Con Gái Nhà Nông

Chương 1: Chúng ta cũng muốn ăn đào!

Editor: ChieuNinh

”Nhị tỷ, nhị tỷ, xuống đây nhanh lên, bà nội đang đi tới bên này!” Vương

Phúc Nhi vừa nhỏ giọng gọi nhị tỷ đang ở trên cây vui vẻ hái trái đến

quên trời đất, vừa vụиɠ ŧяộʍ nhìn bóng người xa xa đang tới. Lại nói,

ánh mắt của tiểu hài tử này rất tốt, làm sao giống như mình trước kia

cận thị lớn gần một ngàn độ.

Người trên cây vội vàng lại rất

nhanh hái được mấy quả đào, sau đó tuột xuống, một tay ôm gì đó trong

vạt áo, một tay kéo muội muội của mình bỏ chạy.

”Nhị tỷ, tỷ chậm

một chút, muội chạy không nổi rồi!” Vương Phúc Nhi thở hào hển, bị nhị

tỷ Vương Hoa Nhi túm chạy một đoạn đường thật dài, hiện tại mới chậm rãi dừng lại.

Vương Hoa Nhi nhìn xem bốn phía thấy không có ai, mới

đặt mông ngồi dưới đất, nhìn thành quả lao động của mình, không khỏi đắc ý nở nụ cười.

”Phúc nhi, nhị tỷ thế nào? Nói cho muội quả đào

thì cho muội quả đào! Nhìn xem, hôm nay cho muội ăn đủ!” Vương Hoa Nhi

rất là hưng phấn nói.

Vương Phúc Nhi vội vàng gật gật đầu giống

như con gà con đang mổ thóc: “Nhị tỷ, tỷ thật tốt!” Lại nói, nếu không

phải thèm ăn, nàng cũng sẽ không như thế này, tốt xấu gì, trước kia của

ngon vật lạ gì mà nàng chưa từng ăn qua? Lại còn có một dạo cũng ăn

không nổi thịt, nhưng mà đến thời đại này, nhà này, đừng nói là thịt,

cho dù là mùi thịt cũng chưa được ngửi nữa. Cả ngày ăn không đủ no không nói, còn phải bị bà nội trọng nam khinh nữ mắng, có cái thứ gì tốt cũng không tới phiên mấy tỷ muội các nàng.

Lại nói tới quả đào này

đi, vốn cây đào này là của cả gia đình, hơn nữa Vương Phúc Nhi còn biết

cây đào này chính là trước kia lúc cha nàng còn nhỏ đã trồng. Hiện tại

hàng năm đều có thể kết thật nhiều trái, nhiều quả đào đỏ au làm cho

người ta thèm ăn thế kia. Nhưng mà nàng và đại tỷ, nhị tỷ thì không được ăn, mà đường huynh, đường đệ còn có đường muội nhà Đại bá và Nhị bá đều có thể được ăn.

Nguyên nhân chính là vì cha và nương nàng không

có sinh con trai, chỉ sinh ba nha đầu, bình thường thì bà nội chỉ cây

dâu mà mắng cây hòe, nói nương chỉ sinh ra hàng bồi tiền, có cái gì ăn

ngon đương nhiên chưa từng tới một phòng của nhà nàng.

Thì ví dụ

có sẵn đi, quả đào trên cây đã chín, có thể ăn, quanh năm suốt tháng

nông thôn cũng không có đồ ăn vặt gì ăn ngon, mọi người đều tha thiết

ngóng nhìn, nhưng mà vị bà nội kia của Vương Phúc Nhi lại kêu tứ thúc

hái mười trái, đi rửa, chỉ cho đứa nhỏ nhà Đại bá và Nhị bá. Lúc ấy ba

tỷ muội Vương Phúc Nhi mở to mắt nhìn, nước miếng cũng đã chảy ra, nhưng mà bị bà nội xem thường đuổi đi ra ngoài. Vì thế, nương Vương Phúc Nhi

là Thích thị sau lưng vụиɠ ŧяộʍ lau nước mắt, cảm thấy cũng tại vì bụng

mình không tốt, kết quả làm liên lụy nữ nhi của mình. Mà cha Vương Phúc

Nhi là Vương Đồng Tỏa thì nhíu chặt mày, nửa ngày cũng không nói lời

nào.

Trên Vương Phúc Nhi có hai tỷ tỷ, đại tỷ là Vương Cúc Nhi,

nhị tỷ là Vương Hoa Nhi, đại tỷ Vương Cúc Nhi là người thành thật chịu

khó, lúc còn nhỏ đã hiểu chuyện, tính cách lại ôn hòa, làm việc thực

nhanh nhẹn. Cho dù như vậy, bà nội Triệu thị của Vương Phúc Nhi vẫn

chướng mắt, chẳng phải bởi vì Vương Cúc Nhi không phải là một tiểu tử

sao? Nói cái gì là cho dù có tốt cũng là của nhà người khác, là hàng đền tiền, Vương Cúc Nhi đối với bà nội xỉ vả đều là nơm nớp lo sợ mà nghe.

