Con Gái Nhà Nông

Chương 15: Thu hoạch a thu hoạch

Vương gia thôn có xe trâu đi trấn trên, một người trả một văn tiền, Vương Phúc Nhi còn nhỏ, sẽ không lấy, xe trâu chậm chậm rì rì đi tới Tú Thủy trấn, mọi người đều dậy từ rất sớm, bởi vì muốn đi bày quầy bán này nọ. Có người muốn bán trứng gà, có người muốn đi bán rau cải mình trồng, còn có người đi mua đồ dùng. Vương Phúc Nhi còn thấy nhị bà nội Lưu thị cũng tới đây, nhưng mà nhìn thấy Thích thị và Vương Phúc Nhi liền trợn trắng mắt, một câu cũng không nói.

Trương thẩm cũng đã sớm biết chuyện tốt vị Lưu thị làm, nàng lại có quan hệ tốt với Thích thị, cho nên đối với Lưu thị cũng không có ấn tượng tốt. Có người nịnh bợ Lưu thị cũng khen hôm nay quần áo bà mặc thật đẹp, giống như địa chủ, có một nàng dâu còn nói: “Làm sao giống như địa chủ, chính là địa chủ đấy thôi. Vương Nhị nãi nãi thật sự là có phúc khí, có một khuê nữ có tiền đồ như vậy!”

“Tất nhiên, khuê nữ của ta mọi người đều nói nàng là người phú quý. Nói cho các ngươi một tin tức tốt nha, Hoa Đào đang mang thai, Trần lão gia nói, chỉ cần sinh hài tử xong, thì nâng nàng lên làm di nương. Đến lúc đó, Hoa Đào thành di nương, ta cần phải mở tiệc rượu, các ngươi đều đi qua, có biết hay không?”

“Nhị nãi nãi đã nói, chúng ta nhất định sẽ đi. Đến lúc đó nhị nãi nãi cũng dẫn dắt chiếu cố cho chúng ta.”

“Được chứ, Thúy Hoa, ngươi là người biết tốt xấu, ta nhất định sẽ giúp ngươi, không giống như một vài người, không biết lòng tốt của người khác!” Vừa nói chuyện vừa trừng mắt liếc Thích thị một cái, Thích thị không để ý đến. Vương Phúc Nhi làm bộ như tò mò hỏi: “Nương, di nương là cái gì? Dì Hai ở bên kia kêu dì, có phải cũng kêu là di nương hả.”

Trương thẩm cười nói: “Di nương này hả, chính là ý tứ vợ bé (tiểu thϊếp), ở trước vợ cả còn phải bưng nước rửa chân.”

“Hả? Thảm như vậy? Vậy còn làm di nương làm gì? Nếu bưng nước rửa chân không tốt, có phải coi như không được làm di nương hay không?”

Lưu thị tức giận đến nỗi muốn đi qua tát cho Trương thẩm một bạt tai, nhưng mà con trai con dâu Trương thẩm cũng không phải dễ chọc, liền nói với Vương Phúc Nhi: “Nha đầu lừa đảo chết tiệt kia!”

“À... vậy Hoa Đào cô cô cũng là nha đầu lừa đảo chết tiệt nha. Nhị bà nội còn nói nàng tốt. Trước kia Nhị bà nội cũng là nha đầu lừa đảo chết tiệt.”

Lưu thị tức giận đến đau gan, muốn so đo, đối phương lại là một tiểu hài tử, muốn phát giận với Thích thị, bên cạnh lại có Trương thẩm, dọc theo đường đi cứ trôi qua trong cảm giác đau gan như vậy.

Người khác vui cười chế giễu, vốn có vài người cũng không quen nhìn Lưu thị có cái đức hạnh này.

Đến Tú Thủy trấn, sau khi mọi người ước định thời gian và địa điểm trở lại xe trâu, đến lúc đó tập trung trở về cùng nhau, thì tản ra làm chuyện của mình. Trương thẩm muốn đi bán trứng gà, vì thế liền tách ra, Thích thị cầm hoa kim ngân đã phơi nắng tốt ở trong tay. Vương Phúc Nhi nhớ rõ tiệm bán thuốc Tế An Đường mới mở, liền đi qua đó với Thích thị.

