Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
"Được, đúng là con trai ta, người đời đều thích nhìn thứ giả dối, vì vài thứ mà không tiếc mất đi thứ càng quan trọng hơn, người như vậy cũng được nghe theo, thì gọi là kẻ ngốc, nói khó nghe chính là ra vẻ đạo mạo. Tống gia chúng ta cũng không cần quá chú ý thứ này, việc này, cha muốn nghe xem con có tính toán gì."
Tống Trường Khanh nói: "Cha, Chu địa chủ con cũng hiểu biết qua, trong nhà sản nghiệp tổ tiên cũng nhiều, chỉ là có nhiều người Vương gia thôn đều thuê đất của nhà hắn. Hiện tại nói không cho người ta thuê thì sẽ không làm cho người ta thuê, cái này đối với Chu địa chủ chẳng lẽ là chuyện tốt?
Hơn nữa gần đây Chu địa chủ rời khỏi Vương gia thôn, con nghĩ không ra, hắn sẽ lấy xa bỏ gần, để cho người ở chốn xa đi qua đây thuê đất của hắn sao?
Cho nên mới thả ra tin tức nói như vậy, đơn giản là lợi dụng người dân ở Vương gia thôn tâm tư vội vàng đến bức bách người nhà Phúc nhi đồng ý. Nhưng mà thời gian dài quá, nhà Chu địa chủ cũng sẽ sốt ruột, Chu địa chủ làm địa chủ nhiều năm như vậy, sẽ làm ra loại chuyện ngó lên không thấy tiền này sao?
Cho nên con cảm thấy, việc này, suy cho cùng Chu địa chủ cũng không biết rõ tình huống, nói không chừng là người phía dưới giở trò quỷ.
Con nghe Phúc nhi nói, biểu tỷ kia của nàng chính là gả đến nhà Chu địa chủ, mà cô cô nàng chính là bức bách Phúc nhi gả qua. Cho nên con khẳng định việc này là do biểu tỷ kia để cho bọn hạ nhân làm như thế. Đã như vậy, tình huống thì dễ làm hơn rồi, chỉ cần người có ân với nhà Chu địa chủ nói cho Chu địa chủ, con tin tưởng Chu địa chủ khẳng định sẽ chỉnh đốn gia phong, vấn đề là phải có người nói với Chu địa chủ."
Tống Viễn Chí gật gật đầu, nói: "Con nói không sai, quả nhiên đã trưởng thành, phân tích thực có lý. Cha đã tra xét rồi, một đoạn thời gian trước Chu địa chủ đi Châu phủ, không có ở nhà, đương nhiên hắn không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy. Hơn nữa nhi tức kia bên nhà hắn đã có thai, cha nghĩ, đây là nguyên nhân vì sao chuyện sẽ trở thành thế này. Con trai khác của Chu địa chủ đều còn chưa có sinh oa tử đâu."
"Vậy cha cảm thấy Chu địa chủ có thể bởi vì tôn tử của hắn, mà phối hợp với biểu tỷ Phúc nhi, không cho người Vương gia thôn thuê đất hay không?"
Tống Viễn Chí lắc đầu: "Chu địa chủ người này nhất định sẽ không như vậy, chỉ cần người hơi thông minh một chút thì sẽ biết, như vậy sẽ có hậu quả thế nào. Một người dựa vào đất mà ăn cơm, thật sự áp bức khiến cho người ta không có đường sống, về sau hắn cũng không cần ở bên kia lăn lộn. Cha đã hỏi thăm xong rồi, mấy ngày nay Chu địa chủ sẽ từ Châu phủ trở về, cha đã kêu người nhìn chằm chằm, đến lúc đó chúng ta gặp Chu địa chủ một lần."
"Nói như vậy, trước kia cha đã chú ý tới chuyện này? Vậy cha còn hỏi con."
"Ha ha, cha hỏi con là nhìn xem con có rộng lượng hay không, vẫn tốt, tiểu tử ngươi. Cha thấy cha vẫn nên định ra chuyện cho con và Phúc nhi nhanh chút cho rồi, bằng không lại có người coi trọng Phúc nhi, vậy thì con chỉ có thể hối hận." Tống Viễn Chí cười nói.
