Tự Mình Nuôi Sói

Chương 2

Edit: Hoạt Đồng

Tiêu Thỏ ôm đề thi bước phòng học, đưa lại cho lớp phó học tập Lê Hân. Chờ đến lúc phát đề xong, Tiêu Thỏ nhìn đồng hồ trong di động, nhẩm tính thời gian, mười phút nữa hết tiết này, cộng thêm mười phút nghỉ giải lao, lại thêm bốn mươi lăm phút của tiết sau nữa, tổng cộng sáu mươi lăm phút phút, hỏi: “Sáu mươi lăm phút có đủ không?”

Đề thi của Tiêu Thỏ có một trăm câu đấy.

“Cô giáo đừng xem thường bọn em như thế chứ.”

Tiêu Thỏ mỉm cười gật đầu, bắt chước giống giáo viên trong TV, đi tới đi lui trong lớp học, cái này gọi là ‘Giám thị’.

Tiêu Thược Nhi bực dọc quăng cây bút đi, ngẩng đầu khó chịu nói với Tiêu Thỏ: “Cô à, cô có thể đừng đi qua đi lại, làm ảnh hưởng bọn em làm bài được không?”

“Xin… xin lỗi.”

Tiêu Thỏ cúi đầu nói xong, liền mau chóng bước tới bên cạnh cửa ra vào, đứng một chỗ không dám ho he, thì ra những gì diễn trong TV không phải cái nào cũng là thật, học sinh ngoài đời lại không thích cô giáo đi tới đi lui đấy.

Lời trách cứ của Tiêu Thược Nhi cũng chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi, rất nhanh liền trôi qua, sự tập trung của học trò vẫn nằm trên bài thi, nhưng mà chỉ mới qua hơn hai mươi phút, các học sinh đã bắt đầu rục rịch nộp bài, học trò đầu tiên làm xong, chính là cô bé ban đầu thúc giục Tiêu Thỏ đi lấy bài thi- Ôn Hiểu Song.

Các câu hỏi đều là do chính tay Tiêu Thỏ đặt ra, đáp án đều nhớ kỹ trong đầu, cho nên chấm bài cũng cực kỳ nhanh, mắt nhìn một lượt bài thi, có chút không thể tin được mượn Nguyễn Trác Hàng một cây bút, tỉ mỉ chấm thật kỹ từng câu từng câu, lại phát hiện tất cả đều đúng, cho dù là từ vựng hay ngữ pháp, tất cả đều được dùng vô cùng chính xác.

Sau khi trả lại bài thi cho Ôn Hiểu Song, Tiêu Thỏ lại tiếp tục an vị bên xó cửa, khen ngợi cô bé: “Em thật giỏi, vậy mà không sai nấy một câu.”

Nói xong liền nở nụ cười thật ngọt ngào, rồi lại bắt đầu chấm một bài khác, một trăm câu hỏi chỉ trong thời gian sáu mươi lăm phút, nhưng mà bọn họ lại chỉ dùng một nửa thời gian liền nộp bài thi rồi, hơn nữa trong đề thi còn có một vài câu hỏi mà Tiêu Thỏ cảm thấy cực kỳ khó nữa, học sinh ở đây là cái gì thế này, càng bất ngờ hơn nữa là sau khi chấm bài xong, lại phát hiện xác suất chính xác là chín mươi trên một trăm, chỉ là trong lớp vẫn có một vài trường hợp đặc biệt, ví dụ như Nguyễn Trác Hàng và Sài Thiếu Kiệt.

Điểm của Sài Thiếu Kiệt chỉ trong phạm vi hàng đơn vị, còn của Nguyễn Trác Hàng lại thiếu một điểm nữa mới đạt tiêu chuẩn*.

*Ở Trung Quốc, cứ 100 điểm thì phải đạt 60 điểm mới đủ tiêu chuẩn. Trong trường hợp này, bạn Hàng đạt 59 điểm =))

Xem nhiều bài thành tích cao, đến lúc xem đến hai thành tích ‘đặc biệt’ này, Tiêu Thỏ thật ra có chút bất ngờ , nhưng thế cũng tốt, nếu không có những học trò kém Tiếng Anh như vậy thì cũng không biết để cô làm giáo viên Tiếng Anh có tác dụng gì không nữa.

