Edit: Hoạt Đồng
Thấy anh như vậy, Tiêu Thỏ tâm tình vui vẻ trêu ghẹo một câu: “Anh thế này thật giống một con quỷ háo sắc.”
Động tác của Nguyễn Trác Hàng đột nhiên dừng lại, mặt mày nghiêm túc nhìn cô, “Cả đời này cũng chỉ có em mới có thể nhìn thấy bộ dạng này của anh.”
Trái tim Tiêu Thỏ hơi hơi thắt lại, rung động không ngừng đập liên hồi. Cô nghiêng người chủ động hôn anh, “Em không có ý khác đâu. Chỉ là nhìn thấy anh như vậy, trong lòng em sẽ rất, rất ngọt ngào. Em thích anh đối với em như vậy.”
Khóe môi Nguyễn Trác Hàng cong lên một nụ cười, anh còn không hiểu Tiêu Thỏ sao. Vẻ mặt anh đột nhiên biến đổi như vậy, chỉ là không hy vọng cô nghĩ anh là một thằng đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Mà cho dù anh có suy nghĩ bằng nửa thân dưới đi chăng nữa, thì đối tượng cũng chỉ có mình cô mà thôi.
Đối với người con gái khác, anh vĩnh viễn không thể lộ ra bộ dạng háo sắc thế này. Từ ngày có được cô đến nay, anh đã nhận định cô, chuyện này sẽ không thể thay đổi được. Chỉ mong cô nhóc đơn thuần này có thể hiểu như vậy là tốt rồi.
“Đừng tức giận mà, chúng ta làm đi.”
Tiêu Thỏ thấy vẻ mặt anh nắng mưa thất thường, có chút lo lắng mà chủ động mở miệng.
“Khờ, không cần sợ anh!” Tuy rằng Tiêu Thỏ đã nói lời mà anh không thích nghe, nhưng nhìn thấy sự hoảng loạn dưới đáy mắt cô, anh lại đau lòng.
“Trác Hàng”
“Đừng nói chuyện.” Thời gian quý giá, anh không muốn lãng phí thời gian để đôi co, tránh đến lúc sẽ bị cô làm tức chết.
Đương vào lúc hai đôi môi kề cận gắn bó, hương vị của anh đã mạnh mẽ xông vào khoang miệng cô. Bàn tay lớn của Nguyễn Trác Hàng giữ lấy ót Tiêu Thỏ, để đôi môi hai người càng thêm chặt chẽ giữ lấy nhau.
Lời Tiêu Thỏ còn chưa nói xong, đã cảm nhận được chiếc lưỡi nóng rực của anh vươn ra, liếʍ nhè nhẹ, phác họa cánh môi cô. Dưới sự thân mật mờ ám mềm mại ẩm ướt, một luồng nhiệt không biết tên đã dâng lên trong lòng, thấm sâu vào tứ chi và xương cốt.
Cảm giác toàn thân nóng rực khiến cô vô lực nỉ non. Cô đảo mắt nhìn sang hướng khác, trực tiếp muốn chạy trốn. Cảm giác lần này còn mãnh liệt hơn cả hai lần trước. Có lẽ là bởi vì bây giờ không phải ở nơi công cộng, không cần lo lắng bị người ta nhìn trộm.
“Trác Hàng…” Tiêu Thỏ thầm gọi tên anh qua khe miệng, bởi vì cảm nhận được tìиɧ ɖu͙© mà anh mang đến, mà cũng cảm nhận được sự bối rối.
Chăm chú nhìn vẻ mặt e lệ đến đáng thương của cô, đôi đồng tử thâm thúy của Nguyễn Trác Hàng tối sầm lại, không kìm lòng được cúi đầu xuống. Anh hôn thật sâu lên cánh môi mềm mê người của cô. Hương vị của cô đúng là ngọt ngào như vậy, mà thậm chí còn ngọt hơn cả lúc trước.
Vào lúc anh lại hôn, liếʍ cắn, cọ xát thêm lần nữa, Tiêu Thỏ nhận thấy lá phổi đã thiếu dưỡng khí, dường như rất nhanh thôi sẽ không thể thở nổi nữa.
Bỗng, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ.
Thì ra hôn có thể gϊếŧ chết người nha.
