Editor: Á bì
Lúc nào thời gian vui vẻ cũng đặc biệt trôi qua nhanh, mới đó mà bọn họ đã ở lại Phượng Hoàng chơi được mấy ngày rồi, đêm đầu tiên bởi vì mới tới nên cả người đều mệt mỏi không đi ra ngoài chơi được, đêm thứ hai vì ngày thứ ba phải lên trang trại nông thôn chơi nên phải giữ sức, cũng chẳng có đi đâu chơi hết, rồi mấy đêm sau hầu như Nguyễn Trác Hàng không hề bỏ qua cho Tiêu Thỏ, mỗi ngày chỉ cần anh bắt được thời gian thì sẽ lôi kéo Tiêu Thỏ lên giường làm việc, căn bản không giống như người đang đi du lịch, thời gian bọn họ ở trong phòng điều hòa còn nhiều hơn là chạy ra ngoài chơi, Nguyễn Trác Hàng còn rất tự nhiên nói vì ở ngoài quá nóng, sợ Tiêu Thỏ bị rám nắng.
Cứ như vậy cho đến khi chuyến du lịch này kết thúc, hai người Nguyễn Trác Hàng và Tiêu Thỏ cũng không kịp rút thời gian đi xem lửa trại, nghe nói đó là tiết mục đặc sắc nhất ở Phượng Hoàng, cũng may là Tiêu Thỏ không biết.
Nếu như có thể, Nguyễn Trác Hàng hy vọng hai người có thể vô ưu vô lo chơi ở trên đất Phượng Hoàng này, cũng sẽ không có người có thể chia rẽ bọn họ, anh không cần bị bắt rời khỏi Tiêu Thỏ, nhưng cuối cùng cũng phải trở lại với hiện thực rồi, khi ba mẹ từng người gọi điện tới thúc giục anh, Nguyễn Trác Hàng biết rõ đã đến lúc bọn họ cần phải trở về. Trong nhà cũng đã thu dọn xong hết hành lý của anh rồi, chỉ chờ anh xuất hiện là có thể rời khỏi.
Nguyễn Trác Hàng và Tiêu Thỏ ở trên tàu hỏa, Nguyễn Trác Hàng lo lắng Tiêu Thỏ phải leo lên leo xuống, nên anh đã mua hai vé giường nằm, tự nhiên để cho Tiêu Thỏ ngủ ở phía dưới.
Nguyễn Trác Hàng ngủ ở giường trên cứ thò đầu nhìn xuống, nhìn bộ dáng cô đang ngủ yên tĩnh và nhu thuận nằm ở đó, trong lòng cảm thấy rất chua chát.
"Thỏ con..."
Một lúc sau không nghe thấy tiếng đáp lại, cô bé này chắc là mệt quá nên đã ngủ thϊếp đi. Lần này bọn họ đi xe lửa ban đêm về nhà, thời gian xe lửa tới nơi cũng không sai biệt lắm, là 4 giờ sáng.
Nguyễn Trác Hàng đưa Tiêu Thỏ trở về, hai người tìm một khách sạn gần nhà ga để ở lại, vừa vào phòng Tiêu Thỏ liền nhào lên cái giường lớn, trực tiếp đi vào giấc ngủ.
Nguyễn Trác Hàng giúp cô thay giày, lật ngược cô lên giường để cô có thể ngủ thoải mái hơn, chính bản thân anh thì đi vào phòng tắm, vừa tắm xong đi ra thì thấy Tiêu Thỏ đã sớm ngủ sâu rồi.
Đây có thể nói là lần cuối cùng của bọn họ hoặc là lần cuối cùng hai người được ngủ chung giường trong vài năm tiếp theo, Nguyễn Trác Hàng không muốn hai người tự ai ngủ người nấy.
Nguyễn Trác Hàng trèo lên giường, ôm thân thể của Tiêu Thỏ, sau buổi du lịch này, Tiêu Thỏ đã có thói quen được Nguyễn Trác Hàng ôm khi ngủ, cô chưa từng mở mắt, cứ thế cọ vào lòng anh.
