Dĩnh Hạ phản ứng gì cũng không kịp thực hiện, cả người đã bị cha khiêng lên vai, tiếp theo là một trận trời đất quay cuồng, cơ thể nhỏ gầy bị ném lên trên nệm giường mềm mại.
Làm sao đây làm sao đây làm sao đây làm sao đây?
Bị cha ép lên, ép đến cậu thở không nổi, sợ hãi đón nhận ánh mắt như dã thú săn mồi của đối phương.
Hù chết thôi hù chết thôi hù chết thôi hù chết thôi! Lá gan yếu ớt của Dĩnh Hạ nếu có thể nói, nhất định là sẽ nói ra mấy chữ này.
Dĩnh Lạc thấy con bối rối đến mặt mũi trắng bệch, đôi mắt đen tròn ngập đầy phủ một lớp nước gờn gợn pha lẫn sợ hãi, bộ dạng khϊếp sợ thật sự là chỉ có thể so sánh với bé thỏ đang bị săn đuổi mà thôi, tâm tình không hiểu sao liền tốt đẹp hẳn lên, nhưng hắn vẫn giả bộ nghiêm trọng như cũ, tiếng nghiến răng kèn kẹt phát ra nhè nhẹ từ trong miệng.
“Trẻ con không biết nghe lời thì phải cảnh cáo như thế nào? Đánh vào mông, đúng vậy, không nghe lời thì liền khẻ mông…”
“Đừng mà!!”
Sợ hãi không kềm được mà bật lên thành tiếng, Dĩnh Hạ thật sự là đã từng bị cha đánh vào mông. Thật sự là rất đau mà, bởi vì tay của ta vốn đã mạnh hơn tay người thường, mỗi lần đánh xuống đều rát bỏng, cậu không muốn lại phải nếm thêm lần nữa.
Phản ứng này lại rất hợp với ý muốn của Dĩnh Lạc, vì vậy nắn nắm cái cằm bé nhỏ của con, nói: “Không muốn bị đánh vào mông, vậy thì phải ngoan ngoãn nghe lời, cha muốn con làm cái gì thì phải làm cái đó.”
“Con nghe lời rồi mà…”
Hai mắt Dĩnh Hạ chuyển động, tủi thân chu chu môi, vẻ mặt đáng yêu đánh thẳng vào Dĩnh Lạc, làm cho hắn một lần nữa thêm xác nhận một sự thực.
Con hóa ra là dùng để nổi gió xuân, lay động tâm khảm, đúng là thứ tốt để tạo ra tâm tình ôn nhu.
Cũng ôn nhu không được bao lâu, Dĩnh Lạc nhớ tới chuyện quan trọng nhất, hắn chính là vì vậy mới muốn Dĩnh Hạ đi vào trong phòng.
“Cởi!” Thấp giọng trách mắng.
Khuôn mặt Dĩnh Hạ thoáng cái liền đỏ bừng. Cha trước kia muốn cậu cởϊ qυầи áo vốn là rất bình thường, bởi vì cha thích nhất là ở trên giường đem cậu lăn qua lăn lại, nhưng cha bây giờ lại dùng đến một chiêu này là để làm gì?
“Cởi, cái này… Tại sao?” Nhỏ giọng hỏi.
“Cởi liền cởi, còn tại sao cái gì?!
Dĩnh Hạ cũng không có cách cự tuyệt, không thể làm gì khác hơi là nói: “Cha… Cha đứng dậy đi… Con cởi không được…”
Thân hình cường tráng của Dĩnh Lạc vẫn còn đè trên người cậu, dưới loại tình huống này đừng nói tới việc cởi y phục, ngay cả nhúc nhích một ngón tay thôi cũng còn chưa có khả năng.
Dĩnh Lạc cười, mùi vị tàn nhẫn rốt cuộc cũng tiêu tán, nhổm dậy khỏi người con, rồi lại nhìn chằm chằm không chớp mắt vào người ta, sợ con, sợ con vì việc này mà không dứt khoát.