Thì ra, Nguyễn Trác Hàng thật sự tức giận rồi, cho nên mới dùng cách này để ăn hϊếp cô.
Đương lúc cô bị hôn đến ngẩn ngơ, Nguyễn Trác Hàng đột nhiên tách môi ra, kết thúc một nụ hôn dài.
“Cho anh.” Anh không thể chịu nổi, thấp giọng nói.
Làn da trắng sứ vô cùng mịn màng kia, khiến anh không thể nhịn nổi mà lại thơm lại hôn, bịn rịn lưu luyến ở trong đó, không nỡ rời ra.
Cảm nhận được đôi môi của anh đang dán ở cần cổ, hõm vai, như gặm như cắn, cả người cô liền tê dại, không ngừng rụt vai, căn cản sự trả thù của anh.
“Em… em sẽ không nói những lời như vậy nữa, anh đừng gϊếŧ em…”
Nghe được giọng nói yêu kiều, vô cùng đáng yêu của cô, Nguyễn Trác Hàng khó lòng nhịn được mà bật cười.
Cô hình như rất sợ nhột, trên làn da trắng nõn vì những cái hôn của anh mà đã hiện lên màu hoa đào nhàn nhạt và những vết hôn vương vãi.
“Yêu em còn chưa kịp, sao anh có thể nỡ làm tổn thương em.” Anh ngừng hôn mυ'ŧ, vùi đầu vào hõm vai xinh xắn, tham lam hít ngửi hương vị nhàn nhạt trên người cô, cười nói.
Cô coi anh là kẻ biếи ŧɦái vô địch sao? Yêu cô, yêu đến nỗi muốn gϊếŧ chết cô?
Hai tròng mắt Tiêu Thỏ bỗng nhiên trừng lớn, không dám tin tưởng. Cảm giác hít thở không thông vừa rồi, thì ra chỉ là yêu cô thôi sao.
Vào lúc cô hết sức ngỡ ngàng, cánh tay của Nguyễn Trác Hàng đã xiết lấy cô càng chặt, giống như hòa thành một thể. Sức lực mạnh mẽ của anh, khiến cô phải thốt lên, “Đau…”
Tiêu Thỏ có chút trách cứ nhìn Nguyễn Trác Hàng. Như vậy còn không phải là muốn tổn thương cô sao, đau muốn chết à.
Có điều lời này cô còn chưa kịp nói ra, thì anh đã lại vùi đầu xuống hôn cô rồi.
Khác với nụ hôn ban nãy. Nụ hôn này càng dũng mãnh, dữ dội hơn.
Chiếc lưỡi đầy sinh lực của anh cường thế thân mật lẻn vào trong miệng cô, bá đạo suồng sã cuốn lấy chiếc lưỡi thơm, cướp đoạt tất thảy ngọt ngào thuộc về cô. Miệng mũi đều là hơi thở của anh, Tiêu Thỏ không thể chịu nổi nụ hôn bá đạo nóng bỏng của anh mà run rẩy, dường như đã sắp ngạt thở rồi.
“Trác Hàng, em không thở được.” Môi bị anh ngậm trong miệng, trong hơi thở hổn hển, lời nói thoát ra đã méo mó không thôi.
“Chính là phải như vậy.”
Khinh bạc cái miệng nhỏ của cô đủ rồi, bàn tay to của anh lại phủ lên bộ ngực trắng nõn no tròn khiến anh nhớ mãi không quên kia. Ngay vào lúc bàn tay thô dày của anh chạm vào, Tiêu Thỏ lại run lên từng hồi, toàn thân sợ hãi mà cứng ngắc. Giống như có chút chờ đợi mà ngay cả cô cũng không biết.
Nhìn chăm chú vào đôi môi bị anh hôn đến bóng loáng hồng nhuận, anh tham luyến thứ nở nang mềm mịt trong tay, tăng thêm chút lực xoa nắn.
“Trác Hàng, nhẹ chút.” Anh hôm nay rất không dịu dàng, ánh mắt cũng rất ngang ngược, hại cô vừa sợ vừa xấu hổ, thẹn thùng đến mức muốn rơi lệ.