Tiêu Thỏ như vậy làm cho lòng của Nguyễn Trác Hàng không thể buông ra, hai cánh tay siết chặt lại, Tiêu Thỏ khó chịu ngâm khẽ ra tiếng.
"Ừm..."
"Thỏ con, tỉnh lại đi."
Tiêu Thỏ không tình nguyện mở mắt ra, nửa mí mắt hạ xuống, "Sao vậy?" Cô hoàn toàn bị vây bởi cơn buồn ngủ.
"Chúng ta nói chuyện đi."
Mặt Tiêu Thỏ nhíu lại, "Ngày mai nói đi, bây giờ để em ngủ có được không?"
Nguyễn Trác Hàng cũng hy vọng ngày mai còn có cơ hội để nói chuyện, ngày kia cũng có thể nói chuyện, nhưng ông trời lại không cho bọn họ nhiều thời gian như vậy, làm sao ông ta có thể làm như vậy chứ!
Nguyễn Trác Hàng vội vàng hôn loạn ở trên trán của Tiêu Thỏ, để biểu đạt sự hoảng sợ của anh. Tiêu Thỏ đẩy ra, "Ừm, bây giờ đừng mà..." Cô cho rằng thú tính của Nguyễn Trác Hàng đã quay trở lại, lại muốn cô, nhưng thật ra không phải như vậy, chỉ là còn lại một ngày cuối cùng, anh chỉ muốn nhìn cô nhiều thêm, nói chuyện với cô nhiều hơn mà thôi.
"Em muốn đi ngủ." Tiêu Thỏ bày ra bộ dáng đáng thương, những lời anh muốn nói đều mắc kẹt lại trong cổ họng, sao anh có thể không biết Tiêu Thỏ mệt như thế nào! Ban ngày đi ra ngoài chơi, dạo phố, ban đêm lại ứng phó với khẩu vị lớn của anh, mấy ngày đi du lịch này đã làm cho cô mệt chết.
"Ngủ đi!"
Nhận được sự đồng ý của Nguyễn Trác Hàng, mí mắt của Tiêu Thỏ run rẩy vài lần rồi hạ xuống, bình tĩnh hít thở đều.
Nguyễn Trác Hàng có chút hâm mộ, thật đúng là một cô bé vô ưu vô lo, nhưng nghĩ lại, chờ thêm hai ngày nữa khi biết được tin tức anh rời khỏi, không biết cô có còn như thế này nữa hay không?
Có phải cô sẽ lấy nước mắt rửa mặt mỗi ngày hay không, hay là thống khổ, hận anh, hay là trách anh không nói lời nào đã bỏ cô ở lại, có phải cho rằng anh bỏ rơi cô, có phải hay không...Chỉ cần nghĩ đến anh không thể ở bên cạnh cô, anh liền nhịn không được suy nghĩ loạn lên, không thể nào kiểm soát được suy nghĩ của bản thân mình.
Anh giống như bị thần kinh vậy, cứ suy nghĩ miên man như vậy, không để cho bản thân mình dễ chịu, hoàn toàn không buông tha cho bản thân của anh.
Nguyễn Trác Hàng mở mắt cho đến khi trời sáng, mà Tiêu Thỏ cũng đã ngủ được vài tiếng, mới mười giờ cô đã bị Nguyễn Trác Hàng kêu dậy, kêu xe trở lại nhà họ Tiêu.
Ở trên xe hai người cũng không nói gì, Tiêu Thỏ hoàn toàn không biết lần gặp tiếp theo của hai người sẽ là năm nào, cho nên cả người chẳng buồn lo gì cả, chỉ yếu mềm dựa lên vai của Nguyễn Trác Hàng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mặc dù Nguyễn Trác Hàng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đến khi tới nhà của Tiêu Thỏ, Nguyễn Trác Hàng nói một tiếng với người tài xế, rồi bảo chú ấy chờ, anh cũng xuống xe theo.
"Thỏ con."
