Lúc Mặc Viêm tỉnh lại, Mặc Thanh đã rời giường.
Từ sau khi uống ‘Thủy chi phách’, thân thể y đã hoàn toàn thay đổi, từ trước tới nay y chưa bao giờ tin vào cái gì gọi là trường sinh bất lão, nhưng thật không ngờ hiện tại nó đã trở thành sự thật. Nhiều năm trước, sau khi đem vương vị ném cho Kiêu Tử Dật, Mặc Thanh liền cùng y ẩn cư trong Thần mộ.
Nói là Thần mộ không bằng nói nó là một không gian khác thì đúng hơn, cây cối xanh um, hoa thơm cỏ lạ, tiếng chim khắp nơi, còn có các loại động vật kỳ lạ, Mặc Viêm cảm thấy nơi này thật yên bình, thật thư thái, vĩnh viễn cũng không hề nhàm chán.
Xoa xoa thắt lưng đau nhức, y dường như không còn chút khí lực nào để đứng lên, lấy ngoại sam được đặt sẵn trên giường phủ lên người, sau đó qua loa buộc lại thắt lưng liền đẩy cửa đi ra ngoài, y không cần để ý cách ăn mặc, bởi vì…ở nơi này chỉ có hai người bọn họ mà thôi. Đúng vậy, chỉ có hai người mà thôi.
Nghĩ đến trước kia Mặc Thanh chỉ vì không chịu được sự cô độc vĩnh hằng mà buông tha sinh mệnh bản thân, để chính mình rơi vào vòng luân hồi. Như vậy, hiện tại thì như thế nào? Kỳ thực trong lòng Mặc Viêm vẫn có chút bất an, tuy rằng che giấu rất kỹ nhưng trong tâm vẫn luôn hoài nghi, y thật sự có thể khiến Mặc Thanh quên đi sự cô độc kia, có thể hay không không bao lâu nữa hắn sẽ cảm thấy y rất phiền chán…
Một cái bóng màu xám tro đột nhiên nhảy ra trước mặt y, Mặc Viêm không cần nhìn cũng biết là cái gì, đưa chân đá đá nó vài cái xem như chào hỏi, liếc nhìn xung quanh một vòng lại không nhìn thấy thân ảnh của Mặc Thanh, y không thể làm gì khác hơn là cúi đầu hỏi con thú kia.
“Tiểu Xám? Thanh đâu rồi?”
Con thú được gọi là tiểu Xám kia vui vẻ cọ quanh người y hai vòng, sau đó rất không tình nguyện phun ra một câu:
“Ai biết a, sớm như vậy chắc là đi vào rừng đi”.
Đúng vậy, con thú này quả thật là đang nói chuyện. Mặc Viêm tình cờ nhặt được nó trong lúc rời Thần mộ ra ngoài du ngoạn một thời gian. Lúc đó con Sói xám này đang hấp hối, toàn thân đều là vết thương, mắt thấy chỉ còn con đường chết, may mắn được Mặc Thanh và Mặc Viêm đúng lúc đi ngang qua cứu giúp, Mặc Viêm rất thích nó, muốn giữ nó ở bên người, cũng vì chuyện này mà tâm tình của Mặc Thanh có chút buồn bực, hắn không thích có ai ngoài hắn đoạt đi lực chú ý của Mặc Viêm.
Cũng không biết có phải là do thường xuyên ở bên cạnh bọn họ hay không, mà so với những con sói thông thường chỉ có sinh mệnh vài chục năm ngắn ngủi thì tiểu Xám đã ở bên cạnh bọn họ chắc cũng phải hơn ba mươi năm rồi, đại khái là khoảng đó đi, bởi vì Mặc Viêm đã gần như mất đi khái niệm về thời gian rồi, cho nên cũng không thể đoán chính xác được.
Sau đó thì càng xảy ra những chuyện ly kỳ hơn, có lẽ con sói này đã thành tinh mất rồi, không chỉ vượt qua thọ mệnh của loài sói thông thường, mà thậm chí càng ngày càng có nhân tính, cho nên thời điểm tên nhóc này mở miệng nói tiếng người, Mặc Viêm phát hiện bản thân mình vô cùng bình tĩnh, chắc là do y cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước.
Bất quá mặc kệ tiểu Xám biến thành bộ dạng gì, nó vĩnh viễn đều bám dính lấy Mặc Viêm.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà Mặc Thanh luôn muốn biến nó thành thịt sói chiên giòn. Mà tiểu Xám cũng không yêu thích Mặc Thanh gì cho cam, cũng may thực lực của nó tương đối cường đại, dẫn đến cho tới bây giờ, tiểu Xám vẫn được tự do tự tại, tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ, gây trở ngại ánh mắt của Mặc Thanh.
“Vào trong rừng? Trong rừng có cái gì sao?”
Tiểu Xám đi vòng quanh Mặc Viêm không ngừng liếʍ láp, khinh thường chế nhạo Mặc Thanh:
“Hừ hừ, chỉ sợ là giấu nữ nhân ở trong rừng đi”.
“…” Mặc dù biết đó không phải là sự thật, nhưng sắc mặt của Mặc Viêm vẫn trở nên cứng ngắc, làm cho tiểu Xám có chút áy náy.
“Chủ nhân, ta nói lung tung, ngươi chớ coi là thật”.