Tống Trường Khanh vốn cảm thấy rằng, đính hôn rồi, hai người cũng không thể gặp mặt. Năm nay Phúc nhi cũng mới mười bốn tuổi, đến lúc xuất giá ít nhất phải mười lăm tuổi, ngót nghét hơn một năm không thể gặp mặt, vậy cũng rất khó lường. Từ rất lâu trước kia, đó là lý do hắn quyết định vẫn nên đi cầu hôn trễ chút, ít nhất còn có thể trông thấy mặt nàng. Chỉ là tình thế ép người, còn không phải sao, còn có người không có mắt mơ tưởng tới nàng dâu của hắn, cho nên, chuyện này trước vẫn nên định xuống rồi nói sau, ít nhất đến lúc đó không có ai đánh chủ ý tới Phúc nhi. Tốt, cũng quyết định như vậy đi. Nhưng mà: "Cha, chuyện lần này chúng ta đừng để cho nhà Vương thúc biết, con không muốn bởi vì nhà Vương thúc cảm kích chúng ta mới đáp ứng." Tống Trường Khanh nói, hắn cũng có kiêu ngạo của hắn.
Tống Viễn Chí cười nói: "Được! Chúng ta và Vương thúc con vốn là có giao tình, xảy ra chuyện giúp hỗ trợ nhau, nên."
Triệu Thư Lâm vội vàng muốn rời phủ đi, bị nương hắn Dương thị vội kêu đi qua. Diendanlequydon~ChieuNinh
"Nương, người tìm con có chuyện gì?" Triệu Thư Lâm hỏi.
Dương thị nhìn Triệu Thư Lâm từ trên xuống dưới một lần, nói: "Có phải con đi ra ngoài vì chuyện nha đầu kia hay không?"
Triệu Thư Lâm thở dài một hơi: "Nương, người cũng đã biết?"
Dương thị nói: "Thì ra đúng là thật, nương cầu xin con, con đừng đi."
Triệu Thư Lâm không thể tin được: "Nương, sao người nói như vậy, con và Phúc nhi cũng đã quen biết nhau từ nhỏ, nàng đã còn cứu mạng của con, hiện tại nàng có khó khăn, chẳng lẽ con một chút cũng không quan tâm sao? Con sẽ thành dạng người gì?"
Dương thị nói: "Con nói đều có lý, nhưng mà nương cũng không thể cho con đi, Thư Lâm, con cho là nương không biết tâm tư của con sao? Nương cũng đã đi qua từ thời tuổi trẻ, trước kia, Phúc nhi kia ta cảm thấy cũng không tệ lắm, nhưng mà hiện tại thanh danh của nàng đã không dễ nghe như vậy, Triệu gia ta còn có thể cần người như vậy sao? Nếu đã không cần, vậy phải kiêng dè một chút, tránh cho có tiếng gió gì truyền ra ngoài, đến lúc đó thanh danh của con cũng không dễ nghe."
"Nương, cái này căn bản không phải là lỗi của Phúc nhi, đều là người khác hại nàng." Triệu Thư Lâm phân tích.
"Có đúng hay không, ruồi bọ không bâu trứng không nứt, vì sao người ta nhất định phải dùng loại thủ đoạn này đến bức nàng? Vì sao không bức người khác? Nương không nói cái khác, hiện tại các ngươi cũng lớn, nhưng các ngươi cũng không kiêng dè một chút. Vậy thời điểm các ngươi không ở đó, nàng và nam oa khác có phải cũng giống nhau hay không? Muốn buộc nàng đính hôn chính là biểu ca của nàng đi, là thân thích, nếu không thực coi trọng nàng, có thể làm ra chuyện như vậy, buộc nàng phải gả đi qua sao? Con không nghĩ qua sao?
Nương chỉ có một con trai là con, nương không hy vọng con chịu ủy khuất, Thư Lâm, con nghe nương lần này đi, việc này con cũng không quản được. Nếu con quản, đến lúc đó nước bẩn đều hắt trên người con, nương chịu không nổi con có một chút tổn thương nhỏ nào. Năm đó con bị những người đó bắt đi, nương đã nghĩ, nếu con xảy ra chuyện gì, nương cũng không sống nữa. Từ khi nương gả qua đây, nãi nãi đã không thích nương, tìm mọi cách nhét người cho cha con, trừ con ra nương còn có thể dựa vào ai? Cho nên nương không thể để cho con có sơ xuất gì." Dương thị cũng đi nương nương miếu dâng hương cầu con trai, nhưng mà nhiều năm như vậy cũng cũng chỉ có một mình Triệu Thư Lâm. Chính bởi vì thế này, kế mẫu bà bà làm khó dễ khắp nơi. Hiện tại đuổi được cả nhà đó đi rồi, nàng không muốn oa tử mình lại bị người ta nói lời ong tiếng ve.