"Sao thế?"
"Về nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé."
"Em biết mà." Tiêu Thỏ vừa nói vừa vặn cổ.
"Vậy em vào đây."
Tiêu Thỏ thấy biểu cảm của Nguyễn Trác Hàng giống như có điều muốn nói với cô rồi lại thôi, không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô cũng chẳng nghĩ nhiều, cho dù cô có nghĩ đi nữa thì chưa chắc đã phát hiện ra được cái gì.
Nghĩ đến cha mẹ một tuần không gặp đang ngồi ở trước cửa chờ cô thì có chút vội vàng muốn vào nhà, nũng nịu với ba mẹ một chút, đi chơi mấy ngày, ba mẹ đều gọi điện cho cô, lo lắng cho cô xảy ra chuyện, cô phải nhanh chóng vào gặp ba mẹ mới được, nói cho họ biết, con gái của bọn họ rất khỏe mạnh, không cần phải lo lắng.
Nguyễn Trác Hàng nhìn bóng lưng xoay người của Tiêu Thỏ, anh lập tức lên tiếng gọi lại.
"Sao vậy anh?"
Nụ cười chua xót nở trên khóe miệng anh, Nguyễn Trác Hàng nói, "Lúc anh không ở bên cạnh em, thì em phải nhớ anh đó."
"Em đương nhiên sẽ nhớ anh mà! Vậy anh cũng phải nhớ em đó..."
Nguyễn Trác Hàng cười nhạt không nói, cuộc sống sau này của anh ngoại trừ tưởng niệm cô ra, thì còn có gì khác nữa sao?
"Em vào thật đây."
Nghe thấy câu nói này của Tiêu Thỏ, Nguyễn Trác Hàng lại mở miệng kêu cô lại.
Tiêu Thỏ cau mày đi đến trước mặt của Nguyễn Trác Hàng, nhìn anh từ trên xuống dưới, "Anh rất kỳ lạ."
Ánh mắt của Nguyễn Trác Hàng lóe lên, bộ dáng có chút bối rối.
Lúc này chú tài xế thò đầu ra kêu lên, "Chàng trai trẻ, cậu có thể nhanh lên chút không, cậu cứ như vậy thì sẽ làm chậm trễ thời gian của tôi đó."
Tiêu Thỏ cũng thúc giục Nguyễn Trác Hàng, "Anh về nhanh đi! Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta ra ngoài ăn."
Bữa cơm ngày mai nhất định là ăn không xong rồi, không biết tới khi nào mới có thể thực hiện nó.
Nguyễn Trác Hàng lôi kéo Tiêu Thỏ, "Anh còn muốn nói một câu cuối cùng."
Tiêu Thỏ cười nhạo anh, "Anh như bà lão vậy, lải nhải không ngừng."
Nguyễn Trác Hàng chẳng để ý nở nụ cười, nếu như đổi lại trước kia, anh cũng không thể nào tin được anh là một người lề mề như vậy, nhưng mà bây giờ lại có thể chứng minh, những chuyện liên quan tới Tiêu Thỏ, anh chính là người như vậy, anh thật hận không được muốn nắm Tiêu Thỏ ở trong tay, không bao giờ buông ra.
"Thỏ con, em nhất định phải nhớ kỹ, anh thật sự rất yêu em, rất rất yêu em, bất kể anh ở nơi nào đi nữa, anh sẽ vẫn mãi luôn nhớ em, nếu như có một ngày anh rời khỏi em thì đó cũng là chuyện bất đắc dĩ, em phải thông cảm cho anh."
"Ừ, em biết rồi." Tiêu Thỏ thẹn thùng cúi đầu thấp xuống, gật nhẹ hai lần, cũng chẳng nghĩ quá nhiều, bởi vì bác tài xế đang ở ngay bên cạnh, có thể nghe được đoạn nói chuyện này của bọn họ, mà bác tài xế không những nghe mà còn phát ra từng trận cười, nên làm cho Tiêu Thỏ thẹn thùng, cứ không nghĩ ra được cái gì khác.
