Cầu Người Tâm Đắc

Chương 57: Phiên ngoại 7: Đừng tiếp tục gặp mặt

Về sau y vẫn là cự tuyệt đề nghị cùng mẹ ruột gặp mặt.

Người phụ nữ kia cho y sinh mạng đứng từ xa như y, y cuối cùng chỉ là làm như không thấy tiếp tục đi về phía trước.

Tính cách của y vốn là như vậy.

Nếu lúc trước lựa chọn bỏ y, y sẽ không lại dễ dàng cho đối phương cơ hội quay đầu lại:((

Không lâu sau đó Tần Hân giao cho y một quyển sổ tiết kiệm, phía trên là tên của y: "Mẹ ruột của con đưa cho con, mỗi tháng bà ấy sẽ gửi một khoản vào đây, con cầm lấy đi."

Y theo bản năng muốn trả lại, Tần Hân lại nhìn thấu tâm tư của y: "Levar, con phải học cách tha thứ, cho mẹ con cơ hội bồi thường. Không nên tỏ ra xa lạ, từ chối tình cảm của người khác."

Y nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục vẫn là yên lặng thu hồi sổ tiết kiệm.

Từng ngày trôi qua, y từ vườn trường đi vào xã hội, mà em trai hồ đồ vô tri Tần Hựu, cũng dần dần trưởng thành, còn thừa kế thân hình của lloque, thậm chí so với y còn cao hơn mấy phân.

Vóc người cao gầy, dung mạo tuấn lãng, nụ cười như trước ngọt ngào, lực sát thương so với không bao lâu càng tăng lên.

Ngoại hình đẹp đẽ, tính cách vui vẻ cùng sủng ái vây quanh không thể tránh khỏi mang đến cho Tần Hưu một sự kiêu ngạo, cũng mang đến càng nhiều mê hoặc.

Thế giới mới mẻ lại lộ ra đặc sắc làm người ta khó có thể không trầm mê đi vào, Tần Hựu dần dần có bạn bè của chính mình, về nhà cũng càng ngày càng chậm trễ.

Xa cách bất tri bất giác sinh ra, nhưng cũng là tất nhiên, mà y thậm chí ngay cả năng lực cản trở cũng không có.

Chỉ có trong lòng tình cờ cảm thấy không ổn, mơ hồ chứng minh lưu ý của y.

Nhưng y không chút nào dám nghĩ tới, cũng không nguyện suy nghĩ.

Đó là cấm kỵ không có cách nào nói ra miệng.

Tần Hân ngược lại là bắt đầu quan tâm nhân sinh đại sự của hai đứa con trai, Tần Hựu mỗi lần vẫn là vô tội nháy mắt mấy cái, giống như trước gặp chuyện gì liền trốn đến phía sau y, chuyển y ra đến làm bia đỡ đạn:

"Levar vẫn không có đối tượng, mẹ tại sao thúc giục con? Con vẫn còn chưa hưởng thụ đầy đủ cuộc sống độc thân đây."

Đây là thời khắc y cảm thấy hạnh phúc nhất, tuy rằng mỗi lần y đều phải hứng chịu hoả lực của Tần Hân.

Sau đó y đành phải hàm hồ qua loa trả lời.

Trong lúc này con trai của Tần Hân cùng người chồng trước, nghe nói gọi là A Thịnh, tới quốc gia này du học, thỉnh thoảng cũng tới xem người một nhà bọn họ.

Tần Hân đối với con trưởng vẫn luôn không thể ở bên cạnh chiếu cố ghi nhớ trong lòng, mỗi lần đối phương lại đây sẽ bỏ hết công việc chiếu cố con trai.

Còn y vẫn là tìm cớ tách ra, mặc dù là anh em trên danh nghĩa, lại cùng đối phương ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp mặt.

Y tóm lại không muốn quấy nhiễu đoàn tụ của người khác.