Tiểu nhị quầy thuốc thấy mẹ con hai người, còn tưởng rằng là tới xem bệnh hoặc là mua thuốc, liền vội lên tiếp đón. Thích thị có chút quẫn bách, lần đầu một mình nàng đi bán thứ này.

Vương Phúc Nhi ngọt ngào hỏi: “Xin hỏi vị ca ca này, có phải các ngươi ở đây còn thu dược liệu không?”

Kia tiểu nhị nói: “Đúng, các ngươi có dược liệu gì muốn bán?”

Vương Phúc Nhi để cho Thích thị đưa cho tiểu nhị xem hoa kim ngân, tiểu nhị nhìn thoáng qua, liền vội đi gọi chưởng quầy. Chưởng quầy đi ra, thấy hoa kim ngân, nói: “Đây là các ngươi trồng hay là hái?”

Vương Phúc Nhi vội nói: “Là chúng ta hái ở trên núi.”

“Rất tốt, chúng ta nhận.” Mọc dại trên núi hoang mới là chính tông nhất, nếu đã trồng thì giảm bớt dược hiệu.

“Bao nhiêu tiền một cân?” Vương Phúc Nhi hỏi.

“Ha ha.” Chưởng quầy thấy một tiểu oa nhi nói chuyện làm ăn với hắn, cảm thấy mới mẻ lại thú vị. Hắn cũng không lừa dối tiểu oa nhi này, nhìn tiểu oa nhi ăn mặc cũng là mụn vá lại thêm mụn vá, khẳng định gia cảnh cũng không tốt, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy đã lên núi hái này nọ.

Vì thế nói: “Đây là ngươi hái trên núi, là thượng phẩm, liền hai mươi văn một cân đi.”

Hai mươi văn một cân! So với nàng dự đoán thì hơn gấp đôi. Thật sự là quá tốt, Vương Phúc Nhi hỏi: “Vậy về sau các ngươi còn cần không? Trong nhà của cháu còn có một ít chưa có phơi nắng xong.”

“Ha ha, có bao nhiêu thì lấy bao nhiêu, hiện tại là mùa hạ, cần nhiều hoa kim ngân.” Chưởng quầy nói.

Vương Phúc Nhi càng cao hứng, lại hỏi: “Vị bá bá này, các ngươi ở đây còn cần dược liệu gì, chúng ta cũng có thể hái.” Phải biết chính xác người ta cần là cái gì thì mới đáp ứng được.

“Ngươi đều nhận biết?” Chưởng quầy có chút giật mình.

“Không biết, nhưng mà cháu có thể xem. Nếu có đồ thì tốt rồi.” Vương Phúc Nhi tiếc nuối nói.

“Ngươi tiểu oa nhi này giọng điệu cũng không nhỏ nha, nhưng mà, hiện tại ngươi còn quá nhỏ, luôn đi vào trong núi, cũng quá nguy hiểm, trước tiên vẫn nên chuẩn bị hoa kim ngân cho chúng ta đi.” Chưởng quầy nói.

Vương Phúc Nhi cũng biết hiện tại mình mới năm tuổi, không có phương tiện làm việc, đành phải lại đi hỏi rồi. Một gói to hoa kim ngân có hơn sáu cân, tổng cộng được một trăm hai mươi lăm văn tiền. Thích thị cầm lấy tiền cũng cảm thấy có chút không chân thực.

“Phúc nhi, chúng ta thật sự bán được nhiều tiền như vậy?”

“Nương, người nhìn nè, tiền ngay tại trong tay chúng ta. Nương, về sau chúng ta sẽ rất tốt.” Vương Phúc Nhi khẳng định nói.

“Ừ, Phúc nhi nói rất đúng, về sau chúng ta sẽ rất tốt!” Tâm tình Thích thị kích động, ba khuê nữ thật đúng thật làm ra tiền rồi! Ghê thật, mình mệt mỏi sống chết thiêu thùa may vá, còn làm không được nhiều tiền như vậy.

Thích thị mang theo Vương Phúc Nhi đi cửa hàng châm tuyến bán đồ thêu trong tay. Trừ bỏ ba mươi văn tiền đưa cho Triệu thị, còn có thể giữ lại ba mươi lăm văn tiền, như vậy tính lại, còn có một trăm sáu mươi văn. Cách năm trăm văn thoạt nhìn cũng không còn xa.