Tiêu Thỏ chấm xong bài liền trả lại cho các học sinh, vô cùng vui vẻ nói với bọn họ, “Cô rất vui, không ngờ thành tích của các em lại tốt đến thế.”

Các học sinh bên dưới bục giảng tất cả đều lặng thing, lớp bọn họ nổi tiếng với cái tên ‘Lớp học quái vật’, thành tích tốt một cách khủng bố, những câu khen ngợi đối với bọn họ đã trở thành thói quen từ lâu rồi.

Nhưng câu nói tiếp theo của cô giáo mới lại khiến bọn họ có chút ngạc nhiên.

Tiêu Thỏ nói: “Trong lớp ta, ngoài bạn Nguyễn Trác Hàng và Sài Thiếu Kiệt trình độ Tiếng Anh có hơi kém một chút ra thì…”

Tiêu Thỏ còn chưa dứt câu thì Tiêu Thược Nhi đã vội xen ngang, “Cô giáo, cô nói đùa cái gì thế.”

Tiêu Thỏ ngẩn người một lúc, tuy rằng tính tình của cô rất hiền, nhưng cũng không phải không biết tức giận đâu, Tiêu Thược Nhi hết lần này đến lần khác quá đáng với cô, cô cũng có chút không vui , “Tiêu Thược Nhi, đây chính là thái độ của em đối với giáo viên sao?”

“Xì…” Tiêu Thược Nhi cười lạnh một tiếng, không thèm để ý tới sắc mặt biến đổi của Tiêu Thỏ.

Ngược lại, Nguyễn Trác Hàng lại đột nhiên cất tiếng: “Cô giáo.”

“Sao thế?”

“Học lực của em có chút chênh lệch, môn nào thành tích của em cũng rất tốt, riêng chỉ có Tiếng Anh là mãi không tiến bộ được, thật ra ấy, em trước đây đạt điểm cao môn Tiếng Anh, đều là đi chép bài bạn đó.”

Tiêu Thược Nhi ngoẹo đầu quay sang nói với Nguyễn Trác Hàng bên cạnh, “Đừng chém gió đi, có ai lần nào chép bài cũng đạt điểm tuyệt đối không?”

Nguyễn Trác Hàng cũng nghiêng đầu nói một câu bình thản với Tiêu Thược Nhi, “Bạn học à, bạn nghĩ nhiều quá rồi.”

Tiêu Thỏ ngây ngô nói: “Học lực chênh lệch là không tốt đâu.”

Nguyễn Trác Hàng nở nụ cười tràn đầy gió phơi phới nói với Tiêu Thỏ, “Đạo lý này em đương nhiên hiểu được, cho nên vẫn hy vọng cô giáo có thể giúp đỡ một chút.”

“Giúp thế nào?”

Tiêu tiểu bạch Thỏ không chút cảnh giác liền rơi vào bẫy của Nguyễn Trác Hàng.

Nguyễn Trác Hàng sụt sịt mũi, ánh mắt thơ ngây đáng thương nói: “Em hy vọng cô giáo có thể dạy kèm cho em.”

“À, dậy kèm à.” Tiêu Thỏ có chút khó xử, dạy kèm đồng nghĩa với việc sẽ về nhà muộn, mà về nhà muộn đồng nghĩa với việc ba mẹ sẽ lo lắng mà cằn nhằn với cô, rồi nhất định sẽ cấm cô đi làm, ba mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.

Tìm một lý do sứt sứt vẹo vẹo nói, “Nhưng mà, nhưng mà hiện tại hình như không được phép học thêm sau giờ học đó.”

“Cô giáo đã từng gặp học sinh lớp mười hai nào không đi học thêm chưa?”

Nghĩ lại cũng đúng, dù sao cũng là học sinh lớp mười hai rồi, không gì quan trọng hơn kỳ thi đại học đâu.

Nguyễn Trác Hàng lại nói, “Cô giáo là đang lo đến chuyện phí dạy kèm sao?”

Học trò nói ra như vậy, khiến Tiêu Thỏ giật mình hoảng hốt, vội vàng tỏ thái độ nói: “Không cần, không cần. Cô đâu có thiếu tiền.” Lại có chút ủy khuất nói: “Thôi được, chúng ta khi nào thì bắt đầu?”