Dĩnh Hạ cũng không biết cha nhìn chăm chú như vậy liền cảm thấy căng thẳng, ngồi dậy trước cởϊ áσ khoác cùng áo sơ mi, chỉ còn lại áσ ɭóŧ cao cổ, cậu chần chừ, cứ như vậy mà cởi đồ ra sao? Cha rốt cuộc có tính toán gì?
Dĩnh Lạc chịu không được sự chần chừ của con, tự mình ra tay, nắm lấy gấu áo kéo ngược lên trên, kéo ra khỏi đầu rồi vứt đi, thân hình trần trụi của Dĩnh hạ liền tiếp xúc với không khí lạnh, làm cho cậu run nhè nhẹ, vội vàng vòng tay ôm lấy bản thân.
“Lạnh…” Đáng thương làm sao đáng thương làm sao.
Dĩnh Lạc bừng tỉnh nhưng không có nghe thấy, đôi mắt giận dữ trợn trừng, hừ! Trên cổ con quả nhiên có dấu hôn! Không, không chỉ là cổ, trên ngực trên bụng cũng loang lỗ dấu vết, không có nơi nào là không bị đóng dấu.
Diệp Nhược Hà nói không sai, Dĩnh Hạ quả nhiên có bạn gái, lại là một người bạn gái có ý muốn độc chiếm cực kì mạnh mẽ.
Kinh nghiệm của Dĩnh Lạc rất phong phú, biết phí thời gian trí não làm ra nhiều dấu vết như vậy, chính là muốn tuyên bố với toàn bộ thế giới này, cơ thể của người này vốn là của mình, giống như nông dân đóng dấu lên gia súc của mình, chứng minh quyền sở hữu với vật bị đóng dấu.
“Ai!” Siết lấy bả vai yếu gầy của con, hắn quát hỏi.
Dĩnh Hạ trong lúc nhất thời cũng không biết cha hỏi cái gì, nhìn theo ánh mắt của cha, xong rồi, lúng túng rất nhiều.
Không phải là trước khi cha bị thương ở đầu làm ra sao? Mặc dù mấy hôm nay da dẻ không có bị hành hạ nữa, nhưng mà da cậu trắng nõn, dấu vết tan đi rất chậm, hiện ra trước mắt cũng rất dọa người.
Cậu phải giải thích như thế nào đây? Cậu không cách nào giải thích được.
Dĩnh Lạc thấy con không trả lời, kết luận con chột dạ, lại càng dùng sức lắc con, rống hỏi: “Con, con như thế nào có thể.”
Dĩnh Hạ bị lắc đến choáng váng đầu óc, không nhịn được mà vùng vẫy, kêu to: “Thả con ra!”
“Ai, ai dám, ai dám chạm vào con?” Dĩnh Lạc thật là có chút điên cuồng rồi.
“Thả ra!” Dĩnh Hạ nắm lấy tay cha đẩy ra ngoài.
Dĩnh Lạc không tha, hỏi đầy uy hϊếp: “Rốt cuộc là ai đối xử với con như vậy?!”
Dĩnh Hạ cũng thật sự rất tức giận, tâm tình bi phẫn không hiểu sao lại xuất hiện một lần nữa, cậu hét: “Con trưởng thành rồi, cha quan tâm ai chạm vào con? Ai chạm vào con cũng không phải chuyện của cha!”
Dĩnh Lạc nghe con tranh cãi, càng tức giận đến muốn cho một tát, tay cũng nâng lên, có thể nhìn thấy con nhìn lại rất quật cường, nhưng ẩn sau sự quật cường kia là sự đau đớn đến đáng thương, một tát này kiểu nào cũng không xuống tay được.
Than thở thu tay lại.
Trước kia rốt cuộc hắn thương yêu con đến mức nào? Ngay cả bây giờ hắn nổi điên đến mức muốn gϊếŧ người, cũng vẫn không nỡ ra tay đối với đứa bé này, Dĩnh Lạc khi mười bảy tuổi căn bản không tưởng tượng được mình cũng sẽ có khoảnh khắc yếu đuối như vậy.