“Đừng sợ, cho dù có làm tổn thương cả thế giới, thì anh cũng sẽ không làm tổn thương em.” Anh thỏa thích thầm thì cám dỗ bên tai cô, nói những lời ngon tiếng ngọt.
“Vâng, em tin anh.” Tiêu Thỏ không ngừng nhúc nhích cơ thể, cái hiểu cái không mà trả lời. Dù sao trong suy nghĩ của cô hiện giờ, trừ ba mẹ ra thì Nguyễn Trác Hàng là người đối xử với cô tốt nhất. À không, anh còn đối với cô tốt hơn cả ba mẹ.
Tiêu Thỏ đã sớm bị lột trần như nhộng, nói chuyện vào lúc thân thể trần trụi như vậy khiến cô vừa sợ vừa hoảng vừa thẹn. Thật muốn tìm một nơi vào đấy để trốn đi, khiến anh không thể nhìn thấy.
“Nhanh chút đi!”
“Thỏ con của anh quả là nôn nóng.”
Nguyễn Trác Hàng biết rõ cô đang xấu hổ, nhưng vẫn cố ý đùa với cô, giống như để sự căng thẳng của cô được thả lỏng. Từng cái hôn nóng bỏng rơi xuống vầng trán trắng bóng, chóp mũi thanh tú, cũng với mỗi một nơi mềm mại trên cơ thể.
Dưới sự vỗ về, kɧıêυ ҡɧí©ɧ dịu dàng như thế, Tiêu Thỏ trong cơn ý loạn tình mê đã động tình rồi. Hai chân chủ động cọ sát, không ngừng ra ám hiệu cho anh.
Nhận thấy thân thể của cô đã ướŧ áŧ, Nguyễn Trác Hàng nghiêng người chen vào giữa hai chân cô. Vào lúc cô cảm nhận được thứ rắn chắc nóng rực thân mật áp lên thì cô đã không còn sức phản kháng. Trong mắt và trong lòng đều tràn ngập hình bóng anh.
“Chậm một chút!” Cô nức nở nhẹ giọng nói, bởi vì động tình mà lệ đã thấm đẫm hai hàng lông mi cong vυ't, cánh tay thon bám lấy cần cổ anh, hơi hơi chống cự lại.
“Ngoan! Lần này sẽ không đau nữa.” Anh cúi đầu hôn lên khóe mắt đẫm lệ của cô. Kìm nén lại du͙© vọиɠ, giữ lấy thân thể cô, đợi cô thích ứng với sự tồn tại của anh.
“Còn nhớ tối qua không?”
Giọng nói dịu dàng của anh lúc này rất nhanh đã trấn an cô.
Đợi cô thích ứng rồi, anh mới ưỡn thắt lưng, chậm rãi di chuyển, chôn thật sâu vào trong nơi mềm mại.
Dưới động tác chậm rãi, ôn hòa lặp đi lặp lại, cô đã dần dần trầm mê. Cả người nóng đến mức dường như sắp hòa tan trong cơn động tình.
Mười ngón tay gắt gao bấu víu lấy bờ vai rộng. Tiêu Thỏ rơi vào trong hoan tình vui sướиɠ, phát ra những âm thanh rêи ɾỉ khó lòng kìm được.
Xong việc, cô nói: “Về sau chúng ta đều làm ở trên giường.”
“Được.”
Đây là lời nói Nguyễn Trác Hàng cực kỳ thích nghe.
Cô nhăn nhăn mũi, thật thà nói: “Lần này thích hơn hai lần trước.”
“Về sau sẽ càng thích hơn!” Nguyễn Trác Hàng mỉm cười nói với cô. Đợi đến lúc thời gian hai người ở chung với nhau càng lâu, càng ăn ý, thì bọn họ sẽ càng cảm nhận được sự khoái hoạt.
“Thỏ con, việc này chỉ có thể làm với anh, biết chưa?”
Sắc mặt Tiêu Thỏ khốn quẫn, tức giận vung nắm tay đấm lên người anh, nói: “Anh nói cái gì thế hả?” Tuy rằng cô không hiểu sự đời, những việc hiểu được còn chưa nhiều, nhưng chuyện này thì cô hiểu, hiểu lắm ấy.