Vương Phúc Nhi muốn mua cho Thích thị chút thức ăn ngon, Thích thị không đồng ý, vì thì phải tốn tiền. Vương Phúc Nhi nói: “Nương, đây là con mua cho đệ đệ, nương ăn vào, không phải đệ đệ sẽ lớn nhanh hơn?”

Dù sao cũng đã cất tiền riêng, cũng không sợ Triệu thị nói cái gì, mình sống thoải mái là quan trọng nhất.

“Nhưng mà, tiền này của chúng ta còn chưa đủ, mua này nọ thì càng thiếu.” Thích thị nói.

“Nương, chúng ta tự mình kiếm tiền, vì sao mình không thể mua thức ăn? Nương, người nghe con đi, chúng ta không thể giống như trước đây! Nương, người suy nghĩ một chút trước kia chúng ta đối với bà nội có tốt không, nhưng mà bà nội còn muốn bán con đó.”

Thích thị bị thuyết phục, chuyện bán nữ nhi của nàng, vẫn là chuyện Thích thị không thể dễ dàng tha thứ nhất. Vì thế nghĩ, trước kia là một văn tiền cũng không dám dùng, còn không phải không có sống tốt. Hiện tại khuê nữ của mình kiếm tiền, muốn mua đồ ăn cho nhà mình, vì sao không thể dùng? Cho nên vẫn dùng hai mươi văn mua một bao điểm tâm lớn.

Đến trong chợ thì tìm được Trương thẩm, Trương thẩm cũng nói: “Như vậy mới đúng đó, ngươi và Đồng Tỏa đối với mẹ chồng ngươi thật là đào tim móc phổi, mà nàng còn cảm thấy ngươi là dễ bắt nạt, ta lại không ăn trộm cũng không cướp, nên ăn thì ăn! Sau khi trở về, cũng đừng sợ nàng cho sắc mặt, coi như không phát hiện.”

Trở về giao cho Triệu thị ba mươi văn tiền, Triệu thị thấy điểm tâm trong tay Thích thị, còn tưởng rằng là cho bà. Thế nhưng cuối cùng bị Vương Phúc Nhi cấp lấy chạy vào trong phòng tam phòng, không khỏi chất vấn Thích thị, vì sao có tiền mua thứ này, có phải có tiền nhiều lắm không có chỗ xài hay không, nếu như vậy, sớm lấy ra năm trăm văn tiền đưa đây.

Thích thị nói: “Nương, ta là con dâu thứ ba, không thể cướp phía trước của đại tẩu và nhị tẩu, chờ đại tẩu và nhị tẩu cho, ta mới cho.”

Thích thị còn muốn giảng đạo với bà, nhưng mà giảng đạo lý với bà như thế nào cũng giảng không thông, như vậy thì thái độ cứng rắn một chút. Dù sao cũng không phải ta không trả tiền, mà là đợi cho người lớn phía trước đều cho, thì ta mới cho. Nàng tin tưởng, Đinh thị và Mã thị tuyệt đối sẽ không thống thống khoái khoái cho đi như vậy.

Triệu thị lại tức giận đến đau tim, muốn khóc lóc om sòm, nhưng mà nghĩ tới hiện tại con dâu thứ ba này có muội muội tốt, nếu thật sự hung ác với nàng, đến lúc đó muội tử của nàng cũng sẽ tìm bà tính sổ. Cho nên chỉ có thể là hùng hổ lấy tiền rồi chạy lấy người!

Thích thị trở lại trong phòng mà tim đập bình bịch, đây là lần đầu tiên nàng trực diện chống đối mẹ chồng, còn tưởng rằng nhất định không thiếu được mấy bạt tay, kết quả lại không có. Xem ra, thái độ vẫn nên cứng rắn một chút, bằng không chịu thiệt là chính mình à.

“Nương, con nói không có việc gì đi, đến lúc đó chúng ta đưa năm trăm văn tiền ra, bà nội càng không có chuyện để nói.” Vương Phúc Nhi có chút hiểu được tâm tính của Triệu thị, đơn giản chính là lần trước nhìn dì Hai có thể đưa đến nhiều đồ như vậy, nếu hung ác bắt nạt nương nhà mình, nói không chừng dì Hai sẽ đánh tới cửa, đây là điển hình của bắt nạt kẻ yếu!