Lại là một ngày nghe nói A Thịnh sẽ đi qua, y ở công ty làm đến rất muộn, tính toán A Thịnh dĩ nhiên rời đi, mới chậm rì rì đi về nhà, trong đầu không yên lòng nghĩ đề nghị của giám đốc khu vực.

Công ty dự định mở ra thị trường châu Á, hi vọng tìm người trẻ tuổi thích hợp đi qua dẫn đầu, y là người am hiểu tuyên truyền lại thông hiểu nhiều ngôn ngữ, vì vậy cũng không ngạc nhiên nằm ở trong danh sách hàng ngũ đó.

Y phản ứng đầu tiên chính là từ chối.

Gia đình y đều ở nơi này, dù như thế nào, y cũng không nguyện ý một người rời đi.

Huống chi trước đây thật lâu, y đã từng cam kết ngây thơ với người nào đó, vĩnh viễn ở bên cạnh không tách rời.

Tuy rằng đã trải qua rất lâu, y vẫn còn nhớ kỹ, đối phương có để ở trong lòng hay không.

Về đến nhà thời điểm nhìn lại vẫn là đèn đuốc sáng choang, y dừng một chút, có chút không rõ.

A Thịnh không ở nơi này qua đêm, cũng rất ít lưu lại đêm khuya, hôm nay cũng không biết là duyên cớ gì.

Mà nếu đã trở lại, cũng không có đạo lý không vào cửa. Y làm xong tâm lý chuẩn bị gặp mặt người anh em cùng tuổi kia, lấy ra chìa khóa mở cửa.

Ngoài ý liệu là, phòng khách ngoại trừ cha mẹ cùng Tần Hựu, không có một người đàn ông xa lạ nào cả, ngược lại là có cô gái trẻ, bưng cốc trà ngồi ở bên cạnh Tần Hựu, nhìn dáng dấp cùng mấy người trò chuyện vui vẻ.

Trong lòng y không biết làm sao hồi hộp một chút, Tần Hựu nhìn thấy y, liền đứng dậy: "Levar, anh đã về rồi? Giới thiệu cho anh một chút, đây là bạn của em, Lộ Dịch Ti."

Lộ Dịch Ti hướng y nở nụ cười hữu hảo, đưa tay ra: "Levar xin chào."

Quả thật là cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp, tự nhiên lại hào phóng, vóc người cân đối khá là đẹp đẽ.

Khóe miệng nâng lên độ cong vừa đúng lộ ra núm đồng tiền nhợt nhạt, nụ cười hiện ra rất có mị lực, đầy đủ nói rõ đây là một cô gái thông minh, rất rõ ràng nên làm gì hướng người khác lộ ra mặt đẹp đẽ nhất của bản thân.

Y ở trong lòng yên lặng nhận định đối phương một phen, tay vẫn cắm ở trong túi, không có ý đồ lấy ra.

Lộ Dịch Ti có chút lúng túng, mà vẫn tự nhiên đem cánh tay thu về, một lần nữa trở lại ghế ngồi bưng chén trà lên.

"Levar công ty anh rất bận sao? Trở về muộn như vậy." Tần Hựu ngược lại là không để ý, kéo cánh tay của y cười nói: "Không được thật là khéo, một lát nữa Lộ Dịch Ti phải đi về."

Y gật gật đầu, liền hướng cha mẹ hỏi thăm một chút: "Mọi người tán gẫu, con về phòng trước. Ngày mai phải dậy sớm."

Sau đó y mang theo cặp công văn vào nhà, không tiếp tục nhìn tới Lộ Dịch Ti liếc mắt một cái.

Buổi tối y bị mất ngủ, tuy rằng y đều không nói ra được trong lòng cỗ mùi vị buồn rầu kia là gì.

Cửa bị người nào đó nhẹ nhàng đẩy ra, truyền đến tiếng vang an tĩnh.

Sau đó chăn mền của y bị người đó xốc lên một góc, người nào đó mang theo một luồng mùi vị mát mẻ sau khi tắm, quen tay nhanh chóng chui vào, dựa vào y nằm xuống.