“Con…” Tại sao lại là con cha?
Con tại sao lại là con cha?!
Không phải là con thì được không? Có thể trực tiếp trở thành người tình, làm người yêu, ngăn chặn suy nghĩ kết giao bạn gái, lấy vợ sinh con của con vĩnh viễn?
Ý niệm trong đầu sinh ra, làm cho Dĩnh Lạc muốn cũng không cách nào ngăn cản được suy nghĩ về con mình, hắn đột nhiên muốn quấn quít với đôi môi mềm đang ở dưới thân kia, dùng đầu lưỡi dễ chịu cướp đoạt đi làn nước mỏng manh mát lạnh trên đôi môi như cánh hoa tươi, khi mạnh mẽ, khi nhẹ nhàng hút lấy, cắn lấy thì con người yếu đuối này có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ hay không, hắn còn có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ cho khuôn miệng này trở nên táo bạo lẫn ái mộ mà cong nhẹ lên, tiếp nhận một đợt tiến công khác của mình phen nữa.
Hắn muốn làm càng nhiều hơn nhiều hơn nữa chuyện tình thân mật với con.
Nụ hôn theo cơn kích động nhất thời rất khác biệt so với hôn Diệp Nhược Hà, cái này không phải là *** bình thường nữa, là là mang theo tâm tình khát khao mê muội.
Hắn u mê cúi xuống người, khát vọng cực đoạn muốn hôn lên…
“Cha…” Dĩnh Hạ rũ đôi mi cong dài xuống, gọi như một tiếng thở dài.
Một tiếng gọi kéo lí trí Dĩnh Lạc trở về, hắn hiểu rất rõ bản thân mình vừa mới muốn làm chuyện gì, kinh hoảng vô cùng, Dĩnh Lạc hắn hóa ra sẽ có lúc thất thần đến quên cả mọi việc.
Hắn hóa ra còn muốn cùng con ruột của mình quấn quít trong một nụ hôn sâu triền miên.
Thình lình tách ra một khoảng cách với Dĩnh Hạ, ngồi vào bên kia giường, lại không nỡ nhìn con lộ ra bộ dáng chật vật, hắn thật oán hận một việc.
Hắn hận Dĩnh Hạ sao lại là con hắn.
Dĩnh Hạ ban đầu không biết bụng cha cứ giần giật biểu thị cho ý đồ gì, sau đó lại phát hiện, cha vừa rồi thất thần, hóa ra là muốn hôn mình.
Cha nhớ lại tất cả rồi sao?
Không đúng, cha lập tức tỉnh táo lại sau đó, rồi giật lùi.
Cha còn chưa có nhớ ra được tất cả, cho nên kinh hoàng, nhưng cũng không có đem cậu đuổi ra ngoài. Tâm tình trên mặt cha còn phong phú hơn cả kính vạn hoa, trong mờ mịt lại lộ ra một tia kiên trì, đối với bản thân mình có một loại kiên trì.
Dĩnh Hạ thình lình hiểu rõ cha vì sao vùng vẫy, thì ra, thì ra thống khổ không chỉ là Dĩnh Hạ bị cha bỏ quên mất trong trí nhớ, cha trước kia cùng cha bây giờ đều là người có thể gây ra một hồi sóng gió, chiến lợi phẩm chính là người đàn ông này.
Tâm lí Dĩnh Hạ kích động.
Chưa từng nói với bất kì ai cậu sùng bái cha đến mức nào, cha có hết toàn bộ tính cách mà cậu bị khiếm khuyết, cha chính là bộ phận mà cậu bị thiếu.
Về thân tình, từ nhỏ Dĩnh Hạ đã không có được, cũng chẳng thể gọi là mất đi; nhưng mà tình yêu thì sao? Cha chính là tình yêu của cậu, nếu như đem cho người khác rồi, tin tưởng trên thế gian này cũng không thể tìm được người thay thế.