“Ngay sau khi tan học hôm nay đi, cô giáo chắc hẳn cũng rảnh rỗi phải không?”

Lời nói của Nguyễn Trác Hàng, căn bản chính là không cho cô có cơ hội từ chối.

“Ơ, được.” Nghĩ nghĩ lại nói: “Vậy chúng ta tới cửa hàng McDonald học, thấy sao?” Nơi đó Tiêu Thỏ vẫn chưa từng tới, trước đây mỗi lần nhìn thấy quảng cáo trên TV, đều muốn được nếm thử,nhưng mà ba mẹ lại không đồng ý, nói là không dĩnh dưỡng, không vệ sinh, nhiều lắm cũng chỉ bảo người giúp việc trong nhà bắt chước các món ăn ở đó mà làm cho cô ăn thôi.

Nguyễn Trác Hàng khóe miệng co quắp, cứng ngắc nói: “Dạ được.”

Tiêu Thỏ nở nụ cười ngọt ngào, sau đó lại nói với Sài Thiếu Kiệt ngồi ở dãy bàn cuối: “Bạn học Sài Thiếu Kiệt sau khi tan trường, có muốn cùng học thêm không.”

“Không có hứng thú.” Sài Thiếu Kiệt nằm bò trên bàn, đầu cũng không thèm ngẩng lên mà trả lời.

“Nhưng mà thành tích của em…”

“Cô giáo, bạn học Sài nếu đã không có hứng thú, cũng đừng nên miễn cưỡng bạn ấy.”

“Ây…”

Tiêu Thỏ không tình nguyện ngậm miệng, sao cô cứ cảm thấy nụ cười của Nguyễn Trác Hàng có gì đấy rất kỳ lạ.

Tiếng chuông tan học vang lên, Tiêu Thỏ vừa thu dọn đề thi trên bàn vừa nói với Nguyễn Trác Hàng: “Vậy lát nữa cô đến cổng trường đợi em nha.” Cô phải nhân lúc này để gọi điện về nhà, phải dỗ ngọt mẹ một chút, hơn nữa còn phải đi đuổi cổ chú tài xế đến đón cô nữa, ây, thật bận rộn mà, phải nhanh lên mới được.

“Dạ được.”

Tiêu Thỏ sau khi ra khỏi lớp, các nam sinh đều túm tụm lại bên cạnh Nguyễn Trác Hàng, trêu ghẹo nói: “Trác Hàng, cậu dụng ý bất lương nha.”

Nguyễn Trác Hàng vẫn như cũ cười cười.

Tiêu Thược Nhi trưng ra gương mặt xinh đẹp, đằng đằng tức giận nói: “Nguyễn Trác Hàng, cậu thật quá đáng.” Buổi sáng vẫn còn mập mập mờ mờ với cô, buổi chiều vừa có cô giáo Tiếng Anh mới đến, cậu ta liền thay đổi ba trăm sáu mươi độ.

“Thành tích Tiếng Anh của tớ vốn không tốt mà.”

Nguyễn Trác Hàng trợn mắt nói dối, tất cả các giáo viên trong trường cấp ba thực nghiệm ‘Dục Tài*’, ngoài Tiêu Thỏ ra, ai chẳng biết lớp mười hai thực nghiệm, nam có Nguyễn Trác Hàng, nữ có Ôn Hiểu Song, hai người họ chính là niềm tự hào của ‘Dục Tài’, làm gì có kỳ thi nào mà bọn họ không đạt điểm tuyệt đối chứ. Một học trò như vậy, đã là trăm năm khó gặp, huống chi một lần gặp cả hai người, họa chăng cũng chỉ có Tiêu Thỏ mới có thể mắc mưu.

*Dục Tài: (Tên trường): Bồi dưỡng nhân tài.

Nguyễn Trác Hàng thu dọc sách vở, quay sang nói với các bạn học: “Tớ đi trước đây, cô giáo vẫn còn đang đợi tớ.”

Mấy nam sinh nhìn theo bóng dáng của Nguyễn Trác Hàng, cợt nhả: “Trác Hàng chắc chắn muốn theo đuổi cô giáo đây.”

Tiêu Thược Nhi nghe vậy, sắc mặt u ám, không ai có thể cướp đi đồ của cô, cho dù có là cô giáo Tiêu đi chăng nữa.