Mặc Viêm giật nhẹ khóe miệng, lộ ra một nụ cười trấn an yếu ớt. Nỗi bất an trong lòng vẫn không hề giảm bớt, y thật sự có thể ở bên cạnh Mặc Thanh vĩnh viễn sao? Chỉ sợ sớm muộn gì hắn cũng sẽ cảm thấy chán ghét cuộc sống này a!
Lão phu thê còn có thất niên chi dương*, hai người bọn họ đã bên nhau nhiều năm như vậy, nếu bọn họ có một cuộc hôn nhân thì chắc đã được gọi là hôn nhân vàng** rồi. Thế nhưng theo nỗi bất an càng ngày càng tăng, trong lòng y cũng càng ngày càng lo sợ, đây là do y đã nhiễm phải thói hư tật xấu của nhân loại sao? Bởi vì nhân loại đều luôn có mới nới cũ cho nên mới phải lo lắng như vậy, y lo sợ một ngày nào đó Mặc Thanh cũng sẽ chán ghét y.
Tiểu Xám cảm nhận được tâm tình bất an của chủ nhân, cũng không biết an ủi y như thế nào, đối với nó mà nói tình cảm của nhân loại quá phức tạp, nó không thể nào hiểu được.
“Chủ nhân, tâm tình của ngươi không tốt sao? Ngươi có muốn xuống núi đi dạo một lát không, dưới chân núi có nhiều thứ rất thú vị?”
Mặc Viêm cúi đầu nhìn bộ lông xám mượt mà cùng cái đuôi đang ngoe nguẩy qua lại như cún con của nó, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm.
“Đi thôi, ta mang ngươi xuống núi”.
Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, có xa cách mới có nhớ nhung, bọn họ mỗi ngày đều ở cùng nhau như vậy, chẳng phải dần dần sẽ làm tiêu tan đi ý nghĩa của tình yêu sao, Mặc Viêm cảm thấy bản thân hẳn là phải đi ra ngoài hít thở không khí, sau đó điều chỉnh lại tâm tình của mình thật tốt.
Tiểu Xám được như ý nguyện ngoắc mạnh cái đuôi, chạy loạn xung quanh Mặc Viêm, vô cùng vui vẻ đi hạ sơn.
Chỉ trong chốc lát sau khi bọn họ rời đi, một thân ảnh thon dài chậm rãi từ trong rừng đi ra, trong tay cầm một cái chén bạch ngọc, bên trong chứa chất lỏng bảy màu trong suốt sáng bóng.
Người kia một đầu tóc đen xõa dài tùy ý tới mắt cá chân, trong con ngươi ám kim mang theo nồng đậm nhu tình ấm áp, da thịt trắng nõn phát ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Mỹ nhân khuynh thế dáng vẻ vô cùng vui mừng, cẩn thận cầm theo chén bạch ngọc bước vào trong sân.
“Viêm nhi bảo bối, phụ thân đã trở về”.
Gọi một tiếng, phát hiện trong phòng không có tiếng trả lời, tiếu ý bên môi lại càng sâu thêm, rón rén vén rèm đi vào trong phòng, “Bảo bối, vẫn còn đang ngủ sao? Phụ thân mang về cho ngươi thứ tốt…”
Chưa nói hết câu cả người hắn đột nhiên ngây ra, thấy trên giường không một bóng người, trong lòng nổi lên một trận mất mát, đặt chén ngọc lên bàn, vội vàng xoay người ra ngoài tìm kiếm, nhưng dạo quanh một vòng vẫn không thấy người đâu.
Giờ này khắc này, Mặc Thanh thực sự như đứng trên chảo dầu, trong lòng xuất hiện một cỗ bất an mãnh liệt.
“Viêm nhi! Viêm nhi! Viêm nhi!”
Hắn tìm khắp xung quanh, cho rằng Viêm nhi chỉ là buồn chán nên đi dạo mà thôi.
Những loài thú trong nơi sơn dã này tựa hồ cảm nhận được sự lo lắng của chủ nhân, rối rít xúm lại.
Sắc mặt của Mặc Thanh đã hoàn toàn thay đổi, tái nhợt không còn giọt máu, lo lắng thất kinh, vị Thần tôn quý không gì là không làm được, cư nhiên cũng có thời điểm hốt hoảng như vậy.
Vừa lúc đó, một con Bạch Lộc nhẹ nhàng tới gần, đưa sừng chạm vào lòng bàn tay Mặc Thanh truyền đạt suy nghĩ.
Sau một khắc Mặc Thanh vô cùng giận dữ đứng phắt dậy, “Là do tên tiểu Xám đáng chết kia dụ dỗ?!”
Bạch Lộc gật đầu, sau đó cẩn thận lui về phía sau, chủ nhân hiện đang nổi giận, đám động vật bọn chúng đều lo âu và e sợ a.
Mặc Thanh kiềm chế cơn giận của mình, khách khí tạ ơn Bạch Lộc: “Bạch linh, cám ơn nhiều”.
Sau đó nhanh chóng xoay người hướng về phía chân núi mà đi, trong miệng vẫn không ngừng thầm oán: “Hừ, ta đã muốn đem con sói chết tiệt kia đi hầm canh từ lâu rồi! Lần này nhất định sẽ không bỏ qua cho nó! Tuyệt đối sẽ không!”
Ở một thành trấn xa xôi, tại một con đường nhỏ, tiểu Xám nhàn nhã đi bên cạnh Mặc Viêm không nhịn được rùng mình một cái, hắt hơi thật to.
_____END PN1____