"Vào đi! Chắc ba mẹ em cũng nóng ruột rồi đấy!"
"Được."
Chờ đến khi Tiêu Thỏ xách hành lý nhỏ đi về nhà, đóng cổng lại, Nguyễn Trác Hàng mới lên xe rời khỏi. Bác tài xế còn trêu ghẹo, "Tuổi trẻ thật là tốt, cả ngày chỉ yêu và yêu."
Nguyễn Trác Hàng một mình nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không có ý muốn trả lời.
Bác tài xế cũng là người nhiệt tình, cũng không quản thái độ của người ta, còn nói, "Chàng trai trẻ, những lời vừa nãy cậu mới nói là có ý gì thế, không phải là cậu thật sự sẽ bỏ rơi cô bé đấy chứ?"
Lúc này Nguyễn Trác Hàng mới hoàn hồn, "Cô ấy chính là niềm khao khát cả đời của cháu, là một người rất tốt đẹp cần được cháu cẩn thận bảo vệ, làm sao cháu có thể buông tay được cơ chứ, làm sao có thể buông tay được."
Bác tài xế còn cười ngây ngô một tiếng, cũng không nói tiếp.
Nguyễn Trác Hàng nói, "Nhưng cháu phải rời khỏi đây, tối hôm nay phải đi rồi, cháu lại không dám nói với cô ấy, cũng không dám bảo cô ấy chờ cháu, cháu không muốn rời đi, thật sự không muốn rời đi, nhưng hiện thực không cho cháu có cơ hội lựa chọn." Giống như mẹ anh đã nói, anh thật sự không thể nhẫn tâm để cho ba mẹ anh phải ra nước ngoài một mình, ở nơi đất khách quê người sẽ không bao giờ giống như ở trên chính đất nước của mình, cho dù có tiền bạc đầy đủ, nhưng ít nhiều sẽ không có cảm giác an toàn, anh không muốn ba mẹ anh đã một bó tuổi mà còn cô đơn ở bên ngoài, cho nên cái cửa ải khó khăn này, anh nhất định phải vượt qua cùng ba mẹ, anh nhất định phải làm một người con tận hiếu và có trách nhiệm với họ.
Khi Nguyễn Trác Hàng về nhà thì đã thấy ba mẹ ngồi ở ngoài sảnh, nhìn thấy anh đi vào thì cả hai người cùng nhau thở phào ra, nhưng đồng thời cũng bắt đầu nghiêm mặt trách mắng anh.
Sau khi mắng anh một trận, mẹ nói, "Mẹ chỉ giúp con cầm theo hai bộ quần áo để tắm thay thôi, con xem còn thiếu thứ gì nữa không? Nếu còn thiếu hay không có thứ gì thì chờ qua bên kia mua cũng được."
Nguyễn Trác Hàng gật đầu, anh cũng sẽ không mang theo quá nhiều đồ, dù sao giờ nhà họ cũng là chạy nạn ra nước ngoài, mang theo mấy thứ linh tinh thì quá bất tiện. Nhưng những đồ vật liên quan tới Tiêu Thỏ, thì anh chắc chắn sẽ không bỏ lại, những thứ đó nhất định phải mang theo.
Ở bên này Nguyễn Trác Hàng cảm thấy thương cảm vì đêm nay sẽ rời khỏi đây, ở bên kia Tiêu Thỏ lại đang hưởng thụ không khí ấm áp của gia đình, mở máy tính được đặt ở trên bàn dài ra, cùng nhìn lại những tấm ảnh được chụp bằng máy ảnh của Nguyễn Trác Hàng với ba mẹ, tất cả những hình ảnh đều rất vui vẻ, Tiêu Thỏ cũng chẳng phát hiện ra chuyện kỳ lạ gì, ngay cả sự lo lắng từ mắt ba cô, cô cũng chẳng chú ý tới, chỉ lo cầm chuột chỉnh hình ảnh, có thể thấy rõ cô thật sự chơi rất vui trong chuyến du lịch này.