Vẫn là giường đơn, nhưng bất đồng với lúc trước, hai người đàn ông ngủ cùng nhau, thân thể không thể không dính sát, làm sao cũng cảm thấy có chút chen chúc.

Y nhíu nhíu mày, không quen thân cận như vậy: "Xuống."

Tần Hựu không chút phật lòng, trái lại rất là đắc ý: "Liền biết anh chưa ngủ."

Y không thèm để ý, hỏi: "Em tới làm cái gì?"

"Levar, " Tần Hựu lấy tay chống thân thể nhìn hắn, trong nụ cười che giấu không giấu được ngọt ngào cùng kiêu ngạo: "Anh cảm thấy Lộ Dịch Ti thế nào?"

Trái tim của y hơi trầm xuống, không muốn trả lời, Tần Hựu không khỏi có chút thất vọng: "Cô ấy cười rộ lên rất xinh đẹp, không phải sao?"

Đối phương biểu tình oan ức toàn bộ rơi ở trong mắt y, làm cho y hơi ngưng lại, một lúc sau mới nói: "Vẫn được."

Tần Hựu bởi vì y khẳng định đôi mắt sáng rực lên sáng ngời, quay đầu qua lại nói: "Kỳ thực em không chỉ muốn cô ấy là bạn của em."

Y đột nhiên cảm thấy cổ họng có một cỗ mùi vị chua đến lợi hại."

"Anh nói xem Lộ Dịch Ti trở thành bạn gái của em, tính khả thi có bao nhiêu phần trăm?"

Y thẳng thắn nhắm mắt lại, không cho cảm xúc xúc động tiết lộ ra ngoài: "Yêu thích thì phải tự tranh thủ."

"Anh cũng tin tưởng em có thể thành công có đúng hay không?" Tần Hựu hiển nhiên trở nên hưng phấn, phảng phất nguyện cảnh tươi đẹp đang ở trước mắt:

"Levar, thời điểm trước đây anh học quyền đạo đã nói, là phải bảo vệ người quan trọng. Hiện tại em có người muốn bảo vệ, anh có thể dạy em hay không?"

"... Được."

"Vậy anh có thể dạy em nấu ăn hay không."

"...Được."

"Vậy anh có thể hay không..."

"Trở về đi, ngày mai lại nói." Y trở mình: "Anh buồn ngủ."

"Ồ..." Tần Hựu được đến trước hai cái cho phép đã hài lòng, liền thức thời không quấy rầy nữa, trước khi vươn mình xuống giường lại đột ngột dùng sức ôm y một cái, âm thanh mặc dù không mang theo giọng nói non nớt năm đó, khẩu khí lại phảng phất không thay đổi chút nào, vẫn là dẫn theo đẹp đẽ nửa thật nửa giả: "Levar tốt nhất! Ngủ ngon!"

Sau đó lại như một làn khói biến đi không thấy.

Mãi đến tận khi nhiệt độ thân thể dần dần lạnh xuống, y mới chậm rãi mở mắt ra.

Cho dù khẩu khí giống như lúc trước, có thể cái người kia, đã không tiếp tục thuộc về hắn.

Ngón tay mạnh mẽ nắm chặt, tay cắm vào lòng bàn tay đến đau đớn, lại từ từ buông ra.

Phát hiện hành động vô ý thức của mình, y không khỏi sợ hãi cả kinh.

Y là một người đơn điệu, tự nhiên không sánh được Tần Hựu luôn luôn sinh động.

Nhưng y lại hi vọng như vậy, năm đó đứa bé trai toàn tâm toàn ý với mình, thế nhưng vĩnh viễn trong mắt đều có y.

Đố kị mãnh liệt như vậy, muốn tiếp tục lừa mình dối người đều biến thành khó khăn đến cực điểm.

Y cụt hứng xoa xoa thái dương, mở ra hai tay, an tĩnh nhìn trần nhà.

Tình cảm giống như giọt nước biến hóa hờ hững, đợi đến thời điểm phát giác, đã là nước chảy thành sông.

Hết.