"Nương, cho dù là bằng hữu bình thường, người ta gặp nạn chúng ta cũng nên giúp đỡ." Triệu Thư Lâm còn muốn chạy đi lại bị Dương thị bắt lấy: "Nếu con đi ra ngoài, con cũng đừng nhận thức ta đây là nương. Thư Lâm, con có biết hay không, đám người cả nhà Nhị thúc con còn chưa chết tâm, hắn muốn gả khuê nữ đến trong nhà người làm quan. Vạn nhất bị hắn thực hiện được, đến lúc đó thương hộ chúng ta, làm sao có thể đấu nổi hắn? Nói không chừng vất vả mấy năm nay của chúng ta cũng bị hắn cướp đoạt đi rồi. Con làm con trai của cha con, con không thể không suy nghĩ cho hắn, hiện tại con đi, Nhị thúc con còn không phải chụp một cái là trúng sao? Con nên biết rằng. Đến lúc đó đứa bé Vương gia kia nói không chừng còn có thể bị Nhị thúc con lợi dụng, con có biết hay không?"
Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, vị Nhị thúc kia vẫn là chưa từ bỏ ý định, thế nhưng lợi dụng nữ nhi để mưu đồ, đáng tiếc mình không có nữ nhi, cũng không thể gả trong nhà quan lại. Hiện tại ngay cả lão gia cũng có chút khẩn trương, sao Thư Lâm lại còn như vậy đây. Diendanlequydon~ChieuNinh
"Nương, nếu không thì thế này, con không có khả năng làm ra vẻ mặc kệ việc này, con cho thuộc hạ đi giúp đỡ người thấy thế nào? Con không cần ra mặt, như vậy người khác cũng sẽ không nói gì." Triệu Thư Lâm bất đắc dĩ. Nương thế nhưng chết sống cầm lấy mình không buông.
"Như vậy cũng được, vậy con phân phó bọn họ trước mặt của ta, con không thể đi, nương sẽ trông chừng con, nếu con vụиɠ ŧяộʍ ra đi hỗ trợ, hiện tại nương không biết, nhưng mà sau này mà biết, nương sẽ rất khó chịu."
"Nương, người đừng như vậy, thân thể người yếu đuối, con, con nghe lời người còn không được sao?" Triệu Thư Lâm thẳng thở dài, hắn không có khả năng làm ra được chuyện mình mặc kệ nương. Như vậy cũng quá bất hiếu!
Triệu Thư Lâm phân phó người phía dưới đi làm việc, đương nhiên Dương thị ở một bên nghe.
"Nương con không đi, nhưng mà ta bên ngoài còn có chuyện phải làm." Nói chung không thể vẫn ngốc ở nhà được.
"Chuyện bên ngoài có bao nhiêu gấp chứ, quên đi, nhìn xem con, con đã muốn đi ra ngoài thì đi đi, nhưng mà bên cạnh con cũng nên có người hầu hạ, nương để Hoàng Oanh và Đỗ Quyên cho con sai sử, con mang các nàng theo cùng đi ra ngoài." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
"Nương, các nàng là nữ oa!" Triệu Thư Lâm nói.
"Gì mà nữ oa không nữ oa, các nàng là hạ nhân nhà ta, nam nữ có gì khác? Chủ nhân kêu các nàng làm gì thì phải làm đó. Nương đưa cho con, thì con nhận theo đi."
"Nhưng mà nương, con đi ra ngoài, bên người có hai nha đầu đi theo, điều này làm cho ngưới khác nhìn thế nào."
"Cũng chỉ đi theo trong khoảng thời gian này, con yên tâm đi, chờ ta đi tìm vài gã sai vặt rồi, thì thay thế cho các nàng."
Trong khoảng thời gian này, nương vẫn lo lắng mình, Triệu Thư Lâm cảm thấy bất đắc dĩ thật sâu.
Mà Vương lão đầu từ nhà Chu địa chủ trở về, cũng ủ rũ, thì ra Chu địa chủ không ở nhà, hạ nhân nhà kia nói chuyện rất khó nghe, còn kiêu ngạo nói gì mà không gả người đi qua, chính là khinh thường thiếu phu nhân, chính là khinh thường Chu gia. Khi nào thì nhấc lên tới Chu gia rồi hả? Vì sao kêu khinh thường Chu gia?
"Ban đầu vốn tưởng rằng việc này Nhị Nữu hẳn là không đồng ý, ta thấy Nhị Nữu không đồng ý thì không có việc này, thật sự là rất xấu rồi!" Không biết ai nói một câu này.
