nam che cổ áo giật mạnh về phía sau. Mặt y đỏ bừng lên, mở miệng, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Đây là hình phạt sáng này của Trình Nam dành cho Hướng Nam. Nếu như giải thích sẽ phải nói đến chuyện tối qua Hướng Nam nhân lúc Trình Nam đang nghe điện thoại mà cắn cậu một cái. Mà nếu đề cập đến vì sao lại cắn Trình Nam sẽ dẫn ra sự việc đuổi bắt xảy ra sau khi chơi bài.
Mà mấy điều này, Hướng Nam không muốn nói.
Cao Hạo thấy Hướng Nam như vậy, bởi vì cũng không phải không biết không được, nên trấn an cười cười với y, cũng không khăng khăng đòi câu trả lời.
=. =. =. =. =
Trở lại trường, thẳng đến khi trực ca tối, Hướng Nam cứ nghĩ mãi chuyện xảy ra lúc trước. Từng chuyện từng chuyện từ sau khi y đến đây làm việc như những cảnh phim chớp lóe lên, càng nghĩ thì càng muốn tránh né.
Vẫn là đổi nơi làm đi.
Thế nhưng bên ngoài mưa to gió lớn, có thể bảo đảm mình xin thôi việc xong ra ngoài lập tức sẽ tìm được công việc mới sao?
Nếu như thôi việc rồi lại không tìm được công việc mới, không có tiền, vậy mọi chuyện trong nhà phải làm thế nào giờ?
“Hướng Nam, anh đắc tội với người ta sao?”
“Hở?” Hướng Nam nghe thấy tiếng gọi liền thu lại suy nghĩ, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Tiểu Hồ đứng bên cạnh: “Sao lại nói vậy?”
“Anh xem.”
Tiểu Hồ nhỏ giọng ra ám hiệu mắt với y. Y xoay mặt lại, gặp phải đôi mắt lam lóe lên tia sáng lạnh lẽo thì không khỏi ngẩn ra.
Người khác cũng phát hiện ra rồi.
Khuôn mặt tươi cười thường ngày thay đổi, Thường Triết lúc này lạnh lùng đứng trong phòng bảo vệ, đôi mắt dưới cặp kính là một mảnh băng giá âm trầm.
Thường Triết lại gần y, nói: “Anh muốn theo tôi ra ngoài, hay muốn tôi đuổi tất cả bọn họ ra ngoài?”
Hướng Nam không biết mình đắc tội y ở đâu, rất vô thố mà đứng lên.
Thường Triết nắm lấy tay y xoay người định đi, không ngờ Tiểu Hồ đột nhiên vươn tay kéo tay kia của Hướng Nam lại.
Kỳ thực Tiểu Hồ không có ý gì khác. Cậu ta thấy Thường Triết sắc mặt u ám, sợ Hướng Nam chịu thiệt thòi lớn.
Thế nhưng chính vì cái kéo này, sắc mặt Thường Triết triệt để biến đổi.
Thấy mặt Thường Triết thay đổi, Hướng Nam lo lắng che trước mặt Tiểu Hồ, nắm ngược lại tay Thường Triết. Thường Triết thấy Hướng Nam chủ động, lửa giận lập tức dịu lại không ít. Hướng Nam phẩy phẩy tay với Tiểu Hồ ý bảo y không sao, sau đó vừa đẩy vừa kéo Thường Triết ra khỏi phòng bảo vệ.
“Đại thúc, anh thích tôi sao?”
Tám sân bóng rổ của trường được thiết kế theo hình song song mở rộng, sườn trên bốn sân, sườn dưới bốn sân, ở chính giữa là một dốc đồi nhỏ, xây một vài thang đá, trải thảm cỏ xanh. Che khuất trong bóng râm, dựa vào một góc của sân tennis càng không thấy được, là thánh địa lêu lổng trong trường.
Hướng Nam vừa đi ra đã bị Thường Triết lôi tới đây. Thường Triết ngồi xuống, câu nói ra đầu tiên khiến Hướng Nam khẽ ngẩn người.
Hướng Nam đương nhiên hiểu thích của Thường Triết chính là kiểu đó.
Hướng Nam lắc đầu.
Thường Triết bị đả kích mạnh mẽ.
“Thực sự không có sao?”