Nguyễn Trác Hàng bắt lấy nắm tay của cô, mỉm cười nhìn cô trút hết tất cả bất mãn. Anh nhìn đồng hồ, phát hiện vẫn còn nửa tiếng nữa, bèn dịu dàng nói với cô: “Nghỉ ngơi một lát rồi anh liền phải đến trường học. Buổi chiều em cứ ngủ ở đây, sau khi tan học anh sẽ đến đón em.”
Tiêu Thỏ nhíu mày không đồng ý.
Cô còn chưa ngốc đến mức quên mất buổi tối bọn họ còn có hẹn. Đã nói phải giúp Sài Thiếu Kiệt học thêm, nếu như bị người ta biết buổi trưa bọn họ ở đây thuê phòng, vậy sau này cô còn dạy học sinh thế nào đây.
Cô thật ra không biết, chuyện tối hôm qua, những người chỉ cần có mắt để ý hành động của bọn họ đều sẽ nhìn ra được manh mối. Chỉ có cô ngốc nghếch mới cho rằng có thể giấu diếm, không ai biết được.
Hai người tiếp tục thương lượng. Sau khi trung hòa ý kiến, Tiêu Thỏ ở đây nghỉ ngơi đến năm giờ, sau đó lại bắt xe về trường tìm bọn họ.
Nguyễn Trác Hàng ôm Tiêu Thỏ nghỉ ngơi một lát, rồi bịn rịn không nỡ mà rời giường.
Tiêu Thỏ quấn ga giường trắng tinh ngồi dậy, lộ ra bờ vai xinh đẹp. Nhìn anh mặc quần áo, mới nhớ ra chưa nói với anh một câu, “Em sẽ ngoan, sẽ chú ý. Không thể người ta chạm vào em.”
Không chỉ Tiêu Thỏ tin tưởng bản thân sẽ không chủ động hiến thân cho người khác chạm vào, Nguyễn Trác Hàng đối với chuyện này cũng cực kỳ tin tưởng không nghi ngờ. Mà anh lo lắng cô không thể chịu được trước sự cám dỗ của người khác, bị người ta lừa đi mất.
Nghe thấy lời cam đoan của Tiêu Thỏ, tâm tư của Nguyễn Trác Hàng rối tung rối mù, một lúc lâu vẫn không thể tìm ra được trọng điểm, chỉ có thể cứ nhìn cô như vậy, hận không thể thu nhỏ cô lại, cả ngày nhét vào trong túi, hoặc một ngụm nuốt trôi luôn.
Tiêu Thỏ nói: “Mau đi học đi!” Thật, lời cô nói là thật, nhưng vì sao anh lại dùng ánh mắt kia nhìn cô, rõ ràng là anh vừa rồi đã ăn cô rồi mà.
Nguyễn Trác Hàng nở nụ cười xấu xa: “Em như vậy sẽ khiến anh muốn đè em xuống lần nữa đó.”
“Em ngủ đây!” Mặt Tiêu Thỏ đỏ ửng, vội vã nằm xuống kéo chăn lên che kín đầu.
Nguyễn Trác Hàng cúi đầu cười, nhìn hàng loạt các động tác của cô. Sau khi chỉnh trang lại quần áo mới đến bên giường, kéo chăn ra đặt lên môi cô một nụ hôn, “Khờ, đừng làm bản thân ngột thở.”
“Mau đi học! Đi mau đi mau, không được đến muộn.”
Tiêu Thỏ đẩy Nguyễn Trác Hàng, không để anh nói hoặc làm mấy động tác ám muội nữa, nếu không mặt của cô sẽ phát bỏng mất.
“Vâng vâng vâng, anh đi giờ đây.”
Nguyễn Trác Hàng có thể nói là đã bị cô đẩy ra khỏi phòng. Nhìn cửa phòng, bây giờ người đang ngủ bên trong là cô gái kiếp này anh yêu nhất. Nếu đã lựa chọn một cô gái ngây thơ như thế làm tri kỷ kiếp này, vậy thì anh chỉ có thể thừa nhận, mình phải nỗ lực hơn, động não nhiều hơn một chút, lúc nào cũng phải ở bên cạnh để bảo vệ cô, không để những người khác thừa nước đυ.c thả câu.
Nói chung là, anh cam tâm làm vậy.