Từ nhỏ đã quen cô độc một mình, nhưng bây giờ đã được nếm qua cảm giác được người khác yêu thương, chiếm được tình yêu, mới biết được, yêu chính là khiến cho người ta nghiện như ma túy, khi lên cơn nghiện thì rất thống khổ, cậu không cách nào có thể chờ đợi được đến ngày cha nhớ ra toàn bộ.
Tình yêu nếu bị cướp đi, cậu sẽ cướp trở lại.
Ngay khoảnh khắc này, bé thỏ yếu đuối hạ quyết tâm, cho dù đối thủ chính là vua của loài sói, cậu cũng muốn dùng hết can đảm đấu một lần, cậu muốn tiếp tục trải qua cuộc sống hạnh phúc lúc trước.
“Cha…” Cho nên, lần nữa cất tiếng gọi, cậu chỉ chỉ lên dấu hôn hỗn loạn trên người: “Cha đã quên… Người nào…”
Dĩnh Lạc không biết Dĩnh Hạ vì sao lại hỏi như vậy, hắn chỉ biết là, một khi để cho hắn tóm được kẻ nào dám khinh bạc con hắn, hắn sẽ làm theo cách quen thuộc nhất, đem kẻ đó lôi thẳng một mạch đến WC trong trường đánh một trận cho đến khi mặt mũi không ai còn có thể phân biệt được là nam hay nữ.
Dĩnh Hạ không có nghe thấy cha trả lời, bò về phía cha, chỉ chỉ lên tay cha, hỏi lần nữa.
“Vết thương này… Ai cắn vậy?”
Dĩnh Lạc khó hiểu mà nhìn cổ tay trái của mình, có mấy vết thương hở miệng tạo thành hình thù quỉ dị.
Hai ngày nay chuyện khiến hắn phiền não rất nhiều, thật không chú ý đến mấy vết thương kì quái này, bây giờ nghe Dĩnh Lạc hỏi, không thể hiểu được, cái này xem ra, xem ra…
Đúng là như ai đó cắn.
“Ai?” Hắn hỏi.
“Con cắn.” Dĩnh Hạ đáp.
Dĩnh Lạc nghi vấn, tại sao con lại cắn hắn?
“Cái này… Cha cắn.” Dĩnh Hạ chỉ lại vào những dấu vết trên người mình, cúi đầu.
“Cái gì?!” Dĩnh Lạc kinh ngạc.
Dĩnh Hạ lại ngẩng đầu lên lần nữa, bây giờ có nhát gan cùng xấu hổ đến mức nào cậu cũng cố lấy hết tất cả can đảm, chồm người lên ôm lấy cổ cha, để lại một nụ hôn mềm mại.
Nụ hôn mềm như lông tơ, nhưng sức mạnh tựa vạn quân, đủ để tiêu giệt hết thảy.
Dĩnh Lạc cho dù có năng lực ứng biến cực kì mạnh mẽ, cũng đều thua sạch trong nụ hôn ngắn ngủi kia, hắn hoàn toàn không biết phải nên làm ra phản ứng như thế nào, lại thêm cảm thấy toàn bộ lí trí đều bị mưa lũ cuốn sạch ra biển rộng, bốn bề không có lấy một cọng rơm để bám víu, hắn bất thình lình bị trôi nổi trong nụ hôn kia.
Hắn thậm chí đã quên mất, hắn có thể dễ dàng đẩy DĨnh Hạ ra.
Vài phút trước trong đầu hắn hiện ra những suy nghĩ hoang đường, lúc này Dĩnh Hạ lại tự mình thực hiện, dùng nửa thân trên trần trụi dính sát vào người cha, để cho môi nhẹ lướt trên người cha, cảm giác thô ráp khiến xúc cảm không được thoải mái, cậu lại dùng đầu lưỡi nho nhỏ liếʍ nhẹ, xoa dịu lẫn nhau.
Dĩnh Lạc lúc này mới phát hiện, động tác thân mật mà Dĩnh Hạ làm ra này đối với hắn mà nói, hoàn toàn không có cùng một loại cảm giác, hắn hóa ra không hề thấy ghê tởm dù chỉ một chút.