"Vậy hiện tại phải làm sao hả? Nhị Nữu này, trước kia chúng ta cũng không có lỗi với nàng ta đi, sao lại như vậy chứ?" Đinh thị hỏi.
"Ăn cơm! Không có ăn cơm còn sống sót sao, lão Tam, hôm nay cả nhà ăn cơm ngay tại bên này. Hiện tại nếu đã như vậy, chúng ta như thế nào cũng phải lấp đầy bụng, mới có khí lực nghĩ biện pháp. Đều đừng mang cái mặt tang, không phải đã nói sao, thật sự không có cách nào nữa, thì chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, lão già ta còn không sợ, các ngươi một đám tuổi trẻ thì sợ cái gì?"
"Đúng vậy, các ngươi đều hăng hái lên cho ta, thật sự không được, chúng ta sẽ đi qua chỗ cữu cữu các ngươi bên kia, tốt xấu gì bên kia hắn cũng có nhân mạch quen thuộc, đi cũng không bị bắt nạt!" Triệu thị một câu nhắc nhở mọi người, đúng vậy, cùng lắm thì còn có một núi dựa vào, ăn cơm, ăn cơm!
Vương Phúc Nhi nghe nói Chu địa chủ không có ở nhà, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra việc này thật sự giống như mình đoán. Nàng hỏi Tiểu Bảo một việc, trong lòng lại yên tâm không ít.
"Tam tỷ, tỷ cứ yên tâm đặt tim vào trong bụng đi thôi, Trường Khanh ca không có ngốc như vậy, đệ tin tưởng hắn có thể làm tốt chuyện này." Vương Tiểu Bảo lặng lẽ nói với Vương Phúc Nhi.
Chính là việc này xong rồi sẽ thiếu nhân tình, phỏng chừng lấy tính tình mấy người Tống thúc thúc, nhất định là làm chuyện tốt không lưu danh.
Hoàn toàn cho rằng chuyện sẽ càng ngày càng phức tạp, chỉ là ai ngờ đến, qua không lâu, người Vương gia thôn thế nhưng được thuê đất. Có vài người ngượng ngùng, đi qua xin lỗi đám người Vương Đồng Tỏa, Vương Đồng Tỏa và Thích thị đều thản nhiên.
Cuối cùng sau khi nghe ngóng, thì ra một đoạn thời gian trước Chu địa chủ không ở nhà, hiện tại trở về nghe xong chuyện này, thì trực tiếp mắng con trai hắn một trận. Sau đó để cho lão bà cũng cẩn thận giáo huấn Nhị Nữu một chút, hơn nữa nghiêm lệnh cấm lui tới với đám người Vương Mai Hoa. Chu địa chủ người ta còn chủ động nhận lỗi với cả nhà Vương Đồng Tỏa, nói là người trong nhà không hiểu chuyện, mang đến phiền toái cho các ngươi, thái độ này, giọng điệu này, quả thực là không dám tưởng tượng.
Nhưng mà nếu để cho đám người Vương Đồng Tỏa biết được, đãi ngộ như vậy là Tống Viễn Chí gặp Chu địa chủ, đáp ứng trị liệu bệnh cũ trên đùi cho Chu địa chủ. Hơn nữa việc này vốn chính là tổn hại lợi ích của Chu địa chủ, không biết sẽ làm ra hậu quả như thế nào. Chỉ là rốt cuộc người ta (Tống gia) không có để cho bất luận kẻ nào biết, vả lại cũng thỉnh cầu với Chu địa chủ, đương nhiên Chu địa chủ sẽ không xen vào việc của người khác, chính là giáo huấn con cái ở nhà một phen.
Sau khi chuyện này chấm dứt, Vương Mai Hoa đã không có núi dựa vào, cũng không có chỗ dựa. Hiện tại Nhị Nữu cũng không được công công bà bà muốn gặp, nghĩ ngày lành về sau phỏng chừng cũng không còn. Thế nhưng còn da mặt dày về bên này, kết quả lúc này không cần bên này ra tay, Triệu thị và Đinh thị nhà cũ bên kia đều cầm cây chổi đánh đuổi người đi ra ngoài. Nói không tới lui với nhà ả ta thì sẽ không tới lui nữa, thật là còn có người da mặt dày như vậy, còn dày hơn tường thành. Đồng dạng da mặt dày còn có cả nhà chi thứ hai, chỉ là mọi người không quan tâm bà ta, thật sự là tưởng đẹp, không có tình cảm cùng chung hoạn nạn, hiện tại chuyện không thành, ngươi lại bám lên đây, bắt nạt mọi người không có cốt khí à. Cho nên hiện tại cả nhà chi thứ hai là bị ba nhà khác cô lập.
