Con Gái Nhà Nông

Chương 69: Thích thị muối trứng gà

Editor: ChieuNinh

Mùa xuân qua đi, quả nhiên Khương di phu quyết định đi lên huyện phát triển, nhưng mà cửa hàng nhà mình bên Tú Thủy trấn không muốn thay thế, hắn thì cũng thôi, dự định bổ nhiệm chưởng quầy đến trông cửa hàng là được. Cửa hàng ban đầu hắn cho một tiểu nhị làm ở đó, một cửa hàng mới mở khác, cuối cùng để cho Vương Đại Bảo làm.

Đại bá mẫu Đinh thị cảm thấy là trên mặt có vẻ vang, cũng vênh váo lên ở trước mặt Nhị bá mẫu Mã thị. Vốn đang muốn khoe khoang ra ở trước mặt Thích thị nhưng mà nghĩ đến ông chủ của nhi tử nhà mình là muội phu Thích thị, cũng không dám làm càn quá mức, chỉ sợ chọc giận muội muội Thích thị thì chuyện gì nhi tử nhà mình cũng không có. Tuy rằng Thích thị thành thật, nhưng mà mấy khuê nữ nàng cũng không phải là đứa thành thật, hơn nữa Đại Bảo cũng nói với mình, không cho mình lại gây chuyện, về sau hắn sẽ cho mình qua được ngày lành.

Đến trấn trên làm tiểu nhị nửa năm, quả thật Đại Bảo cũng mua cho mình không ít đồ hiếu kính, nàng vẫn thực là tin tưởng con trưởng của mình. Nhưng mà tính tình con người không phải dễ dàng sửa như vậy, Đinh thị thì vẫn có chút tật xấu.

Việc bán hàng tre trúc của Vương Đồng Tỏa cũng buôn bán kiếm được mấy lượng bạc, hắn lại thừa dịp đầu xuân, khai khẩn vài mẫu ruộng hoang, trồng lên hoa mầu chịu rét. Năm nay Thích thị tính mua thêm mấy con heo nhỏ, năm trước nuôi heo nhà mình không chỉ có thịt ăn, còn bán được tiền. Cho nên nàng bắt bốn con heo con, nhìn heo con sôi nổi ăn uống, trong lòng nàng rất cao hứng, thu hoạch trong đất hoang cũng đủ, cũng không sợ heo không có cái gì ăn, khoai lang và khoai lang núi thu hoạch năm trước vẫn còn có nhiều.

Vương Phúc Nhi bên này cũng chuẩn bị ấp thêm một ít gà, đến lúc đó trứng gà nhiều, cũng có thể tích lũy lại, muối trứng gà. Thích thị muối trứng gà rất khéo tay, năm trước các nàng muối một tốp trứng gà ăn một chút cũng không mặn, hơn nữa lòng đỏ trứng đều chảy mỡ đó.

"Nương, chúng ta cũng có thể muối trứng gà bán." Vương Phúc Nhi ăn nửa miếng trứng gà nói.

"Thật sự có thể bán?" Hiện tại Vương Hoa Nhi cảm thấy rất hứng thú kiếm tiền. Thích thị cũng có chút động tâm, mình là nương đám nhỏ, có thể thu vào thêm một khoản trong lòng mình cũng kiên định.

Vương Phúc Nhi gật đầu thật mạnh, có vài phương diện nương nhà mình thật sự thực có thiên phú, thì nói ướp dưa chua mùa đông đi, muối ăn cũng ngon hơn nhà người khác: "Chúng ta đi trước lên chợ thử xem, nếu bán không tệ, chúng ta có thể chuẩn bị trứng gà nhiều chút, sau đó muối nhiều hơn một ít, dù sao thứ này giữ được thời gian dài."

Trong lòng Thích thị cũng đồng ý, vì thế nói: "Vậy lần hợp chợ sau, nương cũng cùng đi."

Vì thế người nhà bàn bạc giá trứng gà muối, một cái trứng gà muối nhiều hơn hai văn tiền so với trứng gà bình thường, tích tiểu thành đại thôi. Đến lúc đó thật sự bán được, lập tức làm một ngàn cái, cũng có thể kiếm được mấy lượng bạc đó.

Nhưng mà Vương Phúc Nhi nghĩ, đến lúc đó bán cho cửa hàng chuyên bán trứng gà muối, tốt nhất có thể bàn bạc trở thành người cung ứng hàng cho người ta, thì chính là phương pháp kiếm tiền cuồn cuộn không ngừng, nhất định mạnh hơn nhiều so với nương và các tỷ tỷ thiêu thùa may vá. Châm tuyến bình thường, tốn thời gian còn nhọc nhằn, hơn nữa dễ dàng thương tổn đôi mắt, vả lại giá bán cũng không nhiều, còn không tốt bằng cái này đâu.