Sau đó càng chịu khó làm việc nhà, hy vọng như vậy có thể làm cho bà nội ít mắng một chút, đối với nương mình cũng tốt hơn một chút, nhưng mà có khả năng sao?

Mà nhị tỷ Vương Phúc Nhi là Vương Hoa Nhi thì hoàn toàn tương phản, tính cách mạnh mẽ, dám nói dám làm, vì thế có không ít lần bị bà nội Triệu thị tát tay, nhưng là tính tình không đổi. Có đôi

khi có thể nói đến bà nội Triệu thị cũng muốn hôn mê, đương nhiên hôn mê cũng là giả bộ. Bởi vì như vậy, cha Vương Phúc Nhi là Vương Đồng Tỏa sẽ răn dạy Vương Hoa Nhi. Vương Đồng Tỏa là anh nông dân hiếu thuận thành

thật, hơn nữa ở trong khung cho rằng làm cháu nên hiếu kính đối với các

trưởng bối, mặc kệ các trưởng bối làm là đúng hay sai. Vì thế, Vương Hoa Nhi ăn không ít đau khổ, nhưng mà vẫn làm theo như cũ. Hơn nữa minh

(công khai) không được, chúng ta sẽ ám (ngầm), còn không phải như bây

giờ nè, bị một lần kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Vương Hoa Nhi, thấy nhà mình không

được ăn đào, đã nghĩ biện pháp để cho tiểu muội Vương Phúc Nhi của mình

canh chừng. Mà mình thì vụиɠ ŧяộʍ trèo lên cây hái được mười quả đào,

giờ nhìn quả đào ở trong vạt áo của mình, thỏa mãn nói không nên lời.

”Phúc nhi, nhị tỷ có được không?” Vương Hoa Nhi hỏi.

”Nhị tỷ tốt nhất!” Vương Phúc Nhi ăn quả đào được rửa sạch, mơ hồ không rõ nói. Ăn thật là ngon. Vừa to vừa ngọt!

”Nịnh bợ!” Vương Hoa Nhi cũng cầm một quả đưa đến miệng: “Phúc nhi, về sau

nếu bà nội còn bất công như vậy, chúng ta cứ như thế này! Nhị tỷ mới

không sợ bà đâu!” Dựa vào cái gì đều là cháu trai cháu gái, mà lại đối

đãi khác nhau khác xa như vậy!

”Nhị tỷ, chúng ta để lại vài trái, dành cho đại tỷ đi, năm nay nàng còn chưa có ăn được trái nào!” Vương

Phúc Nhi ăn còn không quên đại tỷ Vương Cúc Nhi của mình.

Lại

nói, đại tỷ của nàng quả thực chính là người gương mẫu chịu mệt nhọc,

Vương Phúc Nhi là có may mắn ở cổ đại gặp qua tấm gương người con gái

lao động chân tay. Đương nhiên, trong đó còn có chính nương Thích thị

của nàng, nhưng mà vì sao càng là người như vậy, thì càng bị người ức

hϊếp đây?

”Được, ta vốn chuẩn bị để lại cho tỷ chúng mình, chỉ là đại tỷ mình thì muội cũng biết rồi đó, chỉ sợ nàng không dám ăn đâu.”

Đại tỷ nhát gan thì thôi, nếu biết là mình vụиɠ ŧяộʍ hái, khẳng định sẽ

bị hù chết, làm sao giống như Phúc nhi, lá gan lớn, lại còn cũng không

kín miệng.

Vương Phúc Nhi cũng có chút băn khoăn, đại tỷ và cha

mẹ nàng đều rất cứng nhắc, cũng quá nghe lời, bà nội Triệu thị nói cái

gì đều nghe cái nấy, không cho ăn đào sẽ không ăn, chẳng sợ thèm ăn.

Nhưng mà không cho đại tỷ ăn, trong lòng hai người đều không dễ chịu,

dựa vào cái gì đồ tốt như vậy đại tỷ không được ăn hả.

”Nhị tỷ, chúng ta vụиɠ ŧяộʍ kêu đại tỷ đi ra, sau đó để cho đại tỷ ăn?” Vương Phúc Nhi nói.

Đến bên ngoài, có lẽ đại tỷ sẽ không có nhiều sợ hãi như vậy, Vương Hoa Nhi cũng hiểu được chủ ý không tệ, vì thế để cho Vương Phúc Nhi ở lại nhìn

mấy quả đào còn lại, tự nàng đi và nhà kêu đại tỷ đi ra.

”Nhị tỷ, tỷ nói với đại tỷ nói muội đã xảy ra chuyện, cam đoan nàng sẽ đi ra.” Vương Phúc Nhi thêm vào một câu.

”Ngươi nha đầu quỷ tinh này, ngay cả mình gặp chuyện không may cũng nói ra

được, còn không sợ đại tỷ gấp chết à, nói không chừng sẽ nói cho cha và

nương!”