Thường Triết vẫn chưa từ bỏ ý định. Trước đây Thường Triết cũng đã gặp qua người từ chối y. Có điều, mấy người đó tuy miệng nói không, nhưng lại tim đập thình thịch mặt đỏ ửng nhìn y. Mấy người này, chỉ cần Thường Triết kɧıêυ ҡɧí©ɧ thêm một chút, cuối cùng vẫn là tùy ý y muốn làm gì thì làm.
Y mong Hướng Nam cũng như thế.
Thế nhưng đại thúc trước mặt lần thứ hai lắc đầu, hơn nữa lúc nhìn y mặt không biến sắc tim không đập loạn, Thường Triết biết y chính là nói thật, có chút buồn bực.
“Đại thúc.” Thường Triết đột nhiên áp tới, tay Hướng Nam chống ra sau định lùi lại, thế nhưng tay Thường Triết lại ôm chặt lấy eo y.
“Tôi xấu sao?” Thường Triết hỏi.
“Đẹp.” Hướng Nam gật đầu.
Thường Triết ngũ quan tinh tế là không có gì nghi ngờ.
“Vậy vì sao đại thúc lại không thích tôi?”
Mặt Thường Triết sát lại gần Hướng Nam, Hướng Nam nghiêm mặt lảng tránh, Thường Triết lại hỏi: “Gia thế tôi rất kém cỏi sao?”
Hướng Nam lắc đầu.
Dù không rõ bối cảnh phía sau của Thường Triết, thế nhưng căn cứ vào ba người còn lại, thì cũng có thể đoán được một phần.
“Vậy sao đại thúc không thích tôi?”
Thường Triết càng áp lại càng gần, Hướng Nam vươn tay đẩy y, bị Thường Triết nắm tay đặt lên trước ngực y. Cánh môi xinh đẹp áp lại bên tai Hướng Nam, Thường Triết nhỏ giọng nói: “Đại thúc, anh chê tôi thiếu nhiệt tình với anh sao?”
Luồng khí nóng ran phả vào lỗ tai Hướng Nam, chỗ da mẫn cảm bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mặt cùng vành tai Hướng Nam đều dần dần đỏ bừng. Hướng Nam lùi lùi lại, không thừa nhận. Dưới bóng cây, mắt Thường Triết dường như lóe sáng, khóe môi y cong lên, mυ'ŧ vành tai Hướng Nam.
Hướng Nam run rẩy, càng mạnh mẽ khước từ. Thường Triệt dường như đối lại y, cả người đặt trên người y.
Lưng Hướng Nam bị đè xuống thảm cỏ, cúc áo bị Thường Triết cởi bỏ từng viên. Hướng Nam giãy không thoát, trên sườn núi đột nhiên truyền đến tiếng nói, hình như là đang nói chuyện, Hướng Nam muốn kêu cứu, không ngờ Thường Triết nhét thứ gì đó vào miệng y rồi áp lại. Hướng Nam hoảng sợ né tránh, nhưng vẫn bị nắm lấy cằm nhấc lên.
Chất lỏng đắng chát như mỡ chảy vào trong miệng Hướng Nam. Hướng Nam bị sặc, bị Thường Triết nửa dụ dỗ nửa ép buộc mà trực tiếp nuốt vào. Dưới những cái hôn nồng nhiệt của Thường Triết, đầu Hướng Nam bắt đầu mơ hồ, mắt mê man, cơ thể càng ngày càng nóng. Thường Triết nhận thấy được sự biến hóa của Hướng Nam, buông môi y ra, hai má dán lên mặt Hướng Nam ha ha cười.
“Có hiệu quả rồi, đại thúc.”
Thường Triết nhỏ giọng nói, cầm tay Hướng Nam đặt lên chỗ cực nóng của mình. Y áp lại gần tai Hướng Nam: “Hiện tại chúng ta đều đã thành thế này rồi, đại thúc, cho anh hai lựa chọn: Hoặc là anh không kêu cứu, ngoan ngoãn nghe theo tôi hoặc là anh kêu cứu…”
“Bị người ta nhìn thấy anh bây giờ như thế này, miệng lưỡi thế gian đáng sợ…” Khóe môi Thường Triết khẽ cong, dán lên tai Hướng Nam: “Anh sau này làm người thế nào…”
QQ: Đến lượt Thường Triết ra tay Không biết liệu lần này đại thúc của chúng ta có chạy thoát không ta?