Nộp phí bày quầy hàng ở trong chợ, Thích thị và Vương Đồng Tỏa có chút không rảnh tay, Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi cũng vậy. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Trước cắt một cái trứng gà muối, sau đó chia làm mấy miếng nhỏ, đây là để cho người ta niếm thử. Sau đó liền lớn tiếng thét to, đừng nói, tiếng tiểu cô nương thét to lại hấp dẫn không ít người, còn nghe nói là dùng thử trước mua sau, đều duỗi tay hướng về phía trứng gà đã cắt xong bên kia. Có người ăn cảm thấy ngon, cũng không thèm hỏi thăm giá mua vài cái mang về nhà, thời kì này là thời điểm giáp hạt (mùa vụ), ăn chút trứng gà muối cũng là một mâm đồ ăn không tệ, hơn nữa thời điểm buổi sáng, cũng có thể làm một mâm điểm tâm.

Còn có vài người chỉ nhìn, nhưng mà Vương Phúc Nhi không cảm thấy thế nào cả, dù sao ngươi bán gì đó người ta không mua ngươi cũng không thể bắt buộc. Cũng may há miệng mắc quai, phần đông người hoặc nhiều hoặc ít vẫn mua. Thích thị cao hứng không thôi, thứ này thật đúng là có thể bán đi, ban đầu thời điểm bọn nha đầu định giá, nàng cảm thấy có chút cao, bán ra không được, hiện tại xem ra, không tệ.

Cuối cùng đều đã bán cho tới khi hết hẳn, nhìn tới tiền trong tay, trong lòng giống như được uống mật.

Ở trên đường về thôn, Thích thị nói: "Nương không nghĩ tới có một ngày nương muối trứng gà còn có thể kiếm tiền đâu." Ban đầu thời điểm chưa ở riêng, vị trứng gà cũng còn không ngửi được, trước kia nàng ở nhà mẹ đẻ tay nghề cũng dùng không đến, không nghĩ tới hiện tại có chỗ trọng dụng. Trong lòng Thích thị thực kiên định, bản thân mình là người lớn ở trong nhà, còn phải để cho bọn nhỏ đi kiếm tiền, trong lòng nàng áy náy. Tuy rằng sau này có nam nhân nhà mình bán mấy thứ ki rổ có thể kiếm được ít tiền, nhưng mà vẫn cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Hiện tại tay nghề mình có thể kiếm tiền, nàng cảm thấy mình còn có thể làm làm nương bọn nhỏ.

"Nương, đó là bởi vì người muối ngon hơn người khác, nếu đổi thành người khác, người ta không nhất định mua đâu." Vương Phúc Nhi nói.

"Đúng vậy, trước kia thời điểm còn chưa có ở riêng, con chỉ thích ăn nương làm cơm, nhưng mà cũng không muốn nương nấu cơm mỗi ngày, sợ nương vất vả. Hiện tại tốt lắm, mỗi ngày con có thể ăn được cơm nương làm." Vương Hoa Nhi cũng nói.

Vương Đồng Tỏa ở phía trước đánh xe, cười nghe nương con ba người nói chuyện, con la cũng khoan khoái chạy đi. Hơi thở mùa xuân nghênh diện mà đến, ba nương con Vương Phúc Nhi thương lượng trở về liền mua thêm trứng gà, sau đó ướp muối, bởi vì muối trứng gà cũng cần một đoạn thời gian đâu.

"Nương, một lần chúng ta muối nhiều một chút, sau đó ước chừng có thể bán bao nhiêu ngày, sau đó dựa theo số ngày này lại muối lần tiếp theo, tiếp tục như vậy cũng sẽ không gián đoạn." Vương Phúc Nhi nói.

"Phúc nhi của nhà ta nghĩ thật chu đáo, nương cũng thật không nghĩ tới vấn đề này đâu, theo ý con." Thích thị từ ái nhìn Vương Phúc Nhi.

Bởi vì này thứ bán tốt, mọi người đều thực ủng hộ, sau khi trở về liền đi trong thôn mua trứng gà. Vốn đang chuẩn bị mua ở trấn trên, nhưng mà hỏi giá trấn trên, còn đắt hơn ở nông thôn nhà mình một văn tiền, một văn tiền này cũng là tiền, cũng không thể qua loa. Vốn đã kiếm được ít, nếu lại thiếu một văn tiền này, vậy không phải phí công bận rộn hết một nửa sao?

Thích thị nhiệt tình lớn hơn nữa, Vương Đồng Tỏa còn mua về mười mấy cái bình, mấy nha đầu cũng giúp đỡ lăn trứng gà Thích thị đã trộn lẫn xong nguyên liệu và tro than, nhìn một dãy bình chất chồng, trong lòng cảm giác tràn đầy.