”Hắc hắc, nhị tỷ, tỷ nói muội ở bên ngoài gặp rắc rối,

không dám về nhà, khẳng định đại tỷ sẽ vụиɠ ŧяộʍ đến.” Hơn nữa khẳng

định sẽ không nói cho những người khác, bằng không đến lúc đó mình sẽ

không hay ho, vậy thì phải bị đánh, mà đại tỷ mới không nỡ để nàng bị

đánh đâu.

Vương Hoa Nhi kéo khuôn mặt của tiểu muội: “Vậy nghe

muội, tỷ đi đây, muội một mình ở trong này cũng không nên chạy loạn,

bằng không có tên ăn mày đi qua đây sẽ lừa muội đi rồi.” Nhị tỷ thích

nhất hù dọa người, Vương Phúc Nhi tránh thoát nhị tỷ chà đạp, vì sao cứ

thích nhéo mặt mình vậy?

Mà Vương Phúc Nhi thật đúng là một con

nhóc, tóc vàng vàng, vừa thấy chính là dinh dưỡng không đầy đủ, năm nay

cũng mới năm tuổi, trên đầu cột hai bím tóc sừng dê. Trên người mặc quần áo vải thô không bền, đôi mắt thật to, nhìn rất có thần thái, làn da

trên mặt tiểu hài tử non mềm nhất, cho nên mọi người mới thích nhéo đi,

Vương Phúc Nhi tự cho là đúng nghĩ vậy.

Không khí nông thôn cổ

đại rất tốt, ngửi được trong đó có hương vị ngọt ngào. Nếu như mỗi ngày

đều có thể ăn no thì tốt rồi! Mỗi ngày mỗi ngày đều là nước canh suông,

thật là muốn mệnh mà.

Vương Cúc Nhi nghe xong Vương Hoa Nhi nói,

cái gì cũng mặc kệ, liền vội vàng đi theo Vương Hoa Nhi đi ra, thấy được Vương Phúc Nhi, vội vàng nhìn lên nhìn xuống một lần: “Phúc nhi, Phúc

nhi, muội làm sao?”

”Tỷ, Phúc nhi không có chuyện, là bọn muội hái được mấy quả đào, muốn cho tỷ cũng được ăn một lần!”

Vương Phúc Nhi cũng chớp ánh mắt gật gật đầu với Vương Cúc Nhi, Vương Cúc Nhi nhìn quả đào Vương Phúc Nhi đưa qua, đôi mắt có chút hồng, chỉ là nàng

không thể nhận: “Các muội nói cho tỷ, đào này ở đâu ra? Trộm được thì tỷ sẽ tức giận!”

”Đại tỷ, không phải trộm!” Vương Phúc Nhi vội vàng cam đoan.

Vương Hoa Nhi cũng nói: “Tỷ, sao tỷ lại không tin bọn muội. Muội và Phúc nhi

là dạng người gì, tỷ không biết sao? Tỷ, tỷ yên tâm, đây là tự muội leo

lên cây hái, cam đoan không thành vấn đề!”

Không nghĩ tới Vương Cúc Nhi nghe xong lời này, lập tức kích động đứng lên: “Hoa nhi, Phúc nhi, bà nội mà biết thì sẽ tức giận!”

Vương Hoa Nhi không phục nói: “Tỷ, bà nội cho toàn bộ tôn tử đều ăn, chỉ là

không cho ba tỷ muội chúng ta ăn, dựa vào cái gì chứ, cây kia vẫn là cha chúng ta trồng đó!”

”Nhưng mà, đó là nội của chúng ta.” Vương Cúc Nhi vô lực nói.

Vương Hoa Nhi cho Vương Phúc Nhi một cái biểu tình muội đoán đúng rồi, Vương

Phúc Nhi vội vàng nói: “Đại tỷ, dù sao đào này cũng đã hái rồi, nếu

không ăn cũng lãng phí, cầm đi về nhà, khẳng định bà nội biết là bọn

muội làm, đến lúc đó muội và nhị tỷ tránh không được một trận đòn. Đại

tỷ, bà nội đánh người rất đau!” Vương Phúc Nhi đáng thương hề hề nhìn

đại tỷ mình, một đôi mắt to làm cho người ta nhìn cũng không đành lòng

cự tuyệt.

”Nhưng mà... “ Vương Cúc Nhi còn đang do dự, Vương

Hoa Nhi nói: “Không có nhưng mà, tỷ, nếu tỷ không ăn, bọn muội sẽ ném

hết đào này đi, dù sao không thể để cho người trong nhà biết, tỷ, tỷ ăn

hay là không ăn?”

Vương Cúc Nhi vội vàng ngăn cản: “Ta ăn, ta ăn

còn không được sao. Hoa nhi, tính tình nóng nảy này của muội nên sửa

lại, bằng không sẽ chịu thiệt.”

Vương Phúc Nhi đưa cho Vương Cúc Nhi quả đào thật to: “Đại tỷ, ngọt lắm, ở đây còn có mấy trái, hôm nay tỷ ăn đủ!”

Quả nhiên Vương Cúc Nhi ăn vào, rất ngọt, đã bao lâu nàng không có ăn qua

đồ tốt như vậy? Vương Cúc Nhi cảm thấy cả đời này nàng cũng sẽ không

quên hương vị này của hôm nay.