Vương Đồng Tỏa và Thích thị cảm thấy nhìn thấy bọn họ thì ghê tởm, nhưng mà nếu kêu bọn họ đi trả thù hai nhà này, cũng không phải bọn họ có thể làm ra được. Lui một vạn bước mà nói, bọn họ cũng không có thời gian và tinh lực lãng phí ở trên người những người này, chúng ta chỉ muốn sống tốt hơn ngươi. Không phải ngươi làm cho chúng ta sống không tốt sao, chúng ta còn cố tình sống thật tốt, tốt hơn mạnh hơn ngươi nhiều, cho tức chết ngươi! Khuê nữ của ta về sau cũng phải gả người tốt, cho ngươi tất cả đều là công dã tràng!
Mà bởi vì hiện tại Vương Tiểu Bảo đọc sách ở trấn trên, hơn nữa cả nhà đã bị người Vương gia thôn làm tổn thương tình cảm. Mà hiện tại tuy rằng mọi người không nói gì, nhưng mà có vài người chính là miệng tiện, cũng có nói Vương Phúc Nhi. Đương nhiên Vương Phúc Nhi là không cần, nhưng mà trong lòng cha mẹ khó chịu thay nàng, cho nên bọn họ quyết định chuyển đến trấn trên ở. Hiện tại cũng không cần lo lắng hai phòng khác bị người trong thôn bắt nạt, vốn ấn theo điều kiện của bọn họ đã sớm có thể chuyển đến trấn lên rồi, chẳng qua vẫn luyến tiếc nơi này non nước hữu tình. Chỉ là lòng người bị tổn thương, thì cũng bất chấp mấy thứ này. Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là hết thảy vì bọn nhỏ.
Dù sao Vương Phúc Nhi cũng muốn mua lại căn nhà kia của a di, đã xảy ra chuyện này, sau khi mấy người a di đã biết cũng thầm oán vì sao không nói cho bọn họ. Thời đại này chính là giao thông không tiện lợi, tin tức không phát triển, khi chuyện rơi vào trong tai, mười ngày nửa tháng cũng là bình thường. Cho nên đám người a di và Vương Cúc Nhi là sau đó mới biết được tin tức, a di nghe nói bọn họ muốn chuyển đến trấn trên, đã nói: "Sớm nên như vậy rồi, trấn trên thật tốt."
Nghe nói muốn mua nhà của mình, a di nói: "Làm sao cần phải mua, mọi người cứ trực tiếp đi vào ở, chúng ta có ai nói gì."
Vương Phúc Nhi nói: "Tuy rằng a di là đau lòng chúng ta, nhưng mà chúng ta cũng không thể chọc phiền toái cho a di, viện này không chỉ có chúng ta muốn mua, còn phải ấn theo giá bình thường đến mua." Nàng cũng biết viện này bên cô cô Khương Điền còn rất nhớ thương, vốn có thể mua được nơi khác, chỉ là viện này của a di không lâu như vậy, coi như là nhờ a di mà tránh phiền toái.
"Ta sợ nàng lắm sao? Muốn chiếm tiện nghi, ta sẽ không để cho nàng chiếm một chút tiện nghi, nàng có thể làm gì?"
Thích thị nói: "Cũng không thể nói như vậy, chúng ta ra tiền mua lại, đến lúc đó cũng ít phiền toái."
"Đúng vậy, a di, tốt nhất phải nhờ quan phủ làm công chứng, còn thỉnh hàng xóm láng giềng cũng làm người làm chứng, chúng ta rành mạch rõ ràng mua căn nhà, bên kia muốn nháo cũng nháo không được."
A di nghĩ nghĩ, cười ha ha: "Được, liền làm như vậy, đến lúc đó ta cũng mời tiểu cô kia đi theo, nhìn xem nàng còn có gì để nói. Ta không chơi đùa hư hỏng với nàng ta, khiến cho nàng nghẹn khuất!" Suy nghĩ một chút, có văn thư của quan phủ, còn có nhóm láng giềng làm chứng, hơn nữa vị kia đã ở hiện trường, về sau nếu thật sự nháo, trực tiếp bẩm báo trong quan phủ, để cho nàng ta chịu không nổi. Thật sự là hả lòng hả dạ.
***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bạn học Tiểu Tống thật tình không tệ. Nếu chuyện gì đều là Vương Phúc Nhi tự mình giải quyết, vậy người khác làm gì đây?
Hết chương 129.