Sau đó chờ trứng gà muối tốt xong, lại đi trấn trên bán vài lần, đều là rất nhanh đã bán đi hết. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Trứng gà Vương gia thôn rõ ràng theo không kịp số lượng bên này, Vương Đồng Tỏa kéo xe la đi tới thôn khác thu mua.

Như vậy lại qua một đoạn thời gian, Triệu Thanh Minh mang theo một người không quen biết tới cửa.

Vốn Vương Phúc Nhi nghĩ rằng, trứng gà muối này từng nhà đều làm, nhà mình cũng không cần đến Lai Cư cho mất mặt, hơn nữa ai đi ăn cơm trong tửu lâu còn đặc biệt gọi trứng gà muối này chứ, cho nên căn bản là không có đi chào bán, nàng vốn không có nghĩ tới vụ này.

Ngược lại có đi tặng một ít cho mấy cửa hàng trấn trên chuyên bán các loại trứng, chỉ hy vọng là bọn họ có thể nhìn trứng này ăn ngon, đến lúc đó tìm được một chỗ cho nhà mình trở thành người cung ứng. Nhưng mà thời gian dài như vậy, cũng không có động tĩnh, Vương Phúc Nhi cũng không ôm hy vọng, có lẽ là dân cư Tú Thủy trấn này không quá nhiều, không thể thu mua rất nhiều trứng gà muối này.

"Triệu thúc thúc, sao người lại tới đây?" Vương Phúc Nhi hỏi.

"Tiểu nha đầu, con không tới tìm ta, tự nhiên ta đi tìm con rồi." Triệu Thanh Minh cười nói, lần trước tiểu nha đầu chỉ cách tôm hấp muối, làm cho hắn buôn bán lời một phen, đã tiện lợi cũng có thể bán được giá tiền cao.

Vương Phúc Nhi thì không muốn phiền toái người ta, hơn nữa từ sau khi Triệu Thư Lâm tới nhà mình một chuyến, Triệu gia còn có một nha đầu và một bà tử đến đây, nói trong nói ngoài ý tứ là để cho nhà mình đừng có quấn quít lấy tiểu thiếu gia nhà mình. Vương Phúc Nhi cũng là người có cốt khí, bị người khác nói như vậy, còn dễ dàng còn tới cửa sao?

Đương nhiên là Vương Hoa Nhi hung hăng mắng hai người kia một trận, trong lòng rốt cuộc không thoải mái.

Triệu Thanh Minh đã nghe nói chuyện này, nha đầu kia và bà tử đều là người bên cạnh kế mẫu mình. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Kế mẫu nghĩ ra làm sao, trong lòng hắn hiểu được, đại khái là tìm hiểu được thức ăn mới của tửu lâu mình có liên quan tới Vương gia thôn, cho nên muốn nhà mình trở mặt với bên này, làm cho mình làm ăn không được.

Hắn liền trực tiếp phát tác lên nha đầu và bà tử kia, tuy rằng nói hiếu đạo, nhưng mà nếu hiếu kính người căn bản chính là rắp tâm hại người, như vậy mọi chuyện còn nghe theo bà, thì chẳng phải là ngu ngốc.

"Tiểu nha đầu còn đang tức giận hả?" Triệu Thanh Minh hỏi.

Vương Đồng Tỏa vội nói: "Đâu có, đâu có, Triệu huynh đệ, mời các ngươi mau vào nhà."

Triệu Thanh Minh cũng không khách khí, trực tiếp nói với Vương Đồng Tỏa: "Lần trước hạ nhân trong nhà tới đây, có chút hiểu lầm với các ngươi, là tại hạ quản giáo không nghiêm, ta lại xin lỗi với các ngươi."

"Triệu huynh đệ, ngươi cũng đừng nói như vậy, không phải chuyện lớn gì." Vương Đồng Tỏa chặn lại nói.

Bên cạnh, người kia vẫn không nói gì, Triệu Thanh Minh với giới thiệu mọi người với nhau: "Đây là Vương lão bản trên huyện, Vương lão bản, đây là một nhà Vương đại ca ta đã nói với ngươi."

"Hạnh ngộ hạnh ngộ, tệ nhân họ Vương, tên là Thiên Lí. Lại nói tiếp chúng ta có thể là người một nhà." Vương lão bản cười nói. (tệ nhân: là một cách xưng hô nói về bản thân; cùng họ Vương nên nói là người một nhà đó)

"Ha ha, Vương lão bản quá khách khí." Vương Đồng Tỏa xoa xoa tay, Thích thị đã sớm đi tới phòng bếp chuẩn bị, có khách nhân tới đây, dù thế nào cũng phải chiêu đãi thật tốt.

Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi đi hỗ trợ, Vương Phúc Nhi sợ lão cha nhà mình ứng phó không được, dù sao cũng không có kêu mình đi, nàng liền ở lại. Hơn nữa Triệu thúc thúc tới đây, khẳng định không phải vô duyên vô cớ, Vương Phúc Nhi rất có dự cảm, lần này có tám chín phần mười là có liên quan với trứng gà muối.

Quả nhiên mọi người nói vài câu liền nói tới vấn đề chính, Vương lão bản này chính là ông chủ lớn trên huyện chuyên bán trứng gà trứng vịt. Đi một chuyến đến Tú Thủy trấn này, chính là muốn tìm nhà bán mới, dùng theo hiện đại mà nói, chính là nhà cung ứng. Đến buổi hợp chợ trên trấn ở đây thì thấy được cả nhà Vương gia đang bán trứng gà muối, hơn nữa người mua còn rất nhiều. Lại tới bên cạnh hỏi thăm, thì biết được trứng gà của người nhà này làm ăn rất ngon. Hắn cũng để cho tiểu nhị của mình đi mua, ăn xong quả nhiên không sai, vì thế đã quyết định một cái quyết tâm.

Nhưng mà tùy tiện tới cửa, người khác còn tưởng rằng hắn là kẻ lừa đảo, vì thế nghe được Triệu Thanh Minh và người nhà này từng có tiếp xúc, vì thế bày tỏ mục đích của mình, Triệu Thanh Minh mừng rỡ giúp việc này. Hắn và Vương Thiên Lí cũng có lui tới trong việc làm ăn, biết Vương Thiên Lí rất có thực lực, vì thế liền mang theo người tới đây.

Chuyện như vậy, Vương Đồng Tỏa là nguyện ý, nhưng mà: "Vương lão bản là ông chủ lớn, chúng ta chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, sợ rằng số lượng quá ít." Vương Đồng Tỏa lo lắng.

"Không sao, chúng ta là mua bán lâu dài, ban đầu ta cũng sẽ không cần nhiều, dù sao ta cũng phải nhìn xem bán thế nào đã. Trước hết chúng ta thử một tháng, trước tiên ta đều mua hết hiện tại các ngươi đang có trở về, nếu như được, chúng ta lại tiếp tục hợp tác, như thế nào?" Vương lão bản nói.

Vương Phúc Nhi ngầm gật đầu với phụ thân nhà mình, Vương Đồng Tỏa nói: "Được!"

Triệu Thanh Minh thấy được, rất bình tĩnh.

"Vậy giá cả thế nào?" Nhìn phụ thân nhà mình hồi lâu không nói cái này, Vương Phúc Nhi nhịn không được mở miệng.

Vương lão bản cười nói: "Này, các ngươi cũng biết ta một lần cần nhiều, cho nên về mặt giá cả ta nghĩ bớt một văn tiền."

Người làm ăn quả nhiên là người làm ăn: "Nhưng mà chúng ta tổng cộng cũng không kiếm được mấy văn tiền, lúc này đây Vương thúc thúc liền giảm đi một nửa tiền lời của chúng ta, chúng ta cũng kiếm được tiền ít hơn rồi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Hơn nữa Vương thúc thúc ở trên huyện khẳng định giá còn có thể nâng cao phải hay không? Trên trấn, trứng gà còn bán đắt hơn so với bình thường, huống chi là trên huyện." Vương Phúc Nhi vội nói.

Vương lão bản có chút giật mình, sao tiểu nữ oa này lại nói ra lời này đây, nhìn vẻ mặt lại bình thường của Triệu Thanh Minh, hắn cũng liền bình tĩnh lại, nói chuyện làm ăn với tiểu nữ oa này. Cuối cùng ngươi tới ta đi, đều tự nhường một bước, giảm nửa văn tiền. Nhưng đừng coi khinh nửa văn tiền này, tích tiểu thành đại, số lượng liền vô cùng lớn đó. Bàn chuyện làm ăn xong, tất cả mọi người đều vui vẻ, Vương lão bản thì ngày mai tới đây kéo trứng gà. Thời điểm giữa trưa, ba nam nhân đều uống có chút cao hứng, dân quê thật thà, có khách đến, đều lấy đồ tốt nhất nhà mình ra để chiêu đãi khách nhân.

Cơm no rượu say, cả nhà Vương Phúc Nhi nhìn theo Triệu Thanh Minh và Vương lão bản rời đi.

Kế tiếp, các nàng lại tính toán số lượng trứng gà đã muối xong, sau đó dùng dùng rơm rạ sắp xếp ở trong rổ, phòng ngừa trong quá trình vận chuyển bị đánh vỡ. Thời điểm nhà bọn họ bán ở trên chợ, đều là nấu chín bốn năm cái cho người khác nếm thử, nhưng mà bản thân trứng gà cũng không phải đã chín, không giống như trứng bắc thảo tách ra là có thể ăn ngay.