Một nụ hôn, châm ngòi khối thuốc nổ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ những trận nổ mạnh liên tiếp ngay sau đó, Dĩnh Lạc ôm chặt lấy thân hình gầy gò mỏng manh kia, bàn tay không ngừng xoa nắn trên tấm lưng lành lạnh, thân thể ngày càng nóng lên.
Càng nóng hơn chính là Dĩnh Hạ chủ động hút lấy môi hắn, cậu học được tất cả những gì cha đã làm trên người cậu trước đâu, mặc dù là thiếu đi sức lực mạnh mẽ như của cha cùng phới kĩ thuật thành thục tự nhiên, nhưng mà đôi môi mềm ẩm ướt chính là liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực mạnh, chạm vào nơi nào cũng đều đốt lên dục hỏa, hướng vào trong miệng Dĩnh Lạc, dọc theo lưỡi, khoang miệng, cổ họng, không ngừng thiêu đốt, bao tử, ruột, đến bụng dưới thì bắt đầu tụ tập lại một chỗ.
Dưới kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngốc nghếch của con, Dĩnh Lạc chưa từng có cảm giác mạnh như vậy, tâm trí mười bảy tuổi của hắn bị công kích ngay cả sức đánh trả cũng không có, chỉ tận tình hưởng thụ nụ hôn thuần khiết không mang theo kĩ thuật nào này.
Dĩnh Hạ cảm giác được cơ thể cha xảy ra biến hóa, cậu đỏ mặt kết thúc nụ hôn kia, nhưng mà Dĩnh Lạc lại đuổi theo, cố chấp giữa cho hai đôi môi quấn quít với n hau, sự va chạm này, liềm cảm giác được tâm tình trở nên tốt đẹp, cậu không nỡ buông ra.
Dĩnh Hạ run rẩy đưa tay cởi nút áo cha, cậu cũng có du͙© vọиɠ, cậu hi vọng được vùi vào trong khuôn ngực vững chãi của cha, bởi vì ở đó phủ đầy hơi ấm, cậu đang khát cầu nguồn nhiệt đó.
Dĩnh Lạc tán thành bất kì chuyện gì con làm ra, giúp con đem y phục quăng xuống giường.
Dĩnh Hạ đẩy cha lên giường, dùng động tác giống như chim non mổ nhẹ, từ cằm cha bắt đầu hôn nhẹ xuống dưới, hôn đến cả người ngưa ngứa, có một loại cảm giác rối loạn đến khó chịu, mà Dĩnh Lạc giống như là bị bùa chú đóng đinh xuống giường, một chút phản kháng cũng không hề có, hắn muốn Dĩnh Hạ tiếp tục xuống nữa.
Nụ hôn nhẹ phủ xuống cổ, Dĩnh Hạ học cách mà cha thích nhất, ở ngay cùng một chỗ vừa hút cắn lại liếʍ mυ'ŧ, để lại một dấu hôn rõ ràng, cậu cũng muốn để lại dấu ấn trên người cha, tuyên bố với thế giới, người kia là của cậu, cơ thể này là của cậu, chỉ của một mình Dĩnh Hạ, không cho bất kì ai khác, cho dù là một phân hay chỉ là một đầu kim cũng không thể được.
Vừa hôn lên bụng cha, bàn tay rụt rè mang theo chút chần chờ, nhưng vẫn không hề lùi bước, ôn nhu vuốt ve làm cho diện tích ướŧ áŧ cũng tăng lên, Dĩnh Lạc hưng phấn không hề che giấu được, thứ hừng hực sức sống bên dưới truyền sang Dĩnh Hạ, trái tim cùng một nhịp đập với cha, giống như ám chỉ hai người cùng chung một phương diện nào đó, ví dụ như là huyết thống.
Không chút chần chờ kéo mép quần của cha xuống, thứ tráng kiện liền bung mạnh ra, mặt Dĩnh Hạ đỏ như xuất huyết, ngay cả hai mắt cũng đỏ, bị *** thiêu đốt đến sôi sục.
Tay nâng lấy thứ thật lớn kia của cha, hé miệng ngậm lấy, tay và môi cùng nhau chuyển động, từ trên xuống dưới không ngừng di chuyển.
Dĩnh Lạc không nhịn được nữa, khẽ hừ một tiếng, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt chạy thẳng lên tận não, như khối thuốc nổ mấy triệu tấn bùng phát, sấm chớp giăng tứ bề.
Dĩnh Hạ ngước mắt nhìn cha, xác nhận cha không có cự tuyệt mình, càng thêm cố gắng khép miệng hút lấy, đầu lưỡi quẩn quanh nơi linh khẩu mẫn cảm, thường xuyên tạo ra áp lực đầy ấm áp.
Rất thư thái, Dĩnh Lạc muốn, nhìn từng động tác của con, giống như ánh sáng tỏa ra từ trong rạp chiếu phim, hắn lần đầu liều mạng tự hỏi, dừng lại hay là không.
Đứa con này rốt cuộc… Tại sao… Cái này có ý gì? Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ con cũng không phải là con? Nhưng mà A Hào cùng Diệp Nhược Hà đều xác nhận, cái này…
Cái này…
Có phải là còn quan trọng sao?
Giống như bị thiên thạch rơi trúng, đánh bay toàn bộ suy nghĩ hoảng loạn của hắn, hắn tựa hồ có điểm thông suốt rồi.
Dĩnh Hạ tại sao lại không thể là con của Dĩnh Lạc? Con nên là con của mình, con tất nhiên có thể trực tiếp làm người tình, làm người yêu, làm người khiến hắn bỏ qua việc lấy vợ sinh con.
Không có gì không thể.
Dĩnh Lạc trời sinh tính cách thích cướp đoạt không thể chịu bị động như vậy, hắn nâng mặt con lên, ngăn cản con ngậm xuống, làm hại Dĩnh Hạ tưởng cha muốn từ chối lần hoan ái này, đôi mắt đỏ hồng ngập đầy nước, giận dữ muốn giật lùi lại, nhưng Dĩnh Lạc chụp được con.
“Cha…”
Dĩnh Lạc nhanh chóng ngồi dậy, chuyển khách thành chủ đem Dĩnh Hạ đè xuống giường, tư thế nhìn từ trên xuống làm cho hắn một lần nữa giành lại quyền chủ động, đây mới là cảm giác mà hắn muốn.
Hắn muốn tất cả mọi thứ, hắn muốn con thú nhỏ sợ hãi nằm dưới thân này trong tay, con hắn nên hầu hạ dưới thân hắn.
Chủ động kéo quần con xuống, cũng đem quần của mình vất đi, hai cơ thể trần trụi, Dĩnh Lạc phát hiện thân hình nhỏ gầy bên dưới này còn có thể thôi thúc khát vọng của hắn nhiều hơn rất nhiều so với những người đàn bà đầy đặn.
Hắn chờ không được nữa, hôn lên cánh môi khẽ run rẩy của con, len vào trong, đem cái lưỡi xinh xắn của con trở thành báu vật, cắn nuốt mυ'ŧ liếʍ, xoay chuyển không ngừng, ở bên trong như cuồng phong bạo vũ, làm cho nước bọt ứa ra hòa quyện vào nhau, không phân biệt được là của ai.
Dĩnh Hạ bị hôn đến miệng mỏi nhừ, khuôn miệng cậu bị căng ra đầy cường ngạnh, nước bọt sinh ra trong *** chảy dọc theo khóe môi, tình sắc vô cùng, khiến cho khuôn mặt thanh tú của cậu tăng thêm mấy phần phong tình ngọt ngào.
“Uhm… uhm…” Ngay cả tiếng rên cũng động lòng người như vậy.
Dĩnh Lạc thả con ra, bị tiếng rên kia làm cho máu huyết sục sôi, mà thần tình nhộn nhạo của con lại khiến cho hắn trợn mắt há hốc mồm miệng.
Hóa ra con nhìn bình thường như cơm trắng, nhưng lại chính là cực phẩm, khó trách hắn khi bốn mươi tuổi lại chỉ có thể không ngừng yêu thương con, ngay cả hắn mười bảy tuổi cũng có cảm giác tương đồng.
Chân tướng hóa ra lại đơn giản như vậy.
Dĩnh Lạc cười. Mặc dù trong trí nhớ hắn chưa từng có kinh nghiệm quan hệ thân thiết với bé trái, hắn thế nhưng lại rất tự nhiên thăm dò vào giữa hai cánh mông Dĩnh Hạ.
Thật nóng, làm cho trái tim hắn rung động.
“Cha…” Dĩnh Hạ thừa dịp ôm chặt người, nói ra những lời thường ngày cha cực kì thích cậu thốt ra: “Con muốn… muốn côn th*t lớn của cha…”
“Cái gì?!” Dĩnh Lạc tuyệt đối không thể ngờ được đứa con thuần khiết của mình có thể mở miệng phun ra được yêu cầu *** tà như vậy.
“Thật sự… Muốn… muốn côn th*t lớn của cha xuyên vào…” Chịu đựng cảm giác xấu hổ thiếu điều muốn khóc, đây chính là lời cha thích nghe nhất, mặc dù vẫn xấu hổ như trước, nhưng hôm nay là cậu tình nguyện một trăm phần trăm nói ra.
Máu Dĩnh Lạc thật sự là dâng thẳng lên não, cảm giác có chút hôn mê, lấy lại bình tĩnh, không tin được hỏi lại: “Cái gì? Con nói cái gì?”
Dĩnh Hạ bỏ qua rụt rè, cậu ngửa đầu qua một bên, đôi mắt khẽ cụp xuống đem hàng mi cong dài che khuất đi hơi nước đang gờn gợn bên trong, rồi lại lớn mật mở rộng hai chân, cầm lấy tay cha đang dừng lại nơi ngoài cửa huyệt động, cố gắng kéo ra ngoài.
“Xỏ xuyên vào con… Làm con… Dùng côn th*t lớn của cha…” Một chữ lại một chữ tuy nhỏ nhưng vẫn rõ ràng nói: “… Xin mời cha… Tiến vào…”
Yêu cầu của con làm cho Dĩnh Lạc như bị trúng tà, cứ như vậy ngốc nghếch chuyển động, phân thân như có ý thức riêng, gào thét muốn phát tiết.
Như tên đã lên dây Dĩnh Lạc cũng chẳng còn là người, mà hắn cũng đang bị con làm cho thần hồn mê muội điên đảo, cầm lấy hung khí to lớn đang đau đớn muốn dâng trào của mình, hướng đến những nếp uốn nơi hoa huy*t của Dĩnh Hạ, cảm giác được nơi kia tiết ra ái dịch từ từ mở rộng rõ rõ ràng ràng.
“Tiến vào… Muốn cha…” Dĩnh Hạ tiếp tục cầu xin.
Dĩnh Lạc cũng khắc chế không được, đem thứ nóng cháy kia tiến thẳng vào trong u huyệt thâm sâu, nội bích không ngừng siết chặt, khiến cho hắn như bị hòa tan trong đó.
“Cha, nữa…” Dĩnh Hạ đáng thương cầu xin cha lại vào sâu hơn chút nữa, cậu muốn.
Dĩnh Lạc cầm lấy chân con đặt lên vai mình, không còn biết khống chế là gì mà xỏ xuyên không ngừng, một lần lại một lần đâm vào trong, mỗi một lần đâm vào đều nghe con mình như không hề biết đau đớn là gì vui mừng rên gọi, cổ vũ hắn đừng dừng lại, tiếp tục nữa đi, làm cho cơn kí©ɧ ŧìиɧ càng mạnh, dục hỏa lại được thổi bùng lên.
Thoải mái, cảm giác này căn bản không thể dùng với việc tiến vào cơ thể phụ nữ mà so sánh, mà ánh mắt xinh đẹp ẩn nhẫn của con càng thêm rõ ràng, khiến cho hắn sôi sục từ chân tới đầu.
Quá tuyệt vời, nhất định sẽ khiến con cả đời này là tình yêu duy nhất, Dĩnh Lạc lấy kinh nghiệm kẻ mười bảy tuổi mà quyết định.
Dĩnh Hạ đón nhận từng đợt công kích của cha, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến rơi nước mắt, nhưng mà cậu bừng tỉnh phát hiện, cậu cũng bị xâm chiếm, cậu thích được cướp đoạt, ngẩng đầu dận nhìn cha không ngừng ra vào trong cơ thể mình, cơ thể bị tấn công, nghe thấy cả tiếng nước *** mĩ.
“A… A a a…”
Làm càng rên lớn, chẳng rảnh để băn khoăn có thể bị người bên ngoài hay là mẹ ở cách vách nghe thấy. Mà trên thực tế Diệp Nhược Hà còn chưa có lên lầu, bà ở dưới lầu xem kịch ân oán tình cừu đến chó cũng chảy máu đầu ở dưới nhà.
Dĩnh Lạc đắc ý việc có thể làm cho tình nhân bẽn lẽn phải kêu lên thành tiếng. Vì muốn nghe nhiều hơn, hắn đem tốc độ rong ruổi chậm lại, cầm lấy ngọc hành cũng đồng dạng hưng phấn của con, dùng ngón cái quẩn quanh nơi đầu linh khẩu.
Con không kiềm được tìh tự mà hơi thở trở nên gấp gáp.
“Cha… A uhm… Cha…” Giống như bị sét đánh qua người, cả người liền run rẩy: “A a… Đừng uh… Đừng… Thật sự…”
“Thích không?” Dịch Lạc hỏi.
“…Dạ… Còn, còn muốn…”
Dĩnh Lạc đẩy nhanh tốc độ cùng sức mạnh nơi tay, Dĩnh Hạ cũng không chịu được nữa, khi *** như nước lũ vỡ đê chảy tràn qua eo, cảm giác được nếu cứ như vậy thì sẽ chết, nhưng khi tình triều không ngừng đập vào hạ thể cậu, sóng sau cao hơn sóng trước, càng lúc càng mạnh, cậm ôm lấy cha khóc òa.
“Không được… Không được… Cha…”
Ngọc hành trong tay cha phun trào, trọc dịch trắng ngà dính vào cả hai. Dĩnh Hạ hổn hển thơ, bủn rủn co quắp nằm dính xuống giường.
Dĩnh Lạc cũng bị hình ảnh tình sắc của con làm cho thiếu điều muốn phun máu mũi, hắn khẩn cấp nhịn xuống, rồi lại nhịn không được, bộ phận nam tính thình lình đứt thắng, kiểu gì cũng không khắc chế được, hắn phun toàn bộ dịch thể vào trong mật động tiêu hồn kia.
“Phù!” Quá sung sướиɠ, so với lên thiên đường còn sướиɠ hơn gấp mấy lần, sau đó dựa vào bên người con hưởng thụ cảm giác còn sót lại.
Dĩnh Hạ cũng không có nói gì, cậu không còn khí lực.
Dĩnh Lạc thật sự không muốn rời ra cơ thể này của con, ôm chặt không muốn rời xa, một lát sau hắn hỏi: “Con cha *** đãng quá ha…”
Dĩnh Hạ thở rối loạn, nhỏ giọng giải thích: “Bởi vì… Bởi vì chính là cha…”
Bởi vì thật muốn lấy lòng cha, cướp lại cha, bất cứ chuyện gì cậu cũng đều tình nguyện làm.
Dĩnh Lạc còn chưa nỡ rút thứ bên dưới ra, lại hôn lên đôi môi vừa nói ra những lời ngọt ngào, điều này làm cho hắn có ảo giác như mình và con hòa nhau